Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 73: Nơi cứng nhất dưới háng



Cảnh đêm nay vẫn đẹp như cũ, núi lớn mờ ảo dưới ánh trăng, cả ngôi làng yên lặng như bức tranh. Dưới tảng đá trong rừng trúc sâu kín đong đưa, Khương Ly nằm cuộn tròn trong lồng ngực Cảnh Diêm dần dần bình tĩnh lại, trêu đùa lá trúc xanh biếc trong tay mình, canh cho trùng với bóng râm trên mu bàn tay .

“Nếu lúc trưa anh không tới phòng bếp thì bọn tôi gặp nguy hiểm rồi, anh lấy đồ ăn ngon thế ở đâu vậy? May là có đồ anh cho, bằng không tôi cũng không dám ăn đồ dân làng làm đâu, chị Lam nói lúc bọn họ biến thành cương thi thì trong miệng có rất nhiều rất nhiều giòi!”

Dây buộc tóc của cô bị Cảnh Diêm kéo xuống, mái tóc mềm mại được anh nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve, anh nén cười kiên nhẫn nghe từng câu từng chữ cô nói, sợi tóc màu đen quấn quanh những ngón tay thon dài, cuối cùng lòng bàn tay đặt sau đầu cô, xoa nhẹ.

Khương Ly vốn đang sợ cũng thoải mái híp mắt.

“Ngoài đồ tôi đưa ra thì cố gắng đừng ăn mấy thứ khác.”

Thứ khác bao gồm đồ dân làng làm và của người chơi đưa, Khương Ly lại chỉ cho rằng anh nói của dân làng, không ngừng gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Đúng rồi, lúc đón khách, tôi thấy người chơi biến thành người giấy trong linh đường chảy nước mắt, bọn họ thật sự chết rồi sao? Thứ mới gõ cửa là cái gì?”

“Còn sống, oan hồn vẫn còn.”

Rõ ràng giọng nói của anh rất bình thản nhưng lại trực tiếp làm Khương Ly sởn tóc gáy, cô vội vùi đầu vào ngực anh, mặt dán lên ngực anh cảm nhận nhiệt độ bình thường và nhịp tim của anh.

“Vậy có cứu được nữa hay không?”

Cảnh Diêm kéo áo khoác trượt xuống giữa chân cô lên, hẳn là nhắc đến điểm quan trọng của trò chơi nên lần này anh không trả lời cô. Tay Khương Ly  siết chặt góc áo sơ mi của anh, thật ra cũng hiểu rõ sự biến thái vô tình của trò chơi này, e là những người đó không về thế giới thực được rồi nhưng thảm ở chỗ đã biến thành người giấy rồi mà vẫn còn ý thức!

Sau này bọn họ sẽ bị thế nào? Bị thiêu huỷ ở chỗ hạ táng như người giấy khác, hay biến thành quỷ oán niệm sâu đậm như đêm nay…

Khương Ly im lặng rất lâu, không nói lời nào khiến cô cảm thấy khiếp đảm, chỉ có thể tiếp tục tìm cái để nói: “Mặt của Ngô Tĩnh bị bỏng nặng quá, Nguyễn Mộng Vân nói em ấy tự ngã nhưng tôi cứ cảm thấy không hợp lý. Tôi quan sát em ấy, tuy nhát gan hay khóc nhưng đất bằng lại ngã thành như vậy thì quái lạ thật… khi về hiện thực rồi thì hẳn là em ấy sẽ không sao đâu nhỉ?”

“Sau khi qua ải sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”

Ngoài việc đứt tay đứt chân trong trò chơi sẽ cảm nhận chân thật được nỗi đau đớn ra, chỉ cần thành công vượt ải thì hiện thực sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, đương nhiên với tiền đề là có mạng sống sót ra ngoài.

Lúc này đây Khương Ly không nói chuyện một hồi lâu, cô nghĩ đến chỗ đáng sợ của trò chơi này, cũng cảm thấy bi thảm cho những người chơi này.

Với độ khó của ải lần này, trước mắt mới là đêm thứ hai mà đã chết mấy người rồi, mười hai ngày tiếp theo sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa đây, cho dù vượt ải này rồi thì đằng sau vẫn còn hết vòng này tới vòng khác, thậm chí trò chơi với độ khó cao hơn cũng đang chờ bọn họ dùng mạng tranh lấy, có mấy người có thể thật sự thoát khỏi trò chơi này đây?

Ngón tay xoa ót cô của Cảnh Diêm đang dần dần dời xuống, giữ lấy làn da ấm áp ở phần cổ, để cô ngẩng mặt lên như xách mèo, không bất ngờ gì khi thấy dáng vẻ như người mất hồn của cô, bé cá mặn bàng hoàng đáng thương như bị ném vào hầm trong nồi nước sôi.

“Đừng nghĩ nhiều, có tôi ở đây.”

Khương Ly ngơ ngẩn nhìn anh, bé cá mặn nằm trong nước sôi lập tức được vớt ra.

Cô giơ tay bắt lấy vai anh, đôi môi có chút trắng bệch dán lên cần cổ hoàn hảo của anh.

“Thật ra lúc buổi sáng tôi đã muốn thực hiện chút nhiệm vụ phụ với anh rồi.”

Về chuyện trò chơi, Khương Ly  không dám tìm tòi nghiên cứu nữa, đôi tay vòng lấy vòng eo nhỏ rắn chắc của Cảnh Diêm, ngửi mùi hương thơm ngát trên người anh, lại nhìn gương mặt như thần của anh, quyết định tranh thủ sướng trước rồi tính!

Nhiệm vụ phụ của cô Cảnh Diêm rõ hơn bất cứ ai khác, trong đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười mà càng thêm sáng rỡ. 

Tuy là sân lộ thiên nhưng biết sẽ không có ai tới, Khương Ly trực tiếp xoay người ngồi xuống giữa hai chân Cảnh Diêm, vươn đầu lưỡi liếm liếm yết hầu anh, nghe nói đây là nơi trí mạng của đàn ông, không thể dễ dàng chạm vào.

Đầu lưỡi ướt nóng run rẩy lướt qua, yết hầu nhô ra không kìm nén được mà cử động.

Cô nghe thấy tiếng hít thở của anh ngày càng nặng nề, vô cùng mê người.

Cái liếm này như que diêm được đốt lên vào lúc trời đêm, ngọn lửa nho nhỏ bị ném vào nơi dễ bén lửa, trong một thời gian ngắn ngủn, eo của cô đã bị Cảnh Diêm nâng lên, tách chân ra đưa lại gần nơi cứng nhất dưới háng anh.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.