Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 42: Đế Binh?



Chương 42: Đế Binh?

Đáp lại lời cầu khẩn của Lâm Hà là âm thanh đạm bạc của Lục Trường An:

"Ta không thể cứu ngươi!"

Lâm Hà nghe vậy, vẻ mặt trở nên hôi bại. Thì chợt từ phía bên kia của màn sáng lần nữa truyền tới âm thanh:

"Tuy rằng ta không thể xuất thủ cứu giúp các hạ, nhưng ngươi vẫn có thể tiến hành một lần giao dịch. Chỉ cần là đồng giá trao đổi, Chư Thiên Thành đều sẽ tiếp nhận!"

"Tất cả mọi thứ đều có thể giao dịch?"

Ánh mắt Lâm Hà lóe lên một tia sáng, hầu như quên mất thống khổ trên người.

Lục Trường An không đáp, xem như khẳng định.

Chỉ cần trả đủ giá liền có khả năng giao dịch tất cả mọi thứ, đây không phải lời nói suông, mà chính là một trong những quy tắc của Chư Thiên Thành.

Vào thời kỳ đỉnh cao, bất kể là công pháp, đan dược, thần binh bí bảo, đỉnh lô khôi lỗi thậm chí cả thế giới bản nguyên, đều có thể giao dịch được.

Thậm chí, Chư Thiên Thành Chi Linh đã nói qua, thật nhiều năm trước, từng có một vị cường giả bỏ ra cái giá lớn, đổi lại Chư Thiên Thành sẽ giúp hắn hủy diệt một phương thế giới.

Hôm nay, tuy rằng Chư Thiên Thành đã không bằng lúc trước, nhưng Lục Trường An thân là chủ nhân đời tiếp theo của nơi này, hắn như cũ quyết định giữ gìn quy tắc trên.

"Vậy được, vãn bối muốn dùng Toái Tinh Trụ làm cái giá nhằm trao đổi một trận nhân quả. Ta muốn Chư Thiên Thành giúp ta tiêu diệt Tử Diễm Thần Tộc. Ta muốn Tử Diễm Thần Tộc chôn cùng với ta!"

Lâm Hà như phát điên gầm thét, sau khi nói xong, y gắng gượng dùng thần niệm điều khiển Toái Tinh Trụ bay về phía màn sáng.

"Tốt!"

Phía đối diện, Lục Trường An gật gật đầu, đồng dạng ném ra một li Thiên Đạo Tệ!

Giao dịch tức khắc diễn ra, thời điểm Chư Thiên Giao Dịch Trận tiến hành vận chuyển, thì phía bên kia, Lâm Hà cũng ngửa đầu cười to, sau đó dứt khoát tự bạo.



Một vị Thông Huyền viên mãn cường giả tự bạo, uy lực chẳng khác gì n·úi l·ửa p·hun t·rào, đem vạn vật bên trong phương viên mấy dặm triệt để đánh nát, ngay cả Tử Diễm Thần Tộc Chưởng Binh Sứ cũng giật mình cả kinh, vội vàng lắc người tránh né phong mang.

Khói bụi tiêu tan, phía dưới mặt đất chỉ còn là một vùng phế tích, cả Lâm Hà lẫn màn sáng màu xanh đều bốc hơi hoàn toàn.

Người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm lục lọi khắp nơi, lại như cũ không tìm được thứ gì.

"Toái Tinh Trụ rốt cuộc bị hắn giấu ở chỗ nào?"

Gã căm giận quát lớn, trong đầu không khỏi nhớ tới màn sáng màu xanh ban nãy cùng lời nói điên cuồng của Lâm Hà trước khi c·hết.

Tựa hồ là cái gì giao dịch, cái gì Chư Thiên Thành, còn nói muốn Tử Diễm Thần Tộc chôn cùng...

Tìm kiếm thêm vài lượt, vẫn không tìm được Toái Tinh Trụ, người đàn ông trung niên không thể làm gì khác, chỉ đành phẫn hận rời đi.

Con mẹ nó, bỏ ra nhiều công sức như vậy, thậm chí tổn thất một tên nhị cấp thần lực tộc nhân, nhưng ngay cả một sợi lông cũng chẳng vớt được!

....

Phía bên khác, bởi vì Chư Thiên Giao Dịch Trận bị Lâm Hà tự bạo phá hủy, cho nên màn sáng cũng tự động tan biến.

Lục Trường An đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới thở dài cảm khái một tiếng.

Lâm Hà đường đường là một vị Thông Huyền cường giả, cũng là vị khách hàng thứ hai của hắn.

Ai mà nghĩ tới, đối phương cứ như thế c·hết rồi, hơn nữa còn c·hết thảm ở ngay trước mặt mình.

Tình cảnh ấy khiến cho nội tâm Lục Trường An sinh ra loại cảm giác thỏ tử hồ bi, thì ra đây chính là võ giới huyết hải sao? Bản thân hắn một ngày nào đó, có phải cũng sẽ giống như Lâm Hà, ngã xuống trên con đường tu hành?

Quả nhiên, nhanh chóng tăng lên thực lực mới là chính đạo!

Còn một chuyện khác khiến cho Lục Trường An cực kỳ buồn bực, đó là hắn thật vất vả lắm mới gặp được thêm một vị khách hàng, nhưng vừa giao dịch vài lần thì đối phương đã xong đời.



May mắn, trước khi Lâm Hà vẫn lạc còn kịp làm thêm một lần giao dịch.

