Lục Trường An cũng phát hiện ra, công pháp của Nhân Hoàng Giới và công pháp của Thần Binh Giới tuy rằng có cách vận hành khác nhau, nhưng về mặt nguyên lý vẫn khá tương tự, nên đồng dạng có thể tu luyện.
Hẳn là giống như lời của cổ nhân, võ đạo trăm sông đổ về một bể!
Lục Trường An quan sát vài lượt, tiếp theo nếm thử tu luyện Liễm Tức Quy Nguyên Quyết đầu tiên.
Liễm Tức Quy Nguyên Quyết tên như ý nghĩa là một loại công pháp phụ tu có tác dụng trợ giúp võ giả ẩn tàng tu vi.
Thông thường, võ giả chỉ có thể tu hành một loại công pháp chủ tu, nhưng ngoài công pháp chủ tu ra, chỉ cần tinh lực đầy đủ, chỉ cần không cùng công pháp chủ tu phát sinh xung đột, võ giả còn có thể kiêm tu nhiều loại công pháp phụ tu khác.
Mà lại đại đa số công pháp phụ tu tuy rằng không thể trực tiếp tăng lên tu vi võ đạo của nhưng bình thường có khả năng bổ sung một ít bản sự.
Ví dụ như Liễm Tức Quy Nguyên Quyết tổng cộng có ba tầng, chỉ cần tu thành tầng thứ nhất, liền có thể đem tu vi thu liễm một đại cảnh giới.
Tu luyện tới tầng thứ hai, có thể đem tu vi thu liễm vài đại cảnh giới.
Mà tu luyện tới tầng thứ ba, liền có năng lực tùy ý điều chỉnh tu vi, hơn nữa chỉ cần không gặp phải võ giả tu vi cao hơn mình hai đại cảnh giới, hoặc là một ít võ giả tu thành pháp nhãn đặc thù thì sẽ không sợ bị phát hiện.
Môn công pháp này đối với Lục Trường An hiện nay mà nói, quả thực giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bởi vì tu vi của hắn tăng lên quá nhanh rồi.
Vẻn vẹn nhập môn một tháng, đã đột phá Đoán Cốt cảnh.
Nếu tư chất của hắn là thượng giai, cực giai thì cũng thôi. Nhưng tư chất của hắn vẻn vẹn là hạ giai hạ phẩm, theo lý thuyết cả đời khó lòng đạt tới Đoán Cốt.
Có điều, hắn dĩ nhiên tấn thăng Đoán Cốt, quan trọng nhất đó là tốc độ đột phá còn nhanh hơn hết thảy đệ tử thiên tài trong tông môn.
Một ngày bị người khác phát hiện ra, đặc biệt là những kẻ tâm tư thâm trầm, đối phương khả năng cao sẽ tìm tòi hư thực, đến khi đó, hắn sợ rằng rất khó yên ổn tu hành.
Tuy nhiên, bây giờ có Liễm Tức Quy Nguyên Quyết trong tay, sự tình liền trở nên khác biệt.
Pháp quyết của Liễm Tức Quy Nguyên Quyết tương đối đơn giản, Lục Trường An chỉ nghiên cứu chừng nửa canh giờ liền thành công nhập môn, sau đó lại tiêu tốn thêm ba canh giờ, càng trực tiếp tu thành tầng thứ nhất.
Hắn phát giác có pháp mục hỗ trợ, chính mình tu hành các loại công pháp đều cực kỳ dễ dàng.
Cứ như thế, ba ngày trôi qua, công việc của Lục Trường An vẫn tuân theo quy luật. Cả ngày nhàn nhã quản lý Tàng Thư Các, đồng thời âm thầm tu luyện Liễm Tức Quy Nguyên Quyết.
Thành tích cực kỳ khả quan, vẻn vẹn ba ngày, hắn đã tu thành viên mãn, tốc độ tu luyện quả thực kinh hãi thế tục.
Mấy ngày này, hắn chưa vội đến Đan Dương Phong luyện đan, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đám cường giả ở quận Bắc Hà còn chưa chịu rời đi.
Yến tiệc sớm đã kết thúc, bọn họ sở dĩ vẫn mặt dày mày dạn ở lại, là muốn thương lượng với Diệp đại sư về việc luyện chế Vạn Linh Huyết Đan.
