Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 18: Thật sự có ma theo sau lưng



Chương Hằng nhíu mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ về những lời Lý Ích nói, còn chưa đợi anh ta nói gì, Trịnh Liêm luôn trầm mặc ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, chỉ thấy anh ấy nhấc chân đá mạnh về phía Lý Ích, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta lảo đảo vài bước ra cửa.
“Người nên cút là mày đó, chẳng phải hồn ma tới tìm mày đưa ra yêu cầu đó sao?”
Lý Ích vật ngã trên mặt đất, đau đến mức méo xệch mặt, thế nhưng vừa nghe những lời của Trịnh Liêm thì càng luống cuống, đương nhiên cậu ta cũng nghĩ Đào Tuyết sẽ đến, có thể là vì cậu ta nhưng sao cậu ta có thể thừa nhận chứ! Thêm cả việc sáng nay nghe Khương Ly nói, mới vừa vặn ném hết nồi lên người cô gái trông có vẻ ốm yếu nhu nhược này.
Trong lòng tuôn trào vô vàn suy nghĩ tuyệt vọng, cậu ta chỉ muốn rống to lập tức, thế nhưng dưới cái nhìn khinh bỉ lạnh lẽo của Trịnh Liêm, mọi tiếng động đều bị chặn hết trong cổ họng, chỉ có thể ngăn cản thân thể không run lẩy bẩy.
Thấy bạn trai bị đá bay, Bùi Duyệt cũng không dám nói thêm gì, lặng lẽ ngồi xuống gần Chương Hằng, chỉ không cam lòng lén trừng mắt nhìn Khương Ly.
Mà Khương Ly và Lam Lam ngồi lên chiếc chăn vừa trải trong góc cũng thấy cảnh tượng này.
Lam Lam không khỏi cười lạnh một tiếng, lại nhỏ giọng hỏi Khương Li: “Lúc ấy em đi qua chỗ nó làm gì vậy?”
“Em chuẩn bị đá chân nó, xem ra không cần em tự mình động chân rồi.” Khương Ly chớp chớp mắt.
Lam Lam: … Lẽ ra chị không nên lôi em đi.
.Tuy thiền phòng không đối diện với thiên điện nhưng không gian cũng lớn, tám người tốp năm tốp ba chia ra ở các góc, ở xa nhất là Khương Ly và Lam Lam, không khó để thấy bọn họ đang âm thầm phòng bị cô.
Có điều như thế cũng tiện để Lam Lam và cô thủ thỉ với nhau, hai người bọc chăn sáp lại gần, chị gái quản lý vẫn chưa ăn no nên vừa nói vừa xé bánh bao.
“Chị đã nói anh ta là thằng dối trá mà, em còn muốn ăn thêm miếng nữa không?”
Khương Ly lắc đầu, từ chối miếng bánh bao nước vàng kim thơm ngào ngạt kia. “Anh ta” trong miệng Lam Lam đương nhiên là Chương Hằng. Tối hôm qua dưới tình huống không hiểu gì, Chương Hằng tách nam nữ ra, hành động trông có vẻ rất lịch lãm nhưng thật ra còn có ý đồ sâu xa. Tối nay sắp gặp nguy hiểm, cũng nhờ chiêu bất ngờ của Lý Ích mà hai người họ bị cô lập, có thể phòng bị được vài thứ.
Bây giờ khẩu hiệu của họ là: Phòng ma, phòng người, phòng mất mạng nhỏ.
“Sau lưng em thật sự có hồn ma theo đó, chị Lam chị không sợ à?”
Lam Lam không cho là thế, còn mang nét cười: “Con ma có thể làm em ngủ ngon thế thì đáng sợ chỗ nào, em nói với nó đừng có lấy cái mạng chó của chị là được.”
Khương Ly: …
Trong lúc yên ắng, cùng với nỗi bất an trong lòng mỗi người, thời gian lại vô tình trôi đến nửa đêm.
Lúc này Khương Ly không ngủ, thậm chí còn không dám dùng chăn che mình lại, sợ bên trong có thêm thứ gì đó dọa người. Tay Lam Lam đang quấn lấy một sợi dây thừng dài vừa nhặt được hôm nay rồi chơi thắt dây, đến lượt Khương Ly, ngón út cô mới vừa nhấc lên, đột nhiên cứng đờ người.
“Hình như em… nghe thấy tiếng bước chân.”
Đúng, chính là tiếng bước chân! Giày da dẫm lên phiến đá, tiếng đá không giống nhau phát ra, sột soạt, sột soạt.
Không nhanh không chậm, từ xa đến gần… mũi giày cọ xát mặt đất, nghe như nặng ngàn cân, từng chút một, còn lẫn thêm tiếng vật sắc nhọn cạ vào nhau.
Đúng rồi, giống như mũi đao sắc bén cắt lên phiến đá, choang ——
Âm thanh ngày càng rõ ràng, đang chầm chậm đi tới thiền phòng của họ!
Trái tim Khương Ly lập tức đập thình thịch, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt theo bản năng, trong chớp mắt, cô thật sự rất hoài niệm khoảnh khắc được ngủ ngon tối qua.
Người trong phòng không ai đi ngủ, tất cả nhìn về phía cổng lớn vững vàng trước tiên. Trong thời khắc yên tĩnh vô tận, tiếng hít thở dồn dập làm lộ sự sợ hãi… Pùm! Tiếng tia lửa vang dội, dù là một âm thanh rất nhỏ nhưng cũng đủ doạ run những người ở đây.
Rầm!
Cửa gỗ của thiền phòng chợt bị đâm thủng một lỗ, khối trụ thô to phía sau cũng lệch khỏi vị trí! Cho dù đã chuẩn bị đối mặt khi hồn ma đột kích nhưng làm sao cũng không ngờ thứ đến vào đêm nay lại mạnh đến như vậy, có người run rẩy khóc lóc hỏi nên làm sao bây giờ, sức va đập như vậy không phải thứ con người có được, chỉ cần đâm thêm một cái, có lẽ sẽ không thể giữ cửa nổi!
Thế nhưng.. giờ khắc này không ai tìm được biện pháp cứu mạng.
Rất nhanh sau đó, rầm —— thêm một tiếng vang lớn, cú đâm khiến trái tim của mọi người chấn động theo!
Bản lề cửa gỗ bị chém đứt, cánh cửa gỗ dày nặng gần 2 mét lung lay đổ rầm xuống trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.