Chương Hằng không để ý tầm mắt của Trịnh Liêm đang nhìn Khương Ly , anh ta nhíu mày, bực bội nhìn về phía mấy người còn sống, toàn thân như sắp bùng lửa giận. Sắc trời vừa nãy còn sáng bây giờ đã dần tối tăm, thời gian trôi nhanh đến đáng sợ, anh ta nhận ra thời gian nhiệm vụ phụ của mình chỉ còn vỏn vẹn 1 giờ! Trong kế hoạch, ngày hôm qua anh ta nên anh dũng hoàn thành nhiệm vụ phụ, lấy điểm cao tiêu sái rời khỏi trò chơi, để lại hình tượng anh lớn không thể xoá nhoà trong lòng đám người chơi mới không có tác dụng nào ngoài chịu chết. Hoàn toàn không nên như bây giờ, đẩy bản thân mình lâm vào thế bị động chờ chết. “Có ai… hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi?” Anh ta hé môi, đột nhiên hỏi. Khương Ly và Lam Lam không đứng gần, tuy nghe lời anh ta nói nhưng không đáp lại. Nhưng Triệu Phù Quân lại không nhận ra được nguy hiểm trong đó, tuy rằng rất sợ Chương Hằng đang cầm đao nhưng vẫn yếu ớt nói. “Tôi… tôi hoàn thành rồi.” Nhiệm vụ [Nghe tiếng nửa đêm], tối hôm qua khi cậu ấy nghe tiếng Tào Sĩ Kiệt kéo đao từng bước một đi tới đã được hoàn thành. Không chỉ cậu ấy, nhiệm vụ phụ rót đầy tinh của Phật tử vào tử cung của cô cũng được hoàn thành, nhưng nhiệm vụ ẩn mới kích hoạt lại chỉ thể hiện hoàn thành một nửa, có điều bây giờ không được nói. Cô nhìn vào Bùi Duyệt không có đầu nằm trong vũng máu, nhìn sang Triệu Phù Quân đang thấp thỏm không hiểu chuyện gì. .“Không ổn! Chẳng lẽ anh ta muốn…” Khương Ly còn chưa nói xong, quả nhiên đã thấy Chương Hằng cầm thanh đao đi nhanh đến chỗ Triệu Phù Quân, chàng trai mặc đồng phục chỉ ngây ngốc không rõ nguyên do, bị Chương Hằng túm cổ áo kéo một phen về phía Phật điện. Lúc trước Chương Hằng chặt rớt đầu Bùi Duyệt vì cô ta hoàn thành nhiệm vụ phụ sớm nhất, mà Tào Sĩ Kiệt lại chết vì nhiệm vụ thất bại, người thất bại còn có Lý Ích, nếu ba đầu người chết không đủ thì thử dùng thêm nhiều đầu làm vật hiến tế xem. Chuyện như giết người, Chương Hằng đã bắt đầu thích thú sau ải đầu tiên của trò chơi, hiện thực không tận mắt nhìn thấy người ta bị anh ta giết thế nào trong trò chơi, pháp luật cũng không phán tội anh ta được, để bản thân có thể sống sót ra khỏi trò chơi thì giết người cũng là một chuyện rất đơn giản. Giơ tay chém xuống mang đến cảm giác vô cùng kích thích và hưng phấn, hoàn toàn không có bất cứ nỗi sợ hay cảm giác tội lỗi nào. “Vô dụng thôi, anh không cần làm như vậy!” Khương Ly tiến lên vài bước. Ánh mắt của Chương Hằng đã rất đáng sợ, dưới vẻ bình tĩnh là ham muốn giết người, thuận miệng nói: “Cần hay không thì phải thử mới biết được, đừng có gấp… nếu đầu của nó vô dụng thì người tiếp theo sẽ là mấy người.” Chân tay của Khương Ly lạnh đi, đây cũng là nguyên nhân cô không nhắc về nhiệm vụ ẩn, một khi nói ra thì không chừng bây giờ trên đài Phật là đầu của cô. “Tôi có cách.” Chương Hằng chỉ thấy cô đang chơi kế hoãn binh, hoàn toàn không nghe, bạo lực túm Triệu Phù Quân đang giãy giụa đi về phía trước, bước chân đạp lên vũng máu còn đọng lại, chất máu còn sền sệt, Phật viện trống trải u ám lập tức vang vọng tiếng kêu cứu hoảng sợ của một chàng trai trẻ. “Đừng giết tôi! Không được! Cứu tôi với!” Khương Ly cũng đoán được điểm mấu chốt để Phật tử biến thành Tà Thần rồi —— có lẽ chính là cô. Cho nên bây giờ Chương Hằng có giết nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, cô cũng không biết sau khi hiến thân hoàn thành nhiệm vụ ẩn, đối mặt với Phật tử đoạ ma thành Tà Thần, cô sẽ sống hay chết? Nhưng cô cần phải thử một lần. “Tôi thật sự có cách, anh thả cậu nhóc ra đi, tôi đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ này, Phật tử mới có thể biến thành Tà Thần!” Một khi hạ quyết tâm, Khương Ly cũng cảm thấy phải nắm chắc việc này, nếu không khi trời tối, mà quỷ mà tấn công lần nữa thì cái chết của họ sẽ nằm trong dự tính. Lam Lam đi bên cạnh Khương Ly không ngăn cản cô, bởi vì chị ấy biết Khương Ly nói thật, Chương Hằng luôn miệng nói trò chơi này rất đơn giản, thế nhưng hiến tế liên tiếp mấy cái đầu người mà còn chưa thấy Tà Thần biến hình, hiển nhiên đây không phải lỗi mà là bọn họ vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt. Vật hiến tế quan trọng nhưng thứ quan trọng nhất chính là nhiệm vụ [Tìm thấy vật hiến tế mà Phật tử thích] của Trịnh Liêm. Vật hiến tế này không phải đầu người… mà là Khương Ly . ————— Tác giả Ps: Ha ha sao có em gái nghĩ sẽ NP vậy? N với ai đây???