Nghe nói, Diệp đại sư hét giá cực căng, vị tông sư nào muốn luyện chế Vạn Linh Huyết Đan cần giao ra ba phần dược liệu cùng 1000 khối nguyên thạch, lão mới đồng ý tiếp nhận yêu cầu.
Nguyên thạch thì không nói, nhưng muốn góp đủ ba phần dược liệu lại chẳng phải chuyện đơn giản. Dù sao, tài liệu của Vạn Linh Huyết Đan có tới bốn mươi chín loại thú huyết và bốn mươi chín loại linh dược. Hơn nữa đều là thú huyết, linh dược cao cấp, giá trị đắt đỏ.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, bởi vì tứ phẩm đan dược không phải muốn luyện là luyện được, coi như luyện đan đại sư cũng không dám cam đoan mỗi một lò đều hoàn toàn thành công.
Chờ đợi đến ngày thứ năm, đám cường giả ngoại tông lục tục rời đi, Lục Trường An mới cõng theo bao tải linh dược chạy tới Đan Dương Phong.
....
Mấy ngày gần đây, Đan Đường tương đối vắng vẻ.
Nguyên nhân là bởi vì Diệp đại sư đang tập trung luyện chế Vạn Linh Huyết Đan, không cho phép nhị phẩm luyện đan sư trở xuống tiến vào Đan Đường nửa bước, cũng không cho phép võ giả tới cầu đan, làm nhao nhao, ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.
Tính cách của Diệp đại sư vốn đã rất khó ở chung, hiện giờ tấn thăng tứ phẩm luyện đan sư, uy vọng càng lớn, biểu hiện càng hống hách bá đạo, nên mệnh lệnh của lão căn bản không người nào dám chống lại.
Thời điểm Lục Trường An vừa tới trước cửa Đan Đường liền phát hiện một đôi nam nữ đang đôi co với một lão giả mặc đan bào.
"Hà trưởng lão, xin tiền bối mở ra cho ta một mặt lưới...vãn bối vừa đạt được chút cảm ngộ, chỉ cần luyện tập vài lần là có thể tấn thăng nhị phẩm luyện đan sư rồi, tuyệt đối không thể bỏ dở thời cơ tốt như vậy!"
Người lên tiếng là một thanh niên mặc áo bào tím đang khổ sở cầu xin lão giả mặc đan bào.
Y tựa hồ đang gấp gáp luyện đan, dự định tranh thủ thời gian cảm ngộ chưa biến mất, tấn thăng nhị phẩm luyện đan sư.
Chỉ là đối với lời thỉnh cầu của y, Hà trưởng lão lại mặt lạnh như tiền đáp:
"Diệp đại sư đã có lệnh, nhị phẩm luyện đan sư trở xuống tạm thời không được phép tiến vào Đan Đường nửa bước, các ngươi mau quay về đi!"
Khí thế của Hà trưởng lão tương đối hùng hổ dọa người, bây giờ, địa vị của Đan Dương Phong đã xưa đâu bằng nay. Coi như tông chủ trưởng lão dám chạy tới quấy rầy Diệp đại sư luyện đan cũng bị đuổi, huống chi là một gã đệ tử chân truyền.
Thanh niên mặc tử y âm thầm thở dài, mà thiếu nữ bên cạnh thì lộ vẻ không cam lòng.
Nhìn kỹ, thanh niên mặc tử y tương đối quen mắt, giống như từng tới Tàng Kinh Các mượn sách một lần, Lục Trường An vẫn hơi có ấn tượng.
Hắn nhớ mang máng, đối phương gọi là Lục Thanh, tu vi Đoán Cốt trung kỳ, tư chất thượng giai, là một vị đệ tử chân truyền.
Về phần thiếu nữ mặc váy vàng kia, tu vi đồng dạng là Đoán Cốt cảnh, mà lại thân phận tựa hồ không đơn giản cho nên thấy Hà trưởng lão khăng khăng đuổi người, nàng lập tức giận dữ ra mặt nói:
"Hà trưởng lão, Đan Dương Phong cũng là một phần của Vũ Dương Tông, chứ đâu phải địa bàn của Diệp đại sư, cớ gì không cho chúng ta tiến vào?"
