Linh Đạo Nhân Tâm

Chương 1: Tỉnh



Chương 1: Tỉnh

“Bạch bạch bạch…

Trong con hẻm nhỏ, tiếng chân chạy trên nền đất lầy lội còn đọng lại từng vũng nước bẩn h·ôi t·hối vang lên liên hồi. Hắn cắm đầu chạy về phía trước, cánh tay gầy gò lem luốc còn đang nắm chặt nửa ổ bánh mì cứng đanh. Sau lưng của hắn vang lên từng tiếng chửi rủa la hét không ngừng:

- Thằng ranh con khốn kiếp, đứng lại. Đứng lại ngay…

Tiếp theo là tiếng thở dốc không ngừng, gã chủ tiệm bánh với thân hình béo ục ịch của mình chỉ còn có thể lầm bầm trong miệng, không thể không dừng lại rồi khuỵu xuống nghỉ mệt. Gã nhìn theo bóng lưng nhỏ thó khuất bóng cuối con hẻm chỉ đành phải dằn cục tức trong lòng rồi quay lại cửa tiệm của mình, tự hứa còn gặp thằng nhãi kia sẽ đánh gãy chân gãy tay nó.

Vừa ngồi sát bên mép sông ngay phía dưới chân cầu vừa nhìn hình ảnh phản chiếu 1 thằng nhóc gầy gò chỉ cỡ 7-8 tuổi với quần áo rách rưới bẩn thỉu, hắn gặm ngấu nghiến miếng bánh mì mới ă·n t·rộm được. Trái tim còn đang đập bang bang liên hồi sau khi chạy trối c·hết, hơi thở còn hơi được hơi chăng thế nhưng hắn vẫn liên tục nhét miếng bánh mì vào miệng mà nhai nuốt. Mấy ngày liền không có đồ bỏ vào bụng thì nửa chiếc bánh không tồn tại được quá lâu, thế rồi hắn vốc ngay 1 ít nước để uống bên dưới mà uống bất chấp việc có sạch sẽ hay không.

Hắn ngồi thừ ra, hơi thở chập chùng cũng dịu xuống theo ánh mắt hắn dần trôi về phía xa.

Phía xa xa, trời mây xám xịt nặng nề, khu chợ tồi tàn cùng với khu nhà xập xệ vẫn lô nhô từng bóng người lam lũ ra vào mưu sinh. Không có ai nghĩ cũng chẳng có ai biết trong đám người đó cả kiếp này có ai thoát được ra khỏi đây hay không…”



“Trời không gợn mây, chỉ có ánh trăng ngay hôm rằm tỏa ánh sáng dịu nhẹ thế nhưng chẳng có ai buồn vãn cảnh lúc này cả.

Dọc theo con đường lớn mới mở xỏ xuyên qua khu dân cư đông đúc, nhà nào nhà nấy đóng kín cửa, từng ánh đao v·út lên loang loáng phản chiếu ánh đèn đường. Từng con người lao vào nhau mà vung dao lên, có kẻ này kẻ kia nhưng chủ yếu là người trẻ tuổi và tất cả trong mắt chỉ còn việc duy nhất là hạ gục đối thủ trước mặt. Tiếng kim loại va vào nhau, tiếng dao đâm trong da thịt, tiếng quát mắng la hét vang lên không ngừng.

…….



Trước mặt hắn ngổn ngang xác người nằm xuống, có cả gương mặt quen thuộc nhưng phần nhiều là kẻ hắn không quen biết. Thanh cương đao được buộc chặt vào tay của hắn giờ này trên lưỡi đao là chi chít vết mẻ, chính là hắn chém bao nhiêu người hắn cũng không nhớ rõ nữa, chỉ cần biết đối diện mình tay không có ruy băng màu xanh thì là địch, thì là người phải g·iết.

-Đại ca, chúng ta b·ị t·hương nhẹ 57 người, thương nặng 21 người, c·hết đi 37 anh em.

Tên đàn em chỉ cỡ 18-19 tuổi, đầu trọc lốc, người có vài vết chém nhưng đầy v·ết m·áu không rõ của bản thân gã hay người khác vừa nói vừa châm thuốc cho hắn. Rít 1 hơi thuốc thật sâu cho khói tràn vào phổi, thế rồi hắn nhả hết khói ra khỏi lồng ngực. Có lẽ khói thuốc làm hắn tỉnh táo hơn, chỉ biết tầm nhìn rõ ràng hơn, chậm rãi đứng lên rồi hắn nói:

-Bảo anh em nào lành lặn ở lại dọn dẹp cho xong trước trời sáng, mai thì tiếp quản hết khu phía tây này. Anh em b·ị t·hương nhận tiền thuốc men và thưởng, phí an gia lo đầy đủ cho n·gười c·hết.

Vừa hút nốt điếu thuốc trên môi, vừa gỡ đi băng dính đang cột chặt thanh đao khỏi tay, hắn đi dần về phía cuối con đường, để mặc cho anh em ở lại xử lý. Sau cùng hắn rẽ trái vào 1 con hẻm nhỏ, để bóng tối dần nuốt chửng bản thân mình.”



“Tiếng lật sách lâu lâu lại vang lên, cả thư phòng lớn chỉ có ánh đèn bàn chiếu trang sách hắn đang đọc. Tới khi đọc xong trang cuối cùng cũng không biết lúc này đã là mấy giờ khuya, chậm rãi gấp sách lại rồi tắt đèn, hắn nhắm mắt lại ngồi sắp xếp lại từng chi tiết, tha hồn theo những gì mình vừa đọc.

