Dưới ánh mắt hiếu kỳ của đôi nam nữ, Hà trưởng lão khẩn khoản mời Lục Trường An tiến vào Đan Đường, đưa tiễn hắn tới phòng luyện đan cao cấp.
Cùng lúc ấy, bên trong phòng luyện đan, Diệp đại sư quần áo bừa bộn, đang ngồi trên mặt đất vò đầu bứt tai, bàn tay gầy guộc cầm lấy một viên đan dược lật tới lật lui.
Viên đan dược kia, lão vừa mới luyện chế xong, đáng tiếc, chỉ là phế đan.
"Mụ nội nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lão phu rõ ràng đã luyện chế theo đúng quy trình, vì sao vẫn cứ thất bại?"
Diệp đại sư thấp giọng thì thào, sắc mặt đen như đáy nồi.
Ngay lúc lão đang trầm tư suy nghĩ, chợt nghe tiếng gõ cửa, âm thanh lộc cộc truyền vào trong tai càng khiến cho lão bực mình hơn, ngẩng đầu quát ầm lên:
"Cút cút cút! Lão phu không phải đã nói, thời điểm ta đang luyện đan, tuyệt đối không cho phép kẻ nào quấy rầy ư?"
"Còn dám gõ cửa, lão phu chặt tay nhà ngươi cho chó ăn!"
"Diệp đại sư, Lục tiểu hữu đã tới!"
Hà trưởng lão thấp giọng hô.
"Ồ! Tiểu Lục đến rồi!"
Diệp đại sư nghe vậy, trên gương mặt già nua đâu còn vẻ giận dữ, vội vàng đứng bật chạy ra mở cửa, sau đó vươn tay túm lấy cổ áo Lục Trường An lôi vào trong phòng, đồng thời đóng sầm cửa lại.
"Khà khà! Tiểu Lục ngươi đến thật mẹ nó đúng lúc, mau mau giúp lão phu xem viên đan dược này!"
Diệp đại sư không kịp chờ đợi la lên.
"Lão phu rõ ràng đã dựa theo trình tự hôm trước mở lò, nhưng mấy ngày nay, ta một mạch mở lò ba lần, chỉ thành công luyện chế ra một viên hạ phẩm Vạn Linh Huyết Đan. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Quy trình vẫn như cũ, đầu tiên thêm vào Giao Xà Huyết, sau đó thêm vào Quy Đương Thảo..."
Lục Trường An còn chưa kịp định thần, đã nghe Diệp đại sư nói luyên thuyên một thôi một hồi, nước miếng phun tung toé đầy mặt.
Phía ngoài cửa, Hà trưởng lão nghe được Diệp đại sư và Lục Trường An đối thoại với nhau, lập tức kinh ngạc không khép được mồm.
Lão vừa nghe thấy cái gì?
Đường đường là tứ phẩm luyện đan sư dĩ nhiên mở miệng dò hỏi ý kiến của một vị đệ tử tạp dịch.
Lai lịch của Lục Trường An, Hà trưởng lão đã sớm điều tra rõ ràng. Hơn tháng trước, Trương chấp sự dẫn theo hai vị đệ tử đi tới trấn Đông Hoa chiêu sinh, trên đường bất hạnh g·ặp n·ạn, chỉ có Cơ Khuynh Thành sống sót trở về, đồng thời mang theo một người đàn ông niên.
Về sau, người đàn ông trung niên nọ may mắn vượt qua khảo hạch của Vũ Tôn, trở thành đệ tử tạp dịch ở Triêu Dương Phong, chuyên môn phụ tá Vũ Tôn quản lý Tàng Kinh Các.
Lấy thân phận của Hà trưởng lão, muốn điều tra một gã đệ tử bình thường, tự nhiên vô cùng dễ dàng.
Lão cũng đã xác nhận, Lục Trường An trước kia chưa từng tu luyện võ đạo.