Lục Trường An lật tay lấy ra Toái Tinh Trụ.

Toái Tinh Trụ có hình dạng là một cây gậy màu tím dài chừng nửa thước, to bằng bắp tay, bên ngoài được bao phủ bởi vô số phù văn cổ lão.

Thật khó tưởng tượng ra, đồ vật như vậy sau khi kích phát, lại có thể phóng ra quang trụ đủ để di thiên động địa.

Đáng tiếc, ngay cả Thông Huyền viên mãn như Lâm Hà sử dụng Toái Tinh Trụ còn cực kỳ miễn cưỡng, huống chi là một gã Đoán Cốt tiểu bối như hắn?

Lục Trường An mở ra pháp nhãn, đánh giá cây gậy trong tay:

[Toái Tinh Trụ, hạ phẩm Đế Binh, do một vị Đại Đế dùng Thái Sơ Thần Thạch luyện chế thành. Toàn lực kích phát có thể phá toái một viên tinh cầu, hủy diệt một phương tiểu thiên thế giới!"

"Đế Binh là cấp bậc binh khí gì?"

Lục Trường An nhíu nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới, trên đời có loại bí bảo được gọi là Đế Binh.

Nhưng nếu đã liên quan tới một chữ Đế, vậy thì cấp bậc tuyệt đối sẽ không thấp.

Hơn nữa, chỉ cần nhìn tới uy lực phá toái tinh cầu, hủy diệt thế giới của nó, cũng phán đoán ra, Đế Binh là loại bí khảo khủng kh·iếp đến cỡ nào rồi.

Tuy nhiên đại giá để trao đổi Toái Tinh Trụ quả thực không nhỏ, kẻ địch của Lâm Hà chính là một phương Thần Tộc, đó là loại quái vật khổng lồ mà hắn hôm nay căn bản không cách nào chống lại.

Muốn hoàn thành giao dịch còn phải đợi thực lực của hắn đầy đủ đã, ít nhất phải mạnh hơn Thông Huyền viên mãn...

Xem xét xong xuôi, Lục Trường An thu hồi Toái Tinh Trụ, lần nữa ngồi xuống bồ đoàn thôi diễn Lôi Đình Diệt Thế Ấn.

....

Ba ngày sau, toàn bộ Vũ Dương Tông náo nhiệt dị thường, bởi vì hôm nay là ngày diễn ra tông môn thi đấu.



Trên quảng trường rộng lớn phía trên Vũ Dương Sơn có xây dựng một tòa đài cao. Bên trên đài cao trưng bày trái cây và rượu ngon, từ lâu đã ngồi đầy các phương cường giả, mỗi một vị đều sở hữu khí tức cực kỳ cường đại, rất hiếm người tu vi thấp hơn Luyện Tạng đại võ sư.

Ngồi ở ghế trung tâm tự nhiên là thân phận cao quý nhất Vũ Dương tông sư, hai bên Vũ Dương tông sư là Diệp đại sư cùng tông chủ Lữ Uyên.

Kém hơn một bậc là Vũ Dương Tứ Tôn bao gồm Vũ Tôn, Phong Tôn, Lôi Tôn và Tuyết Tôn.

Tiếp đến mới là chư vị trưởng lão, chấp sự.

Phía dưới hội trường được phân thành mười cái lôi đài, tông môn thi đấu sẽ được cử hành ở đây.

Xung quanh lôi đài rộn ràng náo nhiệt, đâu đâu cũng là võ giả, có đệ tử tham gia thi đấu, cũng có khán giả.



Bên dưới sơn đạo, thỉnh thoảng có từng nhóm võ giả ngoại tông dẫn nhau lên núi, được đệ tử Vũ Dương Tông tiếp đón cẩn thận.

Ở Vũ Dương Tông, hằng năm sẽ tổ chức một lần tông môn thi đấu nhằm kiểm tra tiến độ tu luyện của đệ tử.

Những năm trước, thi đấu thường thường được phân biệt thành bốn khu vực riêng dành cho đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền.

Dù sao, không thể nào để cho đệ tử tạp dịch đánh nhau với đệ tử chân truyền được.

Nhưng năm nay thì tương đối khác biệt, bởi vì mục đích tổ chức thi đấu ngoài để kiểm tra thực lực của đệ tử ra, còn để chọn lựa mười người mạnh nhất tiến về Băng Thần Di Chỉ tiến hành lịch luyện.

Bởi vì thế, tất cả đệ tử, bất kể cấp bậc cao thấp đều sẽ thi đấu chung một chỗ, bất kỳ ai cũng được phép đăng ký tham gia.

Đương nhiên, rất nhiều người đều tự mình hiểu lấy mình, tu vi thấp kém căn bản không chạy tới tham dự thi đấu làm cái gì, khác nào tự rước lấy nhục...

Thế nên, toàn bộ Vũ Dương Tông có gần bốn ngàn đệ tử, lại chỉ có chừng ba trăm người đăng ký.

Trong đó đa phần là đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn, một phần nhỏ là đệ tử ngoại môn. Về phần đệ tử tạp dịch thì chỉ có một mình Lục Trường An.

Đúng vậy, Lục Trường An cũng có mặt trong danh sách.

Bản thân hắn hiển nhiên không rảnh rỗi tới mức đánh đánh đấm đấm với người khác, tên họ của hắn là do Vũ Tôn sai phái đệ tử của Sư Vụ Đường đăng ký.

Ai bảo hắn là môn đồ duy nhất của Triêu Dương Phong đây?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.