Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 39: Khương Ly đã chết



Rầm —
Chu Phù Sinh ngã rầm lên đất, thân thể đầy lỗ thủng đẫm máu bị màn sương đen cắn nuốt, trong chốc lát, trong vũng máu chỉ còn lại một bộ xương trắng… đôi tay ôm lấy Tà Thần của Khương Ly không khỏi buông lỏng ra, lập tức bị nụ hôn ở môi của hắn làm cho rùng mình.
“Khương Ly! Mau hoàn thành nhiệm vụ đi!”
Lam Lam ở xa vừa liều mạng chạy tới vừa gân cổ hét to, chị ấy cũng muốn tới nhưng còn một Bùi Duyệt và một Lý Ích, cặp đôi đã chết này lúc sống thì không ngừng cãi nhau, sau khi chết lại ăn ý đến lạ, phối hợp với nhau đuổi giết người vô tội là chị ấy.
Khương Ly không quên nhiệm vụ cuối cùng, là giết chết Tà Thần. Hiện tại cô đang nằm trong cái ôm của hắn, thậm chí đầu lưỡi của hắn còn nhét vào trong miệng cô, muốn giết chết hắn cũng là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà…
Khương Ly run mi, vừa lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Tà Thần, cô nuốt “ực” ngụm nước bọt thoảng hương sen, không nghĩ cũng biết mình mà dám động tay trước thì chắc chắn sẽ bị hắn hút thành chất dinh dưỡng!
Lạ là Tà Thần chỉ nhìn mặt trăng máu trên bầu trời, đột nhiên lại ôm Khương Ly xoay người đi về phía sân sau chùa, cho dù còn lại người chết hay người sống thì hắn cũng không có hứng thú.
Trịnh Liêm khó khăn chặt đứt mớ tóc đang quấn lấy mình của Đào Tuyết, lảo đảo đạp đống tóc mảnh dài đẫm máu đang vặn vẹo như rắn trên đất, không rảnh đi cứu Triệu Phù Quân sắp tắt thở, lập tức chạy như bay về hướng Tà Thần.
.Cho dù đã tới thời khắc này rồi mà anh ấy vẫn bình tĩnh lạ thường, mồ hôi thấm ướt sợi tóc ngắn trên trán, có điều anh ấy đột nhiên dừng lại cách đó mấy mét, thuần thục nắm thanh đao dài trong tay, dùng sức ném thẳng ngay sau lưng Tà Thần!
Hiện tại, nếu bọn họ muốn sống thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chính ——
Hơi thở nặng nề như kéo dài ra trong khoảnh khắc này, nhìn thanh đao dài chọt xuyên qua ánh lửa trong trời trăng, mũi nhọn nhỏ máu lạnh lẽo đang ngày càng gần.
Tầm mất của Khương Ly đang tựa vai Tà Thần cũng nhìn thấy phía sau, thanh đao kia nhắm chuẩn vào trái tim Tà Thần, không sai, sau khi Phật tử đọa ma đã biến thành xác thịt bình thường, cũng có trái tim biết đập như con người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một đao này có thể khiến họ lập tức rời khỏi trò chơi.
Nhưng, chuyện ngoài ý muốn vẫn xuất hiện.
10 centimet cuối, thanh đao sắc bén từng chém vô số cái đầu, còn là món hàng ở thương thành trò chơi lập tức vỡ vụn, bụi bay xuống đất không phát ra âm thanh nào.
Mà bước chân của Tà Thần vẫn ung dung từ đầu đến cuối, ngón tay trắng lạnh xoa cần cổ lạnh lẽo của Khương Ly, cô như ngừng thở lại phải hít một hơi lạnh, nhìn ra xa, cô thấy gương mặt Trịnh Liêm vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nắm chặt hai tay, dường như đã sớm đoán được sẽ như thế.
Lúc trước Chương Hằng luôn miệng nói trò chơi đơn giản, ngày đầu tiên đã biết Tà Thần là ai, đáng tiếc anh ta lại mất mạng trước, không chống mắt lên xem Tà Thần khó giết biết bao nhiêu.
Không đúng, đâu chỉ là khó giết, đám người thường bọn họ vốn không thể làm được!
Dưới lớp cà sa màu đỏ sậm, đôi chân trần của hắn bằng da bằng thịt trắng nuột như ngọc, mỗi bước đi đạp lên sương đen, vân da hoàn hảo.
Nhanh chóng bước đến sân sau chùa, nơi đó đã bị lửa lớn thiêu sạch, ngoài cây đa trăm năm kia ra thì làm gì còn bóng dáng của một ngôi chùa nữa? Dưới ánh trăng đỏ dần, Khương Ly
trông thấy cây cổ thụ che trời kia đang nhanh chóng cuộn lại.
Nơi này thoáng biến thành khu rừng rậm bọn họ đi qua vào ngày đầu tiên trong trò chơi, trong bóng đen lờ mờ u ám, tán cây đen nhánh bị trăng đỏ chiếu thành màu máu, một vùng sáng màu đỏ tươi kéo vụt đến.
Khương Ly lo sợ nhớ tới câu nói vào ngày đầu tiên của Lam Lam.
—— Sao chị lại có cảm giác… hình như có rất nhiều thứ đang nhìn chúng ta..
Cái nhìn chăm chú phát ra từ bốn phương vừa khiếp người vừa khủng bố, rồi bóng cây kỳ quái ngày đầu tiên không nhìn rõ dần hiện ra ngay khoảnh khắc này.
Là người… không, là xác chết.
Từng cái xác một.
Khương Ly chưa bao giờ hoảng sợ như thế, mấy xác chết thê thảm đầy ắp dưới ánh trăng kia có Chương Hằng, có Chu Phù Sinh, có Đào Tuyết, Tào Sĩ Kiệt, có Bùi Duyệt và Lý Ích, thậm chí còn có Trịnh Liêm, Triệu Phù Quân và… Lam Lam.
Bọn họ vặn vẹo phần còn lại bị cụt của chân tay còn lại, thong thả lắc lư, tiếng máu tươi nhỏ xuống đất tí tách giống như tiếng mưa vang lên.
Nơi đó, còn có cô, có vô số Khương Ly đã chết.
“Cô” đi tuốt đằng trước còn đang ôm đầu mình…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.