Bởi vì thế, khi nghe Diệp đại sư nhiều lần nhắc tới hắn, Hà trưởng lão cũng đinh ninh, khả năng cao là Diệp đại sư nhìn trúng thiên phú luyện đan của Lục Trường An nên mới xem trọng như vậy.
Nhưng hiện giờ chứng kiến tình cảnh trước mắt, lão có cảm giác chính mình tựa hồ đã đoán sai rồi.
Lục Trường An tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng!
Bên trong phòng, Diệp đại sư giảng giải một tràng dài, sau đó dùng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Lục Trường An, thúc giục:
"Tiểu Lục, mau nói đi, lão phu luyện chế rốt cuộc sai ở chỗ nào?"
Lục Trường An hơi xạm mặt, dùng tay áo lau sạch nước miếng trên người, vươn tay cầm lấy đan dược xem xét vài lượt, sau đó lắc lắc đầu nói:
"Chỉ nhìn đan dược thì không cách nào phán đoán ra nguyên nhân thất bại. Chi bằng tiền bối thử mở lò thêm một lần, vãn bối quan sát kỹ càng rồi sẽ nhận định sau!"
"Được! Được! Ngươi đợi chút!"
Diệp đại sư gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng ngồi xuống điều tức, bình ổn tâm thần, tiếp theo dấy lên Địa Hoả, tiến hành luyện đan.
Về phần Lục Trường An thì lẳng lặng đợi ở bên cạnh quan sát.
Thời gian trôi nhanh như nước, thoáng cái đã đi qua ba canh giờ, Diệp đại sư phất tay dập tắt Địa Hoả, vỗ lò luyện lấy ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, là Vạn Linh Huyết Đan, tuy nhiên phẩm chất không quá cao, miễn cưỡng miễn cưỡng đạt tới hạ phẩm.
Diệp đại sư có chút không thỏa mãn nói:
"Tính từ hôm trước đến nay, đây là lần thứ tư lão phu mở lò. Trong đó, có hai lần thành công. Tỷ lệ như thế đã xem như hợp cách. Nhưng vấn đề quan trọng nhất đó là phẩm chất của đan dược quá thấp rồi. Tiểu Lục ngươi nói xem, quá trình luyện đan của lão phu có xảy ra sai sót gì không?"
Lục Trường An trầm ngâm một hồi, thấp giọng đáp:
"Tiền bối luyện đan không có sai sót!"
"Hử?"
Diệp đại sư sững sờ, sau đó cảm thấy mất cả hứng.
Đáp án như vậy, hiển nhiên là nằm trong dự liệu của lão. Diệp đại sư dù sao cũng là luyện đan đại sư, đắm chìm trong đan đạo hơn bảy mươi năm, bất kể là kỹ năng hay thao tác đều vô cùng thuần thục.
Cho nên trong quá trình luyện chế Vạn Linh Huyết Đan, mỗi một giai đoạn lão đều khống chế đến hoàn mỹ, đáng tiếc, kết quả lại khác xa với kỳ vọng.
Nhưng nếu lão luyện đan không có sai sót, vậy thì nguyên nhân nằm ở đâu?
Lục Trường An khẽ nhíu mày, thực ra hắn đã sớm nhìn ra nguyên nhân phẩm chất đan dược mà Diệp đại sư luyện chế chưa cao.
Kỳ thực hoàn toàn không liên quan tới tạo nghệ của lão, mà vấn đề nằm ở khống hỏa quyết.
Nói đơn giản ra, khống hỏa quyết mà Diệp đại sư sử dụng cấp bậc khá thấp, chỉ là Huyền giai hạ phẩm.
Dùng Huyền giai hạ phẩm khống hỏa quyết luyện chế tứ phẩm đan dược, vô cùng miễn cưỡng!
