Bởi vì dục vọng, mà toàn bộ cơ thể của Giang Nghiên đều trở nên hồng hào, riêng mặt cô thì đỏ ửng.
Cô thở hổn hển, nâng đầu, hai mắt không chớp nhìn thẳng Hoắc Kỳ Chu, giống như con nai, dùng đôi mắt đơn thuần vô hại có điểm ngây thơ mờ mịt nhìn anh, so với Giang Nghiên trước đó chỉ biết làm xằng làm bậy, không kiêng nể gì hoàn toàn tương phản.
Loại tương phản này, phá lệ mà khơi mào tình dục sâu thẩm nhất của con người.
Huống chi, gương mặt không son không phấn này, xác thật cũng khá giống cô của đời trước, giờ phút này cô lại bày ra ánh mắt thanh thuần khả ái kia, ngoài sự trong sáng đáng yêu, đuôi mắt cô còn có một nốt ruồi nhỏ, càng tăng thêm vài phần phong tình.
Trong sự đơn thuần lại có sự mị hoặc, và ngược lại.
Mắt Hoắc Kỳ Chu như đắm chìm, dần tối lại.
Ngón tay thon dài của anh véo lấy đầu nhũ của cô, vừa trêu đùa vừa nhào nặn bầu ngực sữa của cô.
Quả nhiên, vừa đụng đến điểm kia, thân thể Giang Nghiên chấn động một chút, miệng lại phát ra một tiếng ngâm nga thật dài.
Trước đó khi ngủ cùng cô, mọi việc đều là Giang Nghiên chủ động lấy lòng anh, nên anh cũng không chú ý trên người cô có bao nhiêu điểm mẫn cảm, càng không có kiên nhẫn kích thích, chạm vào ngực của cô quá nhiều, hoặc làm màng dạo đầu thâm dò cô.
Dù sao, cô đủ ướt át, anh đủ thô to, anh chỉ cần cắm vào trong là đủ, anh nghĩ vậy nên cũng không tìm điểm mẫn cảm trong hoa huyệt làm gì, lợi thế của "cậu bé" to lớn chính là không cần tốn quá nhiều công sức đều có thể xỏ xuyên qua vô vàng điểm mẫn cảm trong huyệt của cô, cắm cô liên tục, khiến cô lẳng lơ kêu gào, cuối cùng vì sự mãnh liệt của anh mà không ngừng xin tha, hoặc trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cho tới bây giờ anh mới phát hiện ra một điều, cô ngoan ngoãn ngồi đó, anh chậm rãi thăm dò trên người cô, chỉ cần đụng đến một vài chỗ, cô sẽ phản ứng run lên mà rên rỉ, mặt càng đỏ ửng hơn, hai hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, tựa như bị người ta bắt nạt, một bên đáng thương nhìn anh, một bên lại nhịn không được mà nỉ non, biểu cảm vừa thống khổ vừa sung sướng, làm anh có một loại cảm giác tương tự như tranh được một dự án lớn cho Hoắc thị, rất thoả mãn và thành tựu.
Không chỉ vậy, trước đó anh còn cảm thấy cô gái này đủ xinh đẹp và quyến rũ, làm việc lại rất có chừng mực, "cô bé" cũng rất ngon, vừa khít vừa linh hoạt liếm mút, 'nước' cũng rất nhiều, nên ở trên người lộng hành quả thật không tệ lắm, nhưng hiện tại, sao trong anh lại xuất hiện cảm giác thành tựu và thỏa mãn này? Anh nhìn cô, sao càng nhìn càng thuận mắt nhỉ, càng quan sát càng hợp ý anh.
Khó trách trước đó người trong nhà luôn muốn đặt một người ở bên cạnh anh trước, về sau từ từ phát triển, hóa ra chỉ cần người này giống như cô ấy đủ tốt đủ ý tứ, là thật sự có thể lâu ngày sinh tình sao?
Ít nhất hiện tại anh đối với cô không phải càng ngày càng hài lòng sao?
Huống hồ, cô cam đoan sẽ làm trưởng bối trong nhà vui vẻ, dù không ở chung quá lâu, nhưng cũng đủ làm trưởng bối không thể bắt bẻ điều gì, mỗi người đều khen cô không dứt miệng.
Hoắc Kỳ Chu cười khẽ một tiếng, máu nóng và nhiệt độ toàn thân như đang dồn xuống dưới, hội tụ về một chỗ.
Gậy thịt của anh ngày một cứng cáp, mắt anh nghiền ngẫm nhìn cô.
Anh nâng tay lên hướng đến bầu ngực còn lại của Giang Nghiên, hai tay anh như hai chiếc bút cùng nhau vẽ, bắt đầu ở bầu ngực mềm mại chậm rãi vẽ đến đầu ti, xoa nắn một chút, cũng không quên tìm về đầu nhũ mẫn cảm của cô, vô cùng cưng chiều mà chăm sóc nó.
Không bao lâu, động tác thâm dò của anh sau vài lần đã trở nên càng thuần thục.
Mà thuận theo sự thuần thục của anh, Giang Nghiên kêu rên hết đợt này đến đợt khác, liên tục không hề đứt quảng, cô rùng mình, nếu không phải Hoắc Kỳ Chu luôn giữ cô, nói không chừng cô đã sớm ngã xuống bồn tắm!
Tiếp đó, Hoắc Kỳ Chu cúi đầu, ngậm lấy một bên đầu ti của cô, cô thét chói tai, từ bên huyệt nhịn không được trào ra một luồng thanh dịch, nhiều đến mức ướt đẫm cả quần lót, không những thế nó còn ào ào chảy ra sàn nhà!