Mất một lúc lâu sau, hắn xoay ghế, mở mắt nhìn về phía cửa sổ lớn hướng về phía thành phố. Cả thành phố không ngủ phía dưới vẫn ánh đèn nhộn nhịp, đèn xe đi lại vẫn tấp nập.

Nhiều suy nghĩ về mọi thứ cứ theo ánh mắt trải dài về phía xa hơn. Sau cùng, hắn thu hồi tạp niệm trong lòng, lặng lẽ đứng dậy đặt cuốn sách mới đọc xong lên phía kệ sách. Từng dãy từng dãy kệ để chi chít sách chỉ hiện lên thoáng chốc trong lúc hắn mở cửa đi ra ngoài, để rồi khi chìm vào trong bóng tối.

Không ai dù chính hắn cũng không biết mình đã đọc hết bao nhiêu cuốn sách nữa…”





“- Đại ca đã suy nghĩ kỹ chưa? Mọi điều kiện trong thỏa thuận phía trên đưa xuống đều đã nói rõ rồi!

Đáp lại là chẳng có câu trả lời nào cả.

Cạch!

Chỉ có tiếng ly rượu cạn đặt mạnh xuống mặt bàn đáp lại. Ánh mắt hắn mông lung theo đáy ly, chỉ có từng suy nghĩ chạy trong đầu về đường đi tiếp theo, mặc nhiên là không có!

-Dù sao cũng không còn lựa chọn nào nữa, chỉ là cũng đi theo anh được gần 40 năm rồi, trải qua nhiều như vậy còn thiếu điều gì nữa mà phải làm như vậy?

Hình ảnh gã đàn ông trung niên phía trước trùng điệp lại với hình ảnh tên d·u c·ôn đầu trọc tay cầm đao, người đầy máu me năm nào, phía sau gã là hơn chục tên đàn em đứng, rõ ràng là có thế ép vua thoái vị. Gã đàn ông trong mắt có chột dạ, có áy náy nhưng nhanh chóng bị sự kiên quyết cùng hung tợn nuốt chửng

-Thời thế đã thay đổi rồi đại ca, phía trên cần người đứng ra chịu hết tất cả để bắt đầu một xã hội mới, phần còn lại trong tù của anh em sẽ cho người lo liệu cẩn thận, chỉ cần anh giao ra hết tài liệu liên quan mình nắm giữ là được.

Nghe thấy vậy hắn cũng hiểu rằng kết cục không khác gì mình nghĩ cả, chỉ là có thật là hắn được bình yên sống hết đời hay không thì có lẽ đứa trẻ con 3 tuổi sẽ tin.

Thế rồi hắn cười nhẹ chua chát, miệng nói 1 tiếng được rồi đứng dậy đi về phía tủ bảo hiểm rồi tra chìa khóa vào, nhập mật mã mở ra trong ánh nhìn tham lam của đám người còn lại.

ĐOÀNG!!!

Động tác nắm lấy khẩu súng lên đạn sẵn, xoay người bóp cò liền mạch trôi chảy giống như đã được luyện tập rất nhiều lần.



Ánh nhìn của gã trung niên cứng lại theo tiếng đạn, chậm rãi cúi nhìn xuống ngực mình, tới lúc c·hết còn không nghĩ ra tại sao bản thân chuẩn bị tới đỉnh cao cuộc đời rồi mà phải c·hết đi.

-Dù sao cũng là c·hết, ta cũng phải được chọn cách c·hết cho mình đúng không? Ha ha, lại còn có thêm 1 người từng là anh em đi cùng thì không cô đơn.

Nhắm mắt lại, kê sung vào ngay thái dương, có lẽ xung quanh còn đang hoảng hốt, sợ hãi hay bất ngờ hắn đều không quan tâm, chỉ bóp cò rồi chìm vào bóng tối im lặng.”







Tiếng rả rích bên ngoài truyền vào tai, có lẽ là tiếng chim chóc chuyền cành đùa giỡn nhau thì phải, mí mắt dù đang đóng cũng có thể cảm nhận được là có ánh sáng đang tràn ngập không gian xung quanh.

Lặng im nghe thêm 1 chút, hắn cũng cố gắng mở mắt ra.

Khung cảnh xung quanh là 1 căn phòng nhỏ nhưng giản dị sạch sẽ, đồ đạc cũng không có gì nhiều, nhìn mãi cũng vậy, hắn chỉ di chuyển đầu để nhìn sang trái sang phải cũng cảm giác cố hết sức, tựa như thân thể không phải của bản thân vậy.

Lại gắng hết sức mình, hắn giơ được bàn tay lên trước người, bàn tay trắng nhợt, gầy gò nhỏ thó của 1 đứa trẻ ốm yếu rơi vào trong mắt hắn.

BỊCH!!!

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì, tiếng chậu nước rơi ở cửa phòng làm hắn giật mình quay sang nhìn. Đứng ở cửa phòng, 1 người phụ nữ đứng lặng im, tay còn nguyên động tác đang bê chậu nước, đôi mắt đã đỏ lên tràn nước mắt:

-A… Tiểu Hạ, con tỉnh rồi, con tôi tỉnh rồi, a a…

Vừa nói vừa khóc người phụ nữ vừa nhào vào nắm lấy tay, nhoài lên ôm lấy người hắn, cái ôm đủ chặt để sợ hắn biến mất nhưng cũng nhẹ nhàng sợ làm đau hắn vậy. Không hiểu sao lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là, cảm giác này… cũng thật tốt nha!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.