Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 43: Một Tấm Bạo Liệt Phù Giải Tán Đám Đông



Chương 43: Một Tấm Bạo Liệt Phù Giải Tán Đám Đông

Mặt trời dần lên cao, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Bất chợt, toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh dị thường.

Chỉ thấy người lão giả mặc áo bào tro dẫn theo mười vị chấp sự từ trên đài cao đi xuống, tiến vào trung tâm quảng trường.

Lão giả đứng chắp tay ở phía trên tòa lôi đài thứ nhất, cao giọng nói:

"Lão phu Trần Lập, đường chủ Sự Vụ Đường, là người chủ trì của tông môn thi đấu lần này! Thể lệ thi đấu năm nay tương đối khác biệt, được chia thành hai vòng. Vòng thứ nhất là hỗn chiến, vòng thứ hai là lôi đài chiến. Sau khi lão phu tế lên pháo hiệu, thì vòng thứ nhất thi đấu sẽ chính thức bắt đầu!"

"Vòng thứ nhất, các ngươi sẽ đi lên bốc thăm lựa chọn lôi đài, ba mươi người một lôi đài. Thời điểm pháo hiệu nổ vang, các ngươi có thời gian một nén nhang giao đấu với nhau. Sau một nén nhang, không cho phép bất luận người nào tiếp tục tranh đấu. Những người còn đứng vững trên lôi đài, được phép tham dự vòng tiếp theo."

"Trong thời gian thi đấu được phép sử dụng hết thảy thủ đoạn, nhưng không thể g·iết hại đồng môn. Kẻ nào dám vi phạm, sẽ bị xử trí theo môn quy!"

Ánh mắt của Trần trưởng lão lạnh nhạt đảo qua ba trăm đệ tử dự thi, tiếp tục lên tiếng.

"Hiện tại bắt đầu xếp hàng bốc thăm lôi đài đi!"

Trần trưởng lão vừa dứt lời, ba trăm đệ tử lập tức xếp thành mười hàng dọc lần lượt đi lên bốc thăm, Lục Trường An cũng có mặt trong đoàn người.

Xung quanh là cả đám thiếu nam thiếu nữ, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lêu nghêu, quả thực giống như hạc giữa bầy gà, gây nên không ít đệ tử bàn tán.

Phía trên đài cao, tông chủ Lữ Uyên đưa mắt liếc về phía Lục Trường An cười cười bảo:

"Diệp đại sư, nghe nói ngươi rất vừa ý với gã đệ tử kia của Triêu Dương Phong, còn muốn thu hắn làm đệ tử nhập thất?"

Diệp đại sư gật gù đáp:

"Tiểu Lục chính là một vị luyện đan kỳ tài, đáng tiếc có người có mắt không biết minh châu, để cho một thiên tài như vậy làm đệ tử tạp dịch!"

Lời của lão tự nhiên là đang châm chọc Vũ Tôn.

Vũ Tôn nghe thế thì buồn bực nói:

"Lão phu từng nói với hắn, cho phép hắn gia nhập Đan Dương Phong, nhưng chính bản thân tiểu tử kia nói không muốn, chuyện này chẳng thể trách được ta rồi!"

"Cũng vậy!"

Diệp đại sư hừ nhẹ, không nói gì thêm.



Lão tự nhiên hiểu rõ tính cách của Lục Trường An, hắn chỉ một lòng muốn cẩu ở trong Tàng Kinh Các làm tạp dịch, yên lặng tu hành.

Như vậy cũng tốt, đợi khi nào hắn hồi tâm chuyển ý, lão sẽ tự mình tới mời chào.

"Ồ, vị đệ tử nọ hẳn là người trợ giúp Diệp lão đệ luyện chế Vạn Linh Huyết Đan?"

Bấy giờ, Vũ Dương tông sư vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng dưng mở miệng hỏi.

Đây là một lão giả tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền hòa, nhưng trên mắt trái có một vết sèo dài dữ tợn.

"Đúng thế! Nhờ có Lục tiểu tử đề điểm, lão phu mới thành công tấn thăng tứ phẩm luyện đan sư. Dù thế nào đi nữa, Diệp Dương ta nợ hắn một ân tình"

Âm thanh của Diệp đại sư không lớn, nhưng rất rõ ràng rành mạch rơi vào trong tai tất cả mọi người, khiến cho đám cường giả trên đài ngọc đều hơi thay đổi sắc mặt.

Diệp đại sư hiển nhiên là đang tuyên bố cho bọn họ nghe, lão muốn bảo kê Lục Trường An.

Xem ra ngày sau gặp được hắn, chính mình vẫn nên khách khí đôi chút. Không ít lão quái thầm nghĩ.

Vũ Dương tông sư híp mắt đánh giá Lục Trường An vài lượt, tiếp theo khẽ ồ lên một tiếng, hỏi tiếp:

"Tiểu Vũ, nghe nói hắn vừa nhập môn chưa được nửa năm?"

Vũ Tôn cung kính hồi đáp:

"Vâng, hơn bốn tháng trước Cơ chất nữ mang theo hắn về tông, đồng thời đề cử hắn cho vãn bối. Tiểu tử kia tương đối may mắn, dĩ nhiên tu thành Luyện Huyết Kinh, nên được vãn bối tiếp nhận vào Triêu Dương Phong"

"May mắn sao? Vậy thì chưa chắc..."

Vũ Dương tông sư, vuốt vuốt râu, thâm ý vị trường nói.

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng lão thân là một vị Tông Sư hậu kỳ cường giả, vẻn vẹn liếc mắt liền phán đoán được tu vi thật sự của Lục Trường An.

