Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 25: Bí mật của Phật tử



Lúc Khương Ly tỉnh lại, cả cơ thể nằm cuộn trong ngực Phật tử, trên chân phải còn đeo một chuỗi Phật châu thu nhỏ, xem ra mọi thứ đều không phải mơ.
Những ngọn nến trong đại điện đã tắt đi từ lúc nào, váy của cô cũng được mặc lên người, cô còn sờ vào trong theo bản năng rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
May quá, bụng dưới vẫn phẳng không có thịt thừa, không có món đồ kỳ quái nhét vào trong. Quần lót cũng được mặc vào, thậm chí Phật tử đã biến thành người trong ký ức cũng trở về dáng vẻ ban đầu, không còn đẹp động lòng người như đêm qua, Khương Ly có nằm mơ cũng không ngờ lần đầu tiên của mình sẽ như thế này, có điều cũng đủ sướng rồi, bây giờ vẫn còn lâng lâng, tim run rẩy đây này.
Bên ngoài cửa đại điện đóng chặt đã có ánh sáng mờ nên ở đây cũng chưa đến mức không nhìn rõ, Khương Ly mềm nhũn tay chân đứng dậy, đi chân trần đứng trên tay Phật, quan sát ngũ quan của Phật tử ở khoảng cách gần, mọi thứ được điêu khắc sống động như thật nhưng lại lộ vẻ cứng rắn lặng lẽ, không còn tình yêu dịu dàng, chỉ đơn thuần khiến người ta muốn quỳ lạy.
Nhớ tới cảm xúc mãnh liệt tới cực lạc trước khi ngất, Khương Ly lập tức mặt đỏ tía tai.
Bởi vì khoảng cách rất gần, cô nhìn kỹ mới phát hiện bạch ngọc ánh vàng có một bóng đen không bình thường, đưa tay sờ mới thấy lạnh thấu xương.
Khương Ly lập tức nhớ tới một sự kiện, vội nhắm mắt kiểm tra nhiệm vụ ẩn kia, rồi mở to mắt như suy tư gì đó… hình như cô đã phát hiện một chuyện rất chấn động.
Dùng cả tay lẫn chân bò xuống đài Phật, mặt cô không còn đỏ, lỗ tai cũng không nóng, thậm chí cũng không nhìn đại Phật mình từng mây mưa không ngủ cả đêm, chỉ mang giày rồi chạy đến cạnh cửa lay Lam Lam đang ngủ với tư thế kỳ lạ dậy.
“Khương Khương Khương! Em em em —— cái kia cái kia!” Lam Lam vừa mở mắt đã kích động chỉ vào Khương Ly rồi chỉ vào Phật tử, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời, nhìn Phật châu nhỏ quấn vài vòng lên cẳng chân mảnh khảnh của cô, đồng tử lại run rẩy một lần nữa.
.Cột tóc đã bị kéo đứt tối hôm qua, Khương Ly dứt khoát xé váy buộc mái tóc rối loạn của mình lên, bình tĩnh nói với Lam Lam: “Đừng kinh ngạc, những cái đó không quan trọng, chúng ta mau ra ngoài xem đi.”
Nói xong liền kéo nửa cánh cửa ra, tấm lưng thẳng tắp không kiêu không xấu hổ.
Lam Lam đã quên nói chuyện còn bị ngủ sái cổ:… Sao chị ấy cứ cảm thấy chuyện leo lên người Phật tử quan trọng nhỉ!
Ngoài mỏi eo đau chân, bị Phật tử bóp eo cắm cả đêm ra thì Khương Ly có rất nhiều năng lượng. Ra khỏi cửa điện, Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết lại biến mất lần nữa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Bùi Duyệt nằm trên đường đá, tứ chi của cô ta vặn vẹo đáng sợ, xoay ngược lại thay hình đổi dạng, cuối cùng tóc của Đào Tuyết còn cắt đứt cổ cô ta, khuôn mặt trắng bệch không có máu nghiêng về một hướng, đôi mắt trừng to đến chết cũng không nhắm lại.
Lam Lam bước xuống chậm hơn một bậc thang, trông thấy cảnh này cũng cảm thấy cổ mình đau buốt.

Trong Phật viện trống trải mọc đầy cỏ dại, trên mặt đường đá là từng miếng nội tạng lớn nhơm nhớp máu của Đào Tuyết, thậm chí ở giữa còn có ruột người mảnh dài nằm bên trong vũng máu đen nhánh. Mà tình trạng chết của Bùi Duyệt cũng rất thảm khốc, cổ nhìn về sườn trước, thân thể còn bị xoay một vòng, phần lưng, lòng bàn tay, mũi chân cũng vểnh lên.
“Trời hôm nay tối hơn rồi.” Khương Ly nhẹ giọng nói.
Lam Lam che cổ lại, cũng nhận ra như vậy rất không ổn, sương mù u ám dày đặc trên không trung, nhìn như rất xa nhưng cũng rất gần, ánh sáng tối tăm mang lại cảm giác nặng nề khó tả, tràn ngập áp lực. Lúc này nhìn xem Bùi Duyệt trên đất, chết không nhắm mắt không ngừng chảy huyết lệ, oán hận nhìn về hướng Chương Hằng chạy đi trước khi cô ta chết.
Thực sự khiến người ta sởn tóc gáy.
“Nếu thời gian ban ngày ngắn hơn thì thời gian ban đêm sẽ dài ra, như vậy có nghĩ yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện càng lâu… thậm chí, có thể sẽ biến thành đêm vĩnh hằng không?” Lam Lam đen mặt nói, thấy Trịnh Liêm dắt Triệu Phù Quân đi về phía này từ xa, Chương Hằng và Chu Phù Sinh cũng đi về từ chỗ nào đó.
Khương Ly gật gật đầu, cho dù là Tào Sĩ Kiệt không đầu cầm đao hay là Đào Tuyết có tóc biết quấn người, đám người sống bọn họ hoàn toàn không thể chống lại sức công kích đó, một khi thời gian ma quỷ xuất hiện càng dài, tỷ lệ sống của họ sẽ càng thấp, nếu thật sự biến thành đêm vĩnh hằng thì càng đáng sợ.
Còn vì hôm nay cô vô tình phát hiện bí mật của Phật tử, có lẽ đêm nay không thể ở trong Phật điện chính rồi. Không có nơi tị nạn tránh hồn ma, chắc chắn đêm nay sẽ chạy trốn cực khổ rồi đây.
Quan trọng nhất là… có khi nào Bùi Duyệt đã chết cũng biến thành hồn ma hay không?
Còn nữa… rốt cuộc là ai chém bay đầu Tào Sĩ Kiệt?
Có điều rất nhanh sau đó, Khương Ly đã phát hiện có thêm một chuyện còn tệ hơn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.