Linh Đạo Nhân Tâm

Chương 3: Lâm lão



Chương 3: Lâm lão

Dương Nhất vốn cũng là 1 người đàn ông mạnh mẽ, không tới mức thất thố như mẹ của Dương Hạ nhưng hắn cũng nhìn ra tình cảm chân thành vô bờ bến tới từ người cha này của mình.

Ngay khi biết hắn tỉnh dậy, Dương Nhất dù kém biểu đạt cảm xúc nhưng không thể không cười to để có thể thể hiện sự vui mừng của mình, miệng thì không ngừng nói: “Tốt rồi, tốt rồi!”

Hai vợ chồng cả buổi tối chỉ ở xung quanh Dương Hạ, hạnh phúc tới quá đột ngột trong gia đình nhỏ này. Dương Nhất chốc chốc lại hỏi hắn có ổn không, còn đau ở đâu không, muốn ăn gì không. Tới mức Liễu thì phải lườm hắn:

-Ngươi đừng hỏi nữa, lần này là lần thứ 9 ngươi hỏi lại câu đấy rồi! Phải để cho đứa nhỏ nghỉ ngơi nữa chứ?

-Ha ha, là lỗi của ta, là ta vô ý, nàng để con nghỉ ngơi sớm đi, để ta ra ngoài lấy thêm củi, không để bếp củi thiếu lửa làm con mình lạnh.

Vội xoa xoa tay tỏ vẻ ngượng ngùng rồi Dương Nhất ngay lập tức đi ra ngoài, hình ảnh gia đình ấm áp dưới ánh lửa bập bùng trong mắt Dương Hạ, hắn mỉm cười yếu ớt. Ngắn ngủi chưa tới một ngày, dù là trong hàng chục năm ký ức chưa lúc nào hắn thấy ấm áp hơn bây giờ, một tiếng mẹ một tiếng cha giờ gọi ra cũng ko hề lỗ lã chút nào.



Tiếng chim ríu rít chuyền cành trên mấy cái cây phía xa, len lỏi qua nó là từng tia nắng sớm đã xóa hết chút sương đọng trên lá từ đêm hôm qua, Dương Hạ được cha mẹ hắn cho ngồi sưởi nắng trên cái ghế dựa trước hiên nhà. Khí lực của hắn sau 1 đêm ăn ngủ đủ đã hồi phục lại không ít, nói chuyện và di chuyển không còn quá tốn sức như lúc mới tỉnh lại nữa.

Vừa nhìn hàng cây phía xa sau hàng rào, hắn vừa mơ màng suy nghĩ về chuyện của bản thân hiện tại, không biết còn ở thế giới cũ không, ở 1 góc hẻo lánh hay là thực sự bị vứt tới 1 thế giới mới rồi. Chuyện này trong tiểu thuyết hắn đọc trong ký ức không hề là số ít chút nào.

Bất chợt, đầu một đứa con nít chỉ khoảng 8-9 tuổi lấp ló phía trước cửa nhà hắn, tò mò nhìn vào trong nhà hắn. Tới lúc ánh mắt Dương Hạ chạm tới ánh mắt con bé đó, không phải quá xinh xắn nhưng tóc buộc hai bên, da trắng má hồng căng tròn hây hây cực kỳ đáng yêu. Bé gái cũng giật mình khi phát hiện ra ánh mắt của hắn nhìn mình, vội rụt đầu vào trốn mất tiêu.

-Tiểu Quyên, không được hồ nháo, đợi ông vào trước.

Theo sau là tiếng một người đàn ông lớn tuổi, ít lâu sau chủ nhân tiếng nói cũng đã bước vào sân nhà hắn. Lão một đầu tóc trắng buộc gọn về phía sau còn đội thêm 1 chiếc mũ da thú, râu ria mi mắt đều trắng cước như tóc được cắt tỉa gọn gang. Cái lưng hơi cong cong làm lão đi cảm giác hơi cắm về phía trước, trên người thì ăn mặc đồ vải bố thô, không khỏi làm người ta liên tưởng tới những ông già sống ở dưới nông thôn thời xưa.

