Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 72: Bị xiên gậy trúc lên



Là của Ngô Tĩnh! Tiếng kêu thê lương phát ra từ cổ họng đã khiến cô ả đã đau tới cực hạn.

Đám Khương Ly bất ngờ giật bắn người, lập tức nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì thấy Ngô Tĩnh đã ngã xuống đất, lư hương dùng để cắm nhang đã bị cô ả đá ngã sang một bên, mấy cây nhang còn cháy bị cô ả đè dưới người, trong lúc lăn lộn cô ả còn bụm mặt kêu thảm thiết, làn da bị lộ ra còn bị nhang đốt phỏng. 

“Sao lại thế này?!” Lam Lam ngạc nhiên hỏi.

Trong ấn tượng của chị ấy, cô gái này là một người yếu đuối hay nhỏ giọng khóc thút thít, tiếng thét chói tai này thật sự khiến người ta hãi hùng khiếp vía, Khương Ly và Lam Lam vội chạy tới, Trịnh Liêm ở gần hơn đã duỗi tay kéo Ngô Tĩnh ra khỏi hương khói.

Cánh tay non mịn và trên mu bàn tay của cô ả vẫn còn vết thương hở, da thịt cô ả gần như be bét rồi. 

Đến khi Ngô Tĩnh run rẩy bỏ tay xuống một chút, Khương Ly bị doạ run, toàn bộ gương mặt của cô ả bị bỏng kinh khủng!

Mắt thấy những dân làng chung quanh càng ngày càng yên lặng, trong sân nhà cũ to như vậy gần như chỉ còn lại tiếng kêu khóc của Ngô Tĩnh, Khương Ly vội nói: “Mau đưa em ấy về phòng trước đi.”

“Để tôi bế cho.” Người chơi nam tên Lâm Diệu cũng lại đây, nói xong liền bế ngang Ngô Tĩnh lên, đi đến căn phòng tối qua cô ả ở. 

Đám Khương Ly đuổi theo, nhân cơ hội rời khỏi linh đường đáng sợ hỗn loạn. Vào phòng mới phát hiện vết thương của Ngô Tĩnh thật sự rất nghiêm trọng, không mở mắt ra nổi, gương mặt vốn đáng yêu bây giờ lại gồ ghề lồi lõm không rõ máu thịt, thậm chí cơ thể cũng đau ngất. 

“Em ấy mới rơi vào lư hương, vết thương này phải có thuốc mới được, nhưng mà đi tìm thuốc ở đâu đây?” Lâm Diệu nhìn về phía những người còn lại, khó xử hỏi.

Nguyễn Mộng Vân đứng bên cạnh cũng bị dọa, cứ luôn khóc lóc, gương mặt dịu dàng càng hoảng sợ, cô ta run rẩy chỉ tay về phía ngăn kéo: “Chỗ đó có kem đánh răng, có thể thử bôi một ít… Tiểu Tĩnh nhát gan, ở trong linh đường đứng không yên, lúc ấy đột nhiên ngã xuống, cũng tại tôi không giữ kịp em ấy.”

Khương Ly không khỏi nhìn cô ta thêm một cái, thấy cô ta khóc lóc rất thảm.

“Những người đó bắt đầu đi rồi.” Lam Lam đứng quan sát ở cửa bỗng nhiên cất tiếng, lại có chút chần chờ: “Cứ đi như vậy à?”

Đúng là tan cuộc rồi nhưng vẫn phải túc trực bên linh cữu nghiêm túc như đêm qua. Bởi vì rạng sáng xuất hiện cảnh tượng dân làng hóa thành cương thi, tối nay người chơi bộc lộ thân phận chia ba người ở một phòng.

Ba người Khương Ly vẫn ở căn phòng đêm qua, đến khi đóng cửa lại cô vẫn không gặp lại Cảnh Diêm, nhớ anh có nói muốn dắt cô đi ra ngoài, xem ra phải đợi sau khi thắp nhang xong. 

Đã có trải nghiệm kinh hoàng vào đêm qua, đêm nay mọi người cũng bình tĩnh không ít, khác ở chỗ người giấy tới gõ cửa đã biến thành người chơi hoá người giấy, bọn họ nói chuyện như lúc còn sống, thậm chí còn ngỏ lời xin giúp đỡ.

Có một người chơi dính bẫy, hẳn là người quen nên sau khi mở cửa gã mới nói chuyện, sau đó bị người chơi hoá người giấy mang vẻ mặt ai oán bóp chặt cổ kéo vào linh đường.

“Người kia… bị xiên gậy trúc lên!”

Lam Lam buông bức màn xuống, tận mắt trông thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, một câu đơn giản như vậy cũng không thể giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.

Khương Ly chỉ nghe tiếng kêu gào của đàn ông ngoài cửa ngày càng yếu đi, hoàn toàn không dám tưởng tượng người sống sờ sờ bị gậy trúc xiên lên là như thế nào, đến khi Cảnh Diêm tới gõ cửa đón cô đi ra ngoài, cô mới biết lời miêu tả của Lam Lam quá mức chuẩn xác.

Trước linh đường tối tăm u ám, gậy trúc to bằng miệng chén treo một người lên cao, cây gậy trúc còn xiên qua hết người gã từ dưới thân lên!

Như vậy rất giống người giấy được làm từ trúc, mà nơi gã đứng đúng là vị trí người giấy bị đốt thành tro hồi nãy.

Lạch cạch, lạch cạch…
 

Tứ chi mềm nhũn rũ xuống của gã vẫn còn run rẩy, máu tươi nhỏ giọt thấm ướt mặt đất bằng xi măng, màu đỏ sẫm tanh tưởi chảy xuôi theo rãnh sân. 

“Đừng nhìn.”

Khương Ly cố gắng chuyển tầm nhìn lên mặt Cảnh Diêm, trong không gian tĩnh mịch, cô còn nghe thấy tiếng quan tài bị móng tay cào, âm thanh kia khiến người ta nổi da gà da vịt. 

Khó khăn lắm mới đốt nhang, châm đầy dầu xong, Khương Ly mới không chịu nổi nữa mà nhào vào ngực Cảnh Diêm, để anh bế cô lên, đi đến cửa sân…


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.