Hắn làm bộ đắn đo hồi lâu, mới mở miệng, nói ra suy nghĩ của mình:
"Vãn bối cho rằng, tiền bối luyện đan không có sai sót. Sở dĩ phẩm chất đan dược chưa cao, hẳn là bởi vì khống hỏa quyết của ngươi không đủ tinh diệu!"
"Vấn đề nằm ở khống hỏa quyết sao? Quả nhiên là vậy..."
Nghe được lời giải thích của hắn, thần sắc của Diệp đại sư chưa hề lộ ra vẻ bất ngờ, giống như đã có dự đoán từ trước.
Khống hỏa quyết là vốn là bản sự giữ nhà của từng vị luyện đan sư.
Cấp bậc của khống hỏa quyết, có ảnh hưởng mật thiết tới tỷ lệ thành đan cũng như phẩm cấp của đan dược, cho nên trừ phi là đệ tử chân truyền, nếu không rất ít luyện đan sư sẽ chỉ dạy khống hỏa quyết của bản thân cho người khác.
Năm xưa lão từng làm dược đồng cho một vị đan đạo đại sư năm năm, học lỏm được được chút ít kỹ thuật khống hỏa, sau đó dựa vào ngộ tính và kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, mới hoàn thiện được một bộ khống hỏa quyết riêng.
Bộ khống hỏa quyết kia, dùng để luyện chế đan dược tự nhiên không có vấn đề, nhưng dùng để luyện chế tứ phẩm đan dược, thì phi thường miễn cưỡng.
Diệp đại sư thở dài, trình độ đan đạo của lão đặt ở Đại Ngu Vương Triều đã xem như đỉnh cấp rồi, dù sao toàn bộ vương triều chỉ có năm vị luyện đan đại sư, một vị Đan Vương mà thôi.
Khống hỏa quyết của năm vị kia, hẳn là tinh diệu hơn của lão, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không cam lòng chia sẻ ra ngoài.
Nếu là vấn đề khác, thì có thể giải quyết.
Nhưng nếu vấn đề thật nằm ở khống hỏa quyết, vậy thì....
Ngay lúc Diệp đại sư đang rầu rĩ không vui, Lục Trường An chợt lên tiếng:
"Vãn bối từng cơ duyên xảo hợp nhận được truyền thừa của một vị luyện đan đại sư. Trong đó bao gồm một môn khống hỏa quyết, nếu muốn, vãn bối sẽ truyền lại cho tiền bối!"
"A, ngươi muốn truyền thụ khống hỏa quyết cho ta?"
Diệp đại sư giật mình, có chút bất khả tư nghị nhìn Lục Trường An.
Lục Trường An mỉm cười, thản nhiên nói:
"Vãn bối vốn dĩ không đam mê luyện đan, đan đạo truyền thừa rơi lên đầu ta, tương đối phí phạm. Chi bằng ta liền mượn hoa hiến phật, tặng khống hỏa quyết cho tiền bối, để tiền bối thay ta phát dương quang đại nó!"
Hắn sở dĩ muốn tặng Ly Địa Khống Hỏa Quyết cho Diệp đại sư là có tính toán của mình.
Đầu tiên, hắn quả thực không đam mê luyện đan, nên không dự định tốn hao quá nhiều tinh lực vào đan đạo.
Thứ hai, hắn cũng nhìn ra, Diệp đại sư mặc dù tính tình cổ quái, nóng nảy khó ưa nhưng bản tính không xấu, cộng thêm thân phận rất cao. Nếu giao hảo với đối phương, thì cuộc sống của hắn ở Vũ Dương Tông ngày sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diệp đại sư sững người, tiếp theo cười ha ha vỗ vỗ vai hắn bảo:
"Tiểu Lục, tấm lòng của ngươi lão phu nhớ kỹ. Tuy rằng không biết khống hỏa quyết của ngươi cấp bậc ra sao, nhưng lão phu nợ ngươi một ân tình!"
Lục Trường An cũng mỉm cười, hắn chờ đợi đúng là câu nói ấy của đối phương.