Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 49: Chết không nhắm mắt



“Chị Lam, nói chuyện dễ hiểu một chút đi mà.” Khương Ly cảm thấy cô đã khá rõ về quan hệ thân thích này rồi nhưng bị Lam Lam xoay một vòng như vậy, hình như cô lại không hiểu nữa.
Đã biết thân phận của Khương Ly là vợ trưởng thôn, thái độ của Lam Lam phức tạp: “Nói đơn giản là vợ của cháu ngoại trai của trưởng thôn, người đó là cậu nhỏ của chị, còn em là mợ nhỏ, hiểu chưa?”
Trong nháy mắt, xém chút nữa Khương Ly đã không thể nhịn cười, cố gắng níu kéo khoé miệng để giữ bình tĩnh: “Ừm, nghe là hiểu ngay.”
Lam Lam thấy dáng vẻ nghẹn cười của cô rất giống một con hồ ly lén ăn trộm thịt, không khỏi cười theo.
“Trò chơi này thiết lập không hợp lý chút nào, vừa nãy chị nhìn thấy trưởng thôn, thật sự là trai đẹp cực phẩm đó, người như vậy mà còn là cậu nhỏ của chị, lẽ trời ở đâu trời! Đúng rồi, chị thấy cậu ta hơi quen, hơi giống Tà Thần ở ải trước, trò chơi này lười thật đó, dùng có một hình mẫu NPC thôi à?”
Khương Ly lại không cảm thấy đây là vấn đề mô hình trò chơi, cô khẽ hạ giọng thăm dò gợi ý cho Lam Lam: “Có lẽ… anh ta là Tà Thần đó.”
“Phải không? Thế trò chơi này thú vị đó.”
“Hai người các cô ở bên đó làm gì, không mau qua dâng hương!”
Người phụ nữ cao gầy không ngừng khóc lóc đi ra ngoài, cỡ hơn 30 tuổi, xương gò má cao ngất lộ tướng hung, Khương Ly không nhận ra nhưng Lam Lam vừa nghe giọng nói này thì tay lập tức run lên.
.“Đi đi đi, đây là mẹ chồng trong trò chơi này của chị, buổi sáng bị bà ta mắng chị không nhịn mà nói lại một câu, xém chút nữa bị bà ta cắn chết tại chỗ!”
Mẹ chồng ở tuổi này rồi ư? Khương Ly kinh ngạc, thiết lập của trò chơi chó chết này không hợp lý chút nào!
Đáng thương cho Lam Lam sáng sớm mới vào trò chơi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, lúc ấy đột nhiên bị phỉ nhổ nhục mạ, hoàn toàn không biết có việc thiết lập nhân vật thế này, có bao giờ chị ấy chịu bị chửi như thế nên mới hung dữ đáp trả.

Sau đó chị ấy trơ mắt nhìn người phụ nữ một giây trước đang thao thao bất tuyệt, chửi tục không lặp ý đột nhiên câm miệng.
Giây tiếp theo cái mặt mang tướng hung kia liền biến thành trạng thái quỷ dị cứng ngắc, khuôn mặt trắng xanh u ám, đôi mắt chảy máu đen, giơ tay véo chị ấy, móng tay đen nhánh vừa dài vừa nhọn, hai hàm răng trong cái miệng toét ngoác cũng sắc nhọn như quỷ hút máu, cổ họng và khoang miệng đã hư thối, giòi bọ nhung nhúc trong vũng máu.
Lúc này nhớ tới, Lam Lam đã thấy sợ thôi rồi, cái miệng tanh hôi và đống giòi bọ trắng bóng rơi xuống đất kia thật sự quá kinh tởm!
Nếu không phải chị ấy bị dọa kêu mẹ ơi, gặp vận may c*t chó mà kích hoạt ý thức của NPC khiến bà ta trở về bình thường thì 80% sáng nay đã lãnh cơm hộp mất.
Trong tình cảnh nguy hiểm này không kịp giải thích kỹ càng với Khương Ly, chị ấy nhanh chóng kéo cô vào trong phòng ông cụ, sợ chậm một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì ở nhà cũ, thời đại tồn tại đã quá xa, phòng ngủ cũng là vách tường bằng gỗ và nền đất, cánh cửa sổ nhỏ không thông gió cũng không có nắng, để lại một mùi rất khó ngửi, ban ngày ban mặt vẫn đốt đèn cho sáng.
Khương Ly đi chậm, nhìn cầu thang thông với gác mái, vết máu thấm lên nền đất gập ghềnh, trong lòng cũng thấy căng thẳng.
Trong phòng có cả nam lẫn nữ, từng nhóm mặc đồ tang trắng quỳ dập đầu trước giường, sau đó cắm ba cây nhang vào trong lư hương đầy tro nhang.

Một bóng đèn dây tóc mập mờ, ánh sáng vàng thật sự hơi tối, xuyên qua đám người, Khương Ly nhìn thấy ông cụ nằm trên giường đã thay áo liệm màu đen, phủ khăn trùm đầu màu đen, hẳn là đã rất lớn tuổi, làn da nhăn nheo lão hóa phủ đầy tang thương.
Khương Ly bỗng chốc nắm chặt tay Lam Lam, hai người không khỏi nhìn nhau một cái, trông thấy vẻ hoảng hốt từ trong mắt người đối diện.
Bởi vì mắt của ông cụ… vẫn mở!
“Cháu dâu và vợ chắt trai lại đây dâng hương đi.”
Bỏ qua giả thiết không hợp lý của trò chơi, tính từ thời cụ ông vừa mới qua đời cho tới cậu nhóc nhỏ mới bước đi tập tễnh, nhà này đã có 5 đời nên trong phòng có không ít người, thậm chí còn có vài người không có mặt như Cảnh Diêm.
Khương Ly và Lam Lam đi qua liền có người đeo khăn tang màu trắng lên đầu họ, rồi lấy dây buộc lại phần còn dài, cầm nhang và bật lửa rồi quỳ xuống trước giường.
Suốt quá trình Khương Ly rất hồi hộp, vì cô cảm thấy ánh mắt của những người đó không tốt lành chút nào, luôn chỉ nhìn chằm chằm hai người họ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi mà sau lưng cô đã lạnh run từng đợt, lông tơ cũng dựng lên.
Khi dập đầu cô không khỏi liếc khẽ một chút, trong ánh đèn tăm tối, những người mặc đồ tang trong căn phòng chật chội trở nên vô cảm, gương mặt trắng bệch giống như người chết từ lâu vậy…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.