Cả căn phòng nhỏ đầy ánh sáng cũng chỉ có tiếng nức nở của người mẹ nhẹ nhàng vang lên, hắn định mở miệng cũng không biết nói gì cả, trong đầu đang dần thích ứng hoàn cảnh hiện tại nên cuối cùng chỉ phát ra âm thanh rầm rì nho nhỏ.
Người phụ nữ chợt giật mình lùi ra, có lẽ là sợ vừa rồi làm hắn đau. Vội lau nước mắt tèm nhem trên mặt, trong ánh mắt hoen đỏ ấy hiện rõ niềm vui mừng long lanh lên.
-Con tỉnh lại rồi, cảm tạ ông trời nghe lời cầu nguyện của mẹ.
Đoạn người mẹ vẫn nắm gì lấy tay của hắn, từ từ đứng lên nhưng không nỡ buông, sợ đây là mộng ảo mà trôi đi mất, nói rồi nhanh chóng nhặt chiếc chậu gỗ nhỏ rồi đi nhanh ra ngoài.
-Đợi mẹ 1 chút, mẹ quay lại ngay.
Được ở một mình, bình tĩnh lại, giờ hắn mới nhận ra vừa rồi rõ ràng là một ngôn ngữ khác thế nhưng hắn vẫn hiểu rõ như thể vốn đây là tiếng mẹ đẻ của mình vậy.
Thế rồi hắn thử mở miệng nói vài từ bằng ngôn ngữ trong ký ức của mình, rồi nói vài từ bằng ngôn ngữ mới này, rõ ràng đều rất đơn giản không có gì trắc trở. Điều duy nhất là để nói vài từ này hắn cũng thấy mình mệt đi rõ ràng, xem ra cái cơ thể này cực kỳ yếu ớt chứ không phải ốm yếu bình thường nữa rồi.
Và điều quan trọng nhất bây giờ, hoàn cảnh của hắn bây giờ là thế nào?
Người phụ nữ vừa rồi biểu hiện và xưng hô rõ ràng là mẹ hắn, sao hắn không có ấn tượng gì trong ký ức?
Những câu hỏi chạy trong đầu nhưng không có ai, không tư liệu nào có thể giải đáp. Hay là… như trong nhiều bộ sách đã đọc từ kiếp trước, hắn xuyên không rồi? Chỉ là hoàn cảnh này cũng quá tệ đi…
Người phụ nữ nhanh chóng bê theo 1 chậu nước ấm mới quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn mềm lau mặt rồi lau người cho hắn. Trong lúc đấy, ánh mắt của 2 người nhìn về phía nhau mang theo tình cảm của người mẹ và sự tò mò của hắn. Thế rồi 2 người đều mở miệng nói 1 lúc:
-Xong để mẹ làm cho con chút cháo để ăn
-Đây là đâu vậy hả dì?
Niềm vui chợt đọng lại trên mặt người phụ nữ. Câu hỏi làm sự hân hoan vì hắn tỉnh lại vừa rồi ngay lập tức tan vỡ, thay bằng sự lo âu vô cùng trên khuôn mặt của bà.
-Đây là nhà của chúng ta. Mẹ là Liễu thị, mẹ của con. Con là Dương Hạ, con của mẹ mà, con đừng làm mẹ sợ.
-Con xin lỗi, nhưng mà thực sự hiện tại con không nhớ gì cả…
Hắn im lặng 1 chút rồi nói, có lẽ nên thành thật từ đầu, vì dù sao hắn cũng chỉ đang là 1 đứa trẻ và cũng không có ký ức gì về hoàn cảnh hiện tại thật.
-Không sao không sao, con tỉnh lại là ơn trời biển với mẹ rồi, từ từ rồi con nhớ lại cũng không sao cả.
Dù lời nói có phần lộn xộn, ánh mắt Liễu thị lại tràn đầy tình cảm ôn nhu nhìn về phía hắn, thứ mà hắn chưa bao giờ dc cảm nhận trước đây.
Bà vẫn chậm rãi lau người cho hắn, công việc này là rất quen thuộc, 1 phần cuộc sống hằng ngày mấy năm nay rồi.
Tranh thủ lúc Liễu thị ra ngoài nấu cháo, Dương Hạ nhìn về phía cửa sổ, thấy xa xa núi non chập trùng, từng rặng núi phía xa xa khuất dần trong mây mù. Xem ra ở đây vẫn tương đối hòa mình với thiên nhiên, từ cách bài trí tới đồ đạc trong nhà bằng đất bằng gỗ bằng da, hắn đoán đây có thể là 1 vùng nông thôn nào đó, còn không có văn minh máy móc điện tử gì cả.