Hắn ở đâu ra là Ngưng Huyết sơ kỳ tiểu bối, rõ ràng là một gã Đoán Cốt viên mãn cao thủ.

Tu vi như vậy đã vượt qua rất nhiều chấp sự trong tông rồi, nhưng hắn vẫn cứ lựa chọn làm đệ tử tạp dịch, chưa từng lộ mặt, quả thực rất thú vị.

Một kẻ phàm nhân vừa nhập môn hơn bốn tháng đã tu thành Đoán Cốt viên mãn, đồng thời trợ giúp Diệp đại sư tấn thăng tứ phẩm luyện đan sư.



Người như thế hiển nhiên nắm giữ bí mật nào đó, cho nên, việc hắn cơ duyên xảo hợp tu thành Luyện Huyết Kinh tuyệt đối không phải do may mắn...

Vũ Dương tông sư trầm ngâm chốc lát nói:

"Tiểu Uyên, đợi thi đấu kết thúc, liền thăng chức cho hắn trở thành chấp sự đi!"

"Đệ tử tuân mệnh!"

Tông chủ Lữ Uyên vội vàng ôm quyền đáp.

Phía trên đài ngọc, chúng cường giả đang trò chuyện vui vẻ, mà bên dưới quảng trường, hết thảy đệ tử đã bốc thăm lôi dài xong xuôi.

Lục Trường An bốc thăm được lôi đài thứ sáu.

Lại chừng nửa khắc đồng hồ trôi qua, từng tên đệ tử đã leo lên lôi đài.

Trần trưởng lão đưa mắt quét một vòng, phát hiện mọi người đều chuẩn bị xong, gật gật đầu, đột nhiên đem pháo hiệu trong tay tế lên trời.

Pháo hiệu kia hóa thành một đạo hồng quang, mang theo tiếng xé gió xông thẳng tầng mây, tiếp đó nổ vang, chiếu sáng cả bầu trời.



Bên trên mười cái lôi đài, đám đệ tử tu vi cao cường bắt đầu mài dao kèn kẹt, hướng về phía những đệ tử tu vi thấp hơn mà xông tới.

Lôi đài thứ sáu, Lục Trường An đứng ở một góc hẻo lánh, lặng lẽ đánh giá 29 vị đối thủ của mình.

Đại đa số mọi người chỉ là Ngưng Huyết cảnh võ đồ, về phần Đoán Cốt cảnh, tính cả hắn chỉ có vẻn vẹn bốn người.

Ba vị Đoán Cốt cảnh đệ tử khác vừa bắt đầu liền triển lộ ra phong mang, liên tục xuất thủ quét ngang bốn phía.

Có vài đệ tử tựa hồ quen biết lẫn nhau, nên tụ tập cùng một chỗ liên thủ đối kháng những người khác.

Dù sao quy tắc của vòng thứ nhất đó là, chỉ cần ở trong vòng một nén nhang còn có thể đứng vững liền thành công thăng cấp, nhiều người liên thủ với nhau, cơ hội thăng cấp càng lớn.

Nhất thời, mười cái lôi đài chiến thành một đoàn, bên dưới quảng trường, đám đông khán giả hò hét khản cổ.

Lục Trường An không vội tham dự tranh đấu mà đứng nép ở phía xa xa. Hắn chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh...



Đáng tiếc, lôi đài chỉ rộng chừng trăm thước, thi đấu vừa bắt đầu chưa được bao lâu đã có người để mắt tới hắn.

Đó là một thiếu niên tu vi Ngưng Huyết viên mãn, cầm theo một thanh chiến đao sắc bén.

Gã vừa đánh bại xong một tên đối thủ, phát hiện Lục Trường An đứng lẻ loi một mình, liền hung hãn xông tới.

"Sư huynh, đắc tội!"

Thiếu niên tựa hồ nhận ra thân phận của Lục Trường An, là vị tiền bối chuyên môn quản lý Tàng Kinh Các, chỉ là không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là một vị đệ tử.

Vì thế, trước khi xuất thủ, thiếu niên vẫn khách khí nói một câu đắc tội.

Lục Trường An mỉm cười gật đầu bảo:

"Sư đệ cẩn thận!"

Nói xong, hắn chợt rút ra một tấm phù lục ném xuống mặt đất.

Bành!

Phù lục nổ tung, hóa thành khí lãng quét ngang mấy trượng, đem tên đệ tử kia lẫn mấy vị đồng môn gần đó hất bay ra xa, ngã sấp mặt chó.

Lôi đài thứ sáu lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đồng loạt dừng tay, giật mình kinh hãi nhìn về phái Lục Trường An.

"Bạo Liệt Phù?"

Có đệ tử Phù Dương Phong ánh mắt tinh minh vội vàng hú lên, những người khác nghe vậy cũng dồn dập nuốt nước bọt, nhanh chóng rời xa Lục Trường An.

Bạo Liệt Phù thế nhưng là tam phẩm phù lục, Luyện Tạng đại võ sư không cẩn thận trúng phải cũng sẽ bị trọng thương.

Mà Lục Trường An càng cầm nó ra để thi đấu, quả thực là đang khi dễ đám tiểu bối như bọn họ.

Phía trên đài ngọc, đám cao tầng Vũ Dương Tông cũng cổ quái nhìn nhau, sau đó, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vũ Tôn.

Vũ Tôn lúng túng giải thích:

"Các ngươi đừng nhìn ta! Không phải là lão phu đưa Bạo Liệt Phù cho hắn!"

"Cũng không phải lão phu đưa cho hắn!"

Diệp đại sư bật cười nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.