-A, Lâm lão tới chơi, ngài mau mau vào trong nhà uống chén trà.

Dương Nhất từ trong nhà nghe tiếng ngay lập tức chạy ra ngoài, vội vàng đón ông lão từ phía sân, dáng dấp rất là trọng vọng cùng kính nể.

-Ta nghe mọi người nói đứa nhỏ Dương Hạ nhà ngươi đã tỉnh lại từ hôm qua, nhưng sợ tối qua gia đình còn chưa ổn định nên hôm nay mới qua thăm được.

-Haha, được trưởng thôn ngài cất công tới thăm, tiểu Hạ nhà ta thật hết sức cảm tạ.

Vừa cảm ơn, Dương Nhất vừa vội vào nhà bê chiếc bàn trà nhỏ cùng vài cái ghế ra ngoài hiên rồi lập tức mời lão Lâm ngồi xuống. Chỉ có đứa bé gái nhỏ vẫn nấp sau lưng của ông lão dung ánh mắt tò mò nhìn về phía của Dương Hạ.

-Đây là chút dược liệu tốt cho người mới ốm dậy, ngươi bảo vợ sắc lấy nước cho đứa nhỏ uống, nhanh chóng sẽ cải thiện được sức khỏe cho nó.

-Ôi ơn được Lâm lão tìm ra cứu con còn chưa biết làm sao đền đáp, sao vợ chồng con dám nhận dược liệu quý giá.

Dương Nhất quýnh lên vội đẩy lại túi dược liệu về phía Lâm lão, nhưng sau mấy lần đều không được đành phải nhận lấy cùng tự hứa sẽ phải nghĩ cách đền đáp lại ơn nghĩa này.

-Dù sao bây giờ tiểu Hạ cũng tỉnh lại rồi, người cũng đừng đi sâu về phía Tuyết Sơn tìm kiếm dược liệu nữa, mấy lần kém 1 chút là không về được nữa rồi.

Ngồi 1 bên nghe chuyện nãy giờ, Dương Hạ mới biết người cha này của hắn 5 năm qua vẫn luôn đi sâu vào phía rừng núi để tìm kiếm thêm dược liệu bồi bổ, ngoài ra còn đem đổi lấy đồ vật duy trì sự sống cho hắn. Nghe tới đây hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống thấp một chút, trầm mặc.

Hàn huyên 1 lúc, Lâm lão cũng dắt theo tiểu Quyên rời đi, tới lúc ra khỏi cửa, cô bé vẫn ngoái lại nhìn về phía Dương Hạ 1 lần cuối thật lâu. Thật sự là trẻ nhỏ tò mò.

Cả ngày hôm đó, lâu lâu lại có người qua nhà của hắn thăm hắn. Dù chỉ là hàng xóm không hề có họ hàng thân thích, thế nhưng cả thôn chỉ có 2 3 chục nóc nhà, tình làng nghĩa xóm vẫn khá là sâu sắc.

Chưa kể cha mẹ hắn làm người hiền lành, tốt bụng còn tháo vát hay giúp đỡ mọi người xung quanh. Dì này chú khác mỗi người tới thăm đều hỏi thăm, tay đều xách theo chút đồ vật thôn quê, con gà con vịt hay cây trái, ý chúc hắn nhanh nhanh hồi phục lại sức khỏe của mình.

Người lớn có chuyện của người lớn, trẻ nhỏ thì cũng có chuyện của trẻ nhỏ. Ngoài tiểu Quyên còn rụt rè lúc sáng, lâu lâu mỗi khi có người qua thăm hắn, đứa nhỏ nào được đi theo đều tò mò nhìn qua cửa sổ vào giường hắn nằm, có đứa nhỏ còn gan lớn tới tận nơi chào hỏi Dương Hạ, nói chuyện đặng tới khi nào người nhà mình ra về mới chịu ra về cùng.

Làm một đứa trẻ lại còn thuộc diện được chăm sóc đặc biệt, lần đầu tiên hắn được trải nghiệm, giấc ngủ đêm đó của Dương Hạ an yên, không hề phải lo nghĩ về cuộc sống ngày mai, về đồ ăn cái mặc, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.