Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 52: Nhiệm vụ đặc thù



Khương Ly cho rằng mình có thể gặp được Lam Lam ở ải mới đã là một mối duyên rất đặc biệt rồi, hoàn toàn không ngờ lại có thể gặp lại Trịnh Liêm.
Anh ấy mặc theo phong cách của người ở đây nhưng quần áo quê mùa cũng không thể giấu được khí chất cao ngạo của ông lớn, anh ấy đứng phía sau hai người, liếc xéo Cảnh Diêm nhìn thôi cũng biết không phải người tầm thường, ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Ừ, không ngờ cô cũng ở đây.”
Với riêng Khương Ly, thái độ của anh ấy dường như đã bớt lạnh nhạt, Lam Lam nhìn mà tặc lưỡi, chị ấy không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Trịnh Liêm do hai người đã gặp nhau từ trước rồi.
“Khương Khương em đoán xem bây giờ anh ấy được thiết lập thân phận thế nào đi.” Lam Lam pha trò.
Khương Ly nghiêng đầu tò mò quan sát, thấy anh ấy cũng đội khăn tang, chắc hẳn là thành viên trong dòng họ này, đáng tiếc ông lớn không nhìn cô cái nào, chỉ chỉ ra cửa sân, ý bảo hai người ra ngoài cùng.
Anh ấy vừa nhấc chân, Lam Lam lập tức ghé vào tai Khương Ly cười hắc hắc: “Là con trai của con gái thứ hai của con trai cả của ông nội trưởng thôn.”
Khương Ly cảm thấy mối quan hệ này hơi quen tai: ???
Đến khi họ đi ra sân, cô mới đột nhiên ngớ người ra, túm Lam Lam nhỏ giọng nói: “Vậy hai người… bây giờ là quan hệ vợ chồng ư!”
.“Sai đi đâu được, may mắn là trong trò chơi đó, bằng không ai mà thèm kết hôn với anh ta rồi bị lạnh nhạt chết chứ, có điều người này đúng là có điểm bản lĩnh, ba chúng ta hợp tác trước đi, cũng đỡ hơn chiến đấu một mình.”
Khương Ly gật đầu, sau khi trải qua ải trước, cô đã có thể nhìn ra nhân phẩm của Trịnh Liêm đáng để tin cậy, hiện tại còn không biết ải mới còn bao nhiêu người chơi, càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, người quen hợp tác với nhau sẽ ổn hơn một mình khi gặp phải tai hoạ nhiều.
Vì thế ba người bọn họ ngồi xổm tụm đầu lại phía sau bụi hoa lay ơn khổng lồ, phiến lá màu lục sẫm rậm rạp khó tin, còn thêm những bông hoa mọc cao gần bằng người, thật sự là một hình ảnh hài hước.
Tiến là lúc nào cũng quan sát từng hành động nhỏ nhỏ của những người đi vào cửa viện, lùi là chau đầu vào chỗ hoa cải dầu để chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Nơi này không tệ đâu.” Lam Lam nói rồi giang hai phiến lá cây xanh mượt che lên đầu mình và Khương Ly.
Trịnh Liêm cũng không kiệm lời nữa, nói thẳng: “Lần này chắc hẳn nhiệm vụ chính của chúng ta đều là [Sống sót tới ngày thứ 14], xem ra sự kiện chính sẽ diễn ra xoay quanh đám tang, thiết lập của những người chơi rất có thể là thành viên của dòng họ này.”
Khương Ly không khỏi gật đầu, bừng tỉnh: “Ý của anh là những người chơi khác cũng là người trong nhà đúng chứ? À, đúng rồi, em có nghe tin, ải này tên là [Mở nắp quan tài], ba ngày sau mới là nghi thức chôn cất.”
Quả nhiên nhiều người thì dễ nghĩ, khó trách Khương Ly cứ cảm thấy vai vế nhân vật của trò chơi rất không hợp lý, hoàn toàn không suy xét đến tuổi tác, thể nhưng bởi vì sự không hợp lý này sẽ dễ phân biệt ai là người chơi.
Ví dụ như Lam Lam và Trịnh Liêm, hai người có một người mẹ lớn hơn họ không bao nhiêu tuổi, chẳng phải rất kỳ quái sao?
“Mở nắp quan tài sao? Cái này chị mới nghe người ta nói.” Lam Lam vui vẻ nhỏ giọng kể: “Nói là lúc chôn cất, sau khi đưa quan tài vào còn phải mở quan tài ra lần nữa, để người thân nhìn mặt lần cuối mới có thể đóng quan lấp đất.”
“Vậy sao? Còn gì nữa không?” Khương Ly nghĩ có lẽ tang lễ 3 ngày sau mà Cảnh Diêm nói là nhắc cô chuyện này.
“Có, nghe nói đến lúc đó trời chưa sáng đã phải đưa ma, cần phải mở nắp quan tài trước khi mặt trời mọc, không được để thi thể gặp nắng, không làm đúng sẽ xảy ra chuyện gì thì bọn họ kiêng kị không nói.”
Lúc này, Trịnh Liêm lạnh lùng nói hai chữ: “Cương thi.”
Tán lá trong tay Lam Lam xém chút đã rơi xuống, sắc mặt của Khương Ly
cũng thay đổi, hai người cùng nhìn về phía ông lớn Trịnh, tò mò.
Bởi vì ngồi trong bụi hoa lay ơn nên ánh sáng hơi mờ, Trịnh Liêm mím môi, trông mặt có vẻ nghiêm túc doạ người.
“Nhiệm vụ phụ của tôi không có đếm ngược hay giải thích, chỉ có [Cương thi], bây giờ xem như đã rõ, hẳn là cô cũng rõ nhỉ?”
Lam Lam đột nhiên bị ánh mắt anh ấy doạ sợ, trực giác của người này thành tinh rồi à, ải trước chị ấy chỉ nói với Khương Ly mình nhận nhiệm vụ phụ đặc thù, không ngờ còn bị Trịnh Liêm nhìn ra.
Mà nhiệm vụ của chị ấy trong ải đó là [Đầu người], đúng thật là quan trọng nhất.
“Xem ra mỗi ải trò chơi sẽ phát những nhiệm vụ đặc thù như thế, cũng xem như mở cửa sổ sau khi đóng cửa lớn cho những người chơi nhỉ?”
Có điều cánh cửa sổ này… người trốn không thoát chỉ có thể đi tìm hiểu hàm ý trong đó để bắt lấy cơ hội sống sót.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.