Hà trưởng lão nghe vậy thì cười nhạt đáp:
"Lý tiểu thư lầm rồi, Đan Dương Phong xác thực là địa bàn của Diệp đại sư, đừng nói là các ngươi, coi như Phong Tôn tự mình tới đây cũng không được vào!"
"Ngươi..."
Thiếu nữ cắn răng dậm chân, còn định nói cái gì, thì đã bị thanh niên mặc tử y ngăn cản.
"Được rồi, Hoàng Y, chúng ta đi thôi!"
Thiếu niên mặc tử y thở dài nói.
"Lục đại ca, chớ nên lo lắng. Không phải là phòng luyện đan thôi sao. Để ta dẫn ngươi tới động phủ của gia gia ta, nơi đó cũng có phòng luyện đan, so với cái đồ bỏ Đan Đường còn tốt hơn trăm ngàn lần. Hừ, Diệp lão đầu cũng chỉ là một tên Luyện Tạng sơ kỳ mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người! Lục đại ca, lần sau ta gọi gia gia tới giúp ngươi giáo huấn lão già kiêu căng kia một trận, hừ hừ..."
Thiếu nữ mặc váy vàng cười duyên nói, lại không biết lời của mình ngu xuẩn đến mức nào.
Gia gia của nàng, Phong Tôn đúng là một trong Vũ Dương Tứ Tôn, là nhân vật thực quyền hàng đầu ở Vũ Dương Tông, tuy nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về chuyện Phong Tôn muốn giáo huấn Diệp đại sư? Nói đùa, coi như cho Phong Tôn thêm mười lá gan nữa lão cũng chẳng dám. Diệp đại sư thế nhưng là đan đạo đại sư, ngay cả tông sư cường giả cũng phải lấy lòng, huống chi là một vị Luyện Tạng đại võ sư.
Thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp, bộ ngực rất to, càng là cháu gái của Phong Tôn, nhưng tính cách, tâm tính điêu ngoa tùy hứng, quả thực không biết trời cao đất rộng.
Thanh niên mặc tử y cười khổ, vội vàng che miệng của thiếu nữ, thấp giọng khuyên nhủ:
"Hoàng Y chớ nên nói lung tung, cẩn thận vạ từ miệng mà ra..."
Y nói xong bèn kéo lấy tay nhỏ của thiếu nữ, mà thiếu nữ thì cong miệng nhỏ lên, đầy mặt không tình nguyện.
Phía bên khác, Hà trưởng lão nghe được câu nói của thiếu nữ, ánh mắt chợt lạnh xuống.
Diệp đại sư chính là thần tượng của toàn bộ luyện đan sư ở Đan Dương Phong, không phải ai cũng có tư cách nói ẩu nói tả.
Ngay lúc lão định lên tiếng trách mắng vài câu, thì ánh mắt khẽ sững lại, nhìn về một phương hướng khác.
Chỉ thấy phía bên kia có một người đàn ông trung niên mặc nho sam đang vác theo bao tải lớn hì hục lên núi.
Biểu hiện của Hà trưởng lão tức khắc thay đổi 180 độ, nở nụ cười tươi rói chạy tới chào hỏi:
"Các hạ chính là Lục tiểu hữu chứ?"
"Đúng vậy! Lục mỗ ra mắt tiền bối!"
Lục Trường An hơi sững sờ, đặt bao tải xuống đất cung kính thi lễ.
"Ha ha, tiểu hữu không cần khách khí như thế, mau mau theo ta, Diệp đại sư nói chỉ cần tiểu hữu đến Đan Đường liền phải dẫn ngươi tới gặp hắn!"
"A?"
Lục Trường An ngẩn người, lão giả trước mắt cực kỳ nhiệt tình, để hắn chẳng biết làm sao.
Bên cạnh, thiếu nữ mặc áo đỏ khẽ chu mỏ, mà thanh niên mặc tử y thì cũng giật mình kh·iếp sợ.
Hà trưởng lão ngay cả Phong Tôn cũng chẳng thèm cho mặt mũi, dĩ nhiên sẽ nhiệt tình với người đàn ông trung niên vừa đến, đối phương rốt cuộc là ai?
Trong Vũ Dương Tông từ khi nào xuất hiện một vị cường giả như thế?
Chờ chút, thiếu niên mặc tử y nhíu nhíu mày, nếu y nhớ không lầm, Lục Trường An tựa hồ là vị tiền bối quản lý Tàng Kinh Các.