Đổi lại hai ngày trước, có lẽ Chương Hằng sẽ nghe Khương Ly nói một chút, có điều thời gian của anh ta đang ngày càng ít, đã bắt đầu nôn nóng sợ hãi, đang bối rối nên sao anh ta có thể nghe vật hi sinh vốn phải lãnh cơm hộp với Tào Sĩ Kiệt nói chuyện chứ. Còn chưa vào trong Phật điện, thanh đao dài trong tay không chần chừ chém lên Triệu Phù Quân. “Nhiệm vụ nói, cần đầu người, cần phải là đầu người!” Cặp mắt dưới mái tóc ngắn rối loạn kia u ám và thô bạo, anh ta há to miệng thở dốc, trong lúc thở dồn dập, giọng nói cũng không ngừng run rẩy. Trong nháy mắt đó, anh ta nghĩ tới người chết vì chưa hoàn thành nhiệm vụ phụ ở mấy vòng trước, anh ta đã thấy quá nhiều cảnh tượng thảm khốc, anh ta tuyệt đối không thể giống bọn họ! “A a đừng giết tôi!” Khương Ly và Lam Lam kinh hãi chạy tới, có điều đã có một người còn nhanh và dứt khoát hơn hai người bọn cô. Trịnh Liêm luôn lạnh mặt quan sát cuối cùng vẫn chuyển động, anh ấy lạnh lùng đá về phía Chương Hằng, sức lớn đủ khiến Chương Hằng cao 1 mét 8 chúi nhủi lên đất, thanh đao trong tay cũng đột nhiên bị văng khỏi tay. Triệu Phù Quân tìm được đường sống trong chỗ chết xụi lơ trên mặt đất, Khương Ly và Lam Lam thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ca Trịnh Liêm với ánh mắt sùng bái. Nhưng điều khiến mọi người không lường trước được là Chu Phù Sinh, gã nhanh chóng giật lấy thanh đao, ngay khi Chương Hằng còn chưa kịp bò dậy đã vung đao chặt xuống. .“A —— mày!” Lưỡi dao sắc bén cắt qua lớp quần áo của Chương Hằng, sau lưng lập tức bong da phun đầy máu tươi, vết dao kéo dài từ vai phải đến eo trái sâu có thể thấy xương, anh ta đau đớn bò dậy, rồi lại ngã xuống đất gào lên phẫn nộ, anh ta luôn là người đi giết, không ngờ có ngày mình lại bị giết, khi thấy Chu Phù Sinh giơ đao bổ xuống cổ mình, gương mặt anh ta chất đầy nỗi sợ. “Đi tìm chết đi, nhiệm vụ của ông đây là giết chết người có tích điểm cao hơn tao.” Mà trong trò chơi này, chỉ có một người có tích điểm cao hơn gã! Khi đầu Chương Hằng lăn lông lốc lên đất, giống y như sau khi đầu Bùi Duyệt bị anh ta chặt đứt. Trong vũng máu đỏ sậm nóng hổi, khuôn mặt còn khá trẻ kia nhuộm đầy máu của bản thân, đôi đồng tử đang dần mất hồn trong ánh mắt đang kinh sợ trừng lớn, chỉ có không cam lòng và thù hận là không biến mất, càng ngày càng dày đặc… Chu Phù Sinh tiện tay lau máu bắn lên mặt và cổ mình, không còn vẻ tàn bạo nặng nề như trước, cả người cũng nhẹ nhõm hẳn đi, nhìn đầu của Chương Hằng trên đất còn cười lớn. Rất hay, nhiệm vụ phụ của gã đã hoàn thành rồi. Thời gian đếm ngược ngừng ở 1 phút cuối cùng. Lam Lam thật sự đoán đúng rồi, lúc bắt đầu Chương Hằng che giấu tin tức quan trọng, mà Chu Phù Sinh cũng nói dối. Khương Ly lại càng nhận rõ sự đáng sợ của trò chơi này, không chỉ biến thái mà còn giao cho người chơi nhiệm vụ giết hại lẫn nhau! Nếu là giả vờ thì Chu Phù Sinh còn giấu giỏi hơn Chương Hằng, sau khi gã biết nhiệm vụ phụ của mình thì đã xác định được người phải giết là ai đầu tiên. Vì thế gã hoá thân thành người chơi lâu năm tự tin ngốc nghếch, do đó cũng lừa được Chương Hằng với độ cảnh giác cao tới đỉnh, không hề biết có người đã chờ đợi thời cơ giết chết anh ta từ khi trò chơi bắt đầu rồi. Bây giờ đã biết Tà Thần ở đâu từ miệng Chương Hằng, lại nghe được nhiệm vụ ẩn trong miệng Khương Ly, Chu Phù Sinh ngả bài không vờ vịt nữa, dứt khoát chém rớt đầu Chương Hằng, rồi lê dao về phía Khương Ly, từng giọt máu nhỏ tí tách đầy đất. “Tôi nhớ ra rồi, cô vẫn chưa nói nhiệm vụ của cô là gì, có điều không quan trọng. Nói đi, làm sao mới có thể để Phật tử biến thành Tà Thần?” Dưới bầu trời tăm tối, thi thể, máu tươi, đầu người, cùng với thanh đao đang rỉ máu kia đều khiến Khương Ly cảm thấy sợ hãi, đầu óc trỗng rỗng vang lên tiếng nổ ầm ầm, cho dù Chu Phù Sinh đã đưa đao lên cổ cô, cô nhắm mắt, gương mặt trắng bệch không hề nhúc nhích, trong lúc rùng mình thì thở thôi cũng lạnh thấu xương. “Là phải dùng đầu của cô sao?”