Vừa rồi cũng không tiện hỏi mẹ của mình xem hoàn cảnh hiện tại của mình ra sao, vì vừa thấy không hợp hoàn cảnh và cũng không có sức mà nói nhiều như vậy, Dương Hạ quyết định để từ từ rồi tìm hiểu thêm vậy.
Cả buổi trưa, mẹ của hắn kiên nhẫn đút từng miếng cháo loãng cho hắn ăn. Mỗi miếng cháo hắn ăn được đều thấy niềm vui mừng trên khuôn mặt Liễu thị thêm một phần nên Dương Hạ rất phối hợp ăn hết cả tô cháo.
Dù sao việc trước mắt là phải tập trung ăn uống và nghỉ ngơi, từ đó cải thiện thể chất có chút đáng thương này.
...
5 năm!
Hắn đã nằm hôn mê, sống như người thực vật được 5 năm nay. Hiện tại hắn đã sơ bộ nắm được hoàn cảnh của mình hiện tại sau suốt buổi chiều ngồi nói chuyện với mẹ của hắn. Vẫn như thường ngày, bà nhẹ nhàng xoa bóp chân tay cho hắn, trong lúc đó Dương Hạ cũng thi thoảng hỏi 1 2 câu để biết tại sao lại có chuyện xảy ra như lúc trưa hắn tỉnh dậy.
Họ Dương tên Hạ, hơn 10 tuổi, hắn vẫn có đủ cả cha với mẹ. Nhắc tới cha hắn, Dương Nhất là thợ săn, hiện tại có lẽ còn đang trên đường trở về sau chuyến săn trên núi. Mẹ của hắn, Liễu thị cũng là từ trong thôn mà sinh ra, chỉ là cha mẹ đã đều mất sớm nên mặc nhiên hắn về đằng ngoại cũng không còn ai thân thích cả.
Chỗ gia đình hắn sống là thôn Tây Cát, chỉ có vài chục hộ gia đình, nằm lọt trong 1 thung lũng nhỏ bao quanh là rừng núi thấp cách xa tới thành trấn gần nhất cũng chục ngày đi đường.
Còn về chuyện tại sao hắn bị hôn mê như vậy thì không có ai biết nguyên nhân. Mọi người đều chỉ biết năm hắn lên năm tuổi khi chơi trốn tìm với mấy đứa trẻ trong thôn thì m·ất t·ích, tới khi trưởng thôn tìm thấy hắn ở gần chân núi sau thôn thì hắn đã hôn mê như vậy, trên người cũng không có v·ết t·hương gì cả.
Suốt nhiều năm vừa rồi cha mẹ hắn đều tìm cách duy trì sự sống cho hắn, cùng với tìm cách chữa trị, thế nhưng với trình độ thôn dã như vậy việc không có tìm ra nguyên nhân cũng như cách chữa trị không có gì là bất ngờ.
Vì chỉ nằm 1 chỗ như vậy, ăn uống đều không được nên người của Dương Hạ hiện tại không khác gì đứa trẻ chỉ cỡ 7-8 tuổi cả, chính là suy dinh dưỡng.
-Dù sao hơn trong trí nhớ, không có cha mẹ cũng chẳng có nhà ở, tính ra lần này khởi đầu cũng tốt hơn, đủ an ổn sống vui vẻ một đời.
Dương Hạ ngẫm nghĩ mà hơi hơi mỉm cười, nhiều chuyện cũng trải qua thì việc chấp nhận hiện thực cũng khá là nhanh với hắn, không có suy nghĩ quá nhiều.
Trời đầy sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu vang khắp không gian, thời tiết chỉ khoảng cuối xuân đầu hè nên ban ngày không quá nóng, buổi tối thì nhiệt độ xuống thấp 1 chút, đủ để cho con người thấy se se lạnh. Căn nhà nhỏ 1 góc thôn có ánh sáng từ vài ngọn đèn và bếp lò sưởi trong nhà hắt ra, ngoài ra còn là tiếng cười sang sảng ngập niềm vui của thợ săn Dương Nhất.
Là 1 thợ săn sống bằng núi rừng, Dương Nhất dáng người săn chắc khỏe mạnh, nước da rám nắng, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo thợ săn bằng da thú, chân đi đôi ủng có đế bằng cỏ đan lát cẩn thận để đi lại không gây ra tiếng động. Gương mặt hắn lúc này cũng thể hiện rõ sương gió cuộc đời đã trải qua, hai bên mai tóc đã có vài sợi tóc bạc đáng lẽ chưa nên xuất hiện ở tuổi này, chỉ hốc mắt lúc này đã phiếm hồng, nước mắt trực trào ra chỉ là đang kìm lại.
Nam nhi không rơi lệ, chỉ chưa tới lúc thương tâm!