Lý Ích cũng chết rồi. Thi thể của cậu ta bị Tào Sĩ Kiệt chém nát tan đầy đất, căn phòng ăn lớn tối hôm qua mọi người ở rơi rụng đầy thịt vụn chân tay bị phanh thây, máu tươi bị bắn tung toé, đầu của cậu ta còn bị vứt trong bụi cỏ trên hành lang. Trên lớp cỏ dại khô vàng không quá úa là vết máu khô uốn lượn, thứ tanh hôi màu đỏ sậm khá lớn kia chắc chắn là đầu của Lý Ích, chắc cũng do Tào Sĩ Kiệt không đầu nên không thấy được gì, nên nhát nào nhát đó cũng điên cuồng bừa bãi, trong mái tóc nhuộm máu của người đàn ông là hơn nửa hộp sọ bị gọt bỏ, trên gương mặt trắng bệch cũng bị tróc da bong thịt, màu đỏ tươi, trong ánh mắt trừng to tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng. Cổ của cậu ta không bị chém đứt trong một lần nên còn bị chém thêm một đao từ bên còn lại, cho nên phần nối liền đầu và cổ bị máu thịt lẫn lộn, vết đao không đồng nhất. Khi Khương Ly thấy Triệu Phù Quân đang nôn quên đời thì không dám đi qua xem. Lam Lam còn tò mò bước thêm vài bước, khi mơ hồ nhìn thấy não người đẫm máu tràn ra từ hộp sọ thì lập tức thấy không ổn, xoay người nôn cùng Triệu Phù Quân, trong lúc nhất thời còn bị mềm chân, vừa định chuẩn bị ngồi từ từ lên đất lại không cẩn thận dẫm lên nội tạng nhầy nhụa máu me Đào Tuyết để lại… chị ấy càng nôn dữ dội hơn! “Má nó! Phải mau chạy khỏi trò chơi này thôi.” Đây đã là ngày thứ ba, Chu Phù Sinh luôn tự tin trong lòng cũng bắt đầu lộ vẻ nôn nóng, gã nói xong liền nhìn về Chương Hằng bên cạnh, trong mắt chợt lóe ý đồ xấu. Bây giờ thời gian trôi đi như thác chảy, thời gian đếm ngược của mỗi người đã không còn thừa bao nhiêu, bắt đầu trò chơi có 10 bây giờ đã chết 4, người chết sau thảm hơn người chết trước, mắt thấy ban ngày càng ngắn, đợi sau khi đêm đến thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa? .Ai sẽ trở thành người chết tiếp theo đây? Sẽ chết với cách thức đáng sợ thế nào? Những thứ này không thể đoán trước được, kết hợp với nỗi sợ chết càng khiến người ta cảm thấy không thở nổi. Chương Hằng luôn mang thái độ nhẹ nhàng, nhận trách nhiệm dẫn đầu sau khi kéo Bùi Duyệt ra ngoài làm kẻ chết thay thì không thèm giả vờ nữa. Anh ta đứng bên bụi cỏ rồi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa Phật điện mở rộng ra, trên giấy dán cửa còn có vô số dấu tay bằng máu mà Đào Tuyết đập lên. Khi ánh mắt của anh ta đảo về phía Khương Ly, trong lòng cô hơi nổi da gà. Đối với người này, cô vẫn luôn đề phòng, không chỉ vì lời nhắc nhở của Lam Lam mà bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy người này quá giả tạo. “A! Anh Trịnh, anh anh anh ——” Thật sự không nôn nổi nữa, Triệu Phù Quân mới dời mắt bình tĩnh lại thì trông thấy hành động của Trịnh Liêm, sợ đến mất kêu thất thanh. “Người sói” Trịnh Liêm hôm qua còn dùng nhánh cây chọc nội tạng quan sát ở gần, hôm nay lại trực tiếp tiến hóa thành… tay xách đầu người! Khương Ly thấy anh ấy nắm mái tóc ngắn đọng máu của Lý Ích, nhấc cái đầu nát tươm đến bên chỗ Phật điện, hộp sọ hở đầu vẫn đang chứa hơn nửa bộ não, lịch bịch rơi dần lên phiến đá, theo từng bước đi của anh ấy, chỗ máu chưa đặc lại bên trong đã chảy tí tách xuống. Lần này Khương Ly không thể trốn khỏi đội ngũ nôn nửa. Mắt thấy Trịnh Liêm tay xách đầu người càng đến gần, đôi chân dài thẳng tắp kia bước đi oai vệ, lúc đi ngang qua Khương Ly, anh ấy đột nhiên dừng bước chân, người luôn trầm mặc ít lời lại nói: “Đừng sợ, chỉ thí nghiệm thử thôi.” Có lẽ thấy Khương Ly nôn dữ dội quá, anh ấy mới đưa đầu người ra phía sau, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn vẫn không tỏ thái độ gì, nói xong cũng rời đi. Khương Ly che lại phần ngực đang khó chịu, cô thực sự bị ánh mắt đó của Lý Ích dọa sợ, cô phức tạp nhìn bóng lưng của Trịnh Liêm, đại ca này thật sự là người ghê gớm nhất cô từng gặp trong đời, cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng rồi lại bị mùi máu tươi kích thích không nói nên lời. … Thôi được rồi, chắc chắn đại ca cũng biết quần anh ấy rách một cái lỗ lớn, cho dù trong lúc bước đi ngầu lòi, lộ ra quần lót xanh trắng đan xen và bờ mông trắng nõn, anh ấy vẫn có thể bước đi vô tình. Thật sự anh ấy còn “tàn khốc” hơn việc bị rách quần nữa. Cuối cùng đầu của Lý Ích bị đặt lên đài Phật, vậy rốt cuộc thí nghiệm đơn giản của Trịnh Liêm có thể thành cô hay không? Với cả… đầu của Tào Sĩ Kiệt bị anh ấy chặt sao? “Tối hôm qua sao hai người có thể tránh Tào Sĩ Kiệt và Đào Tuyết?” Không biết từ khi nào, Chương Hằng đã đi tới bên cạnh Khương Ly đang trầm tư, giọng điệu mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.