Ngôi nhà nhỏ ba tầng, được bao phủ bởi tán cây đa cao, cho dù đang ở thời điểm mùa hè nóng bức nhất nhưng ở đây lại vô cùng mát mẻ.
Đây là lần đầu tiên Phương Chu đến gia đình mới của mẹ mình.
“Phương Chu, con tới rồi.” Từ xa nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của thiếu niên, Chu Tuyết Lai ôm con gái đi ra đón, vui vẻ nhìn con trai: “Nửa năm không gặp, con cao hơn nhiều rồi đó.”
Chu Tuyết Lai thấy mặt cậu lấm tấm mồ hôi vì nắng, bà sờ túi nhưng không có khăn giấy, cụp mắt xuống thì thấy cổ con gái mình có quấn một chiếc khăn tay, bà liền cởi chiếc khăn đó xuống lau mồ hôi trên mặt Phương Chu.
“Chờ đã, mẹ…” Phương Chu bị động tác lau mồ hôi của mẹ mình làm cả kinh, đang định nói mình có khăn giấy, vừa ngẳng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt to tròn đen láy của cô bé.
Cô bé mới ba tuổi này rất mũm mĩm và vô cùng dễ thương, mái tóc ngắn hơi quăn, khuôn mặt tinh xảo như búp bê Tây Dương, hơn nữa còn được bố mẹ chải chuốt cẩn thận, mặc một chiếc váy bông màu xanh nhạt họa tiết lá sen, đây là đứa trẻ xinh xắn và sạch sẽ nhất Phương Chu gặp từ trước đến nay.
“Chân Chân, đây là anh trai.” Chu Tuyết Lai lắc lắc cô con gái mũm mĩm trong lòng, mỉm cười chỉ Phương Chu: “Mau gọi anh trai đi, anh --- trai ---”
Lam Duyệt Chân cười hì hì, liên tục gọi “Anh ơi”, đưa hai bàn tay mũm mĩm như củ sen về phía Phương Chu, gửi một tín hiệu thân thiện xin bế.
“Ai da, không được, anh trai không ôm được con heo mập con đâu.” Một tay Chu Tuyết Lai ôm chặt lấy con gái đang giãy dụa, tay còn lại nắm tay con trai dắt vào nhà.
Trong phòng, một người đàn ông cao lớn từ trên ghế sô pha đứng lên, ôm lấy cô bé đang giãy dụa trong ngực Chu Tuyết Lai, cầm bình sữa mà mình đã chuẩn bị sẵn đưa đến trước mặt cô bé.
Lam Duyệt Chân nắm lấy hai quai cầm của bình sữa, cắn núm vú giả và ngẩng đầu lên mút sữa ừng ực.
“Uống chậm thôi!” Chu Tuyết Lai lấy vậy thì duỗi tay chọt chọt vào khuôn mặt mũm mĩm của con gái, sau đó quay đầu cười nói với con trai: “Con nhóc mập này ăn uống tốt lắm, lại tham ăn nữa.”
Trong lúc bà đang nói, Lam Duyệt Chân nhả núm vú giả trong miệng ra, cầm lấy cái bình đưa cho Phương Chu, nói: “Anh ơi, ăn!”
Phương Chu cười đẩy chiếc bình lại: “Anh trai không ăn, Chân Chân ăn đi.”
Như sợ anh trai sẽ đổi ý, Lam Duyệt Chân lập tức ôm bình sữa về, ngậm lấy núm vú giả tiếp tục uống.
Chu Tuyết Lai mở ngăn đá tủ lạnh lấy ra ba cây kem, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng bảo vệ đồ ăn của con gái, không nhịn được cười mắng: “Trên mặt con dính đầy nước bọt của con rồi kia, có ai tranh ăn của con đâu?”
Trong ba chiếc kem, Chu Tuyết Lai đưa chiếc vị hạt cho Phương Chu, chiếc vị vani cho Lam Ong, còn mình thì bóc một cái vị chocolate.
Xa cách lâu như vậy, mẹ vẫn nhớ cậu thích ăn kem hạt… Phương Chu cầm cây kem lạnh trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hai mẹ con xa cách đã lâu, có rất nhiều điều để nói. Sau khi nói qua tình hình gần đây của mình cho đối phương, Chu Tuyết Lai một lần nữa giới thiệu gia đình mới của mình với con trai.
Người chồng thứ hai của của Chu Tuyết Lai tên là Lam Ong, bề ngoài trông trẻ hơn bà, tướng mạo thông tú nho nhã, thường xuyên mỉm cười, đối xử với người khác rất hòa nhã.
Theo quan điểm của Phương Chu, khuyết điểm duy nhất của người đàn ông này là ông không nói được. Nhưng so với người bố vô tình của cậu, chút khuyết điểm này không đáng kể --- Cậu chỉ cần ông có thể khiến cho mẹ cậu hạnh phúc là được, những thứ khác đều không quan trọng.
“Mau ăn đi, mau ăn đi, còn không ăn sẽ chảy mất.” Thấy con trai đang suy nghĩ miên man, Chu Tuyết Lai không khỏi vỗ vai cậu nhắc nhở.
Kết quả là Lam Duyệt Chân ở bên kia vứt bình sữa sang một bên, nghiêng người qua và cắn một miếng vào đỉnh cây kem trong tay Phương Chu. Bởi vì kem quá lạnh, cô bé rùng mình một cái, hai tay ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt mũm mĩm nhăn lại.
“Á! Lam Duyệt Chân! Cái con mèo tham ăn này --- Có phải bị buốt đầu rồi không? Mau há miệng ra, để mẹ xem nào, mau há miệng…”
Mặc dù bị buốt đầu nhưng Lam Duyệt Chân vẫn cố gắng ăn hết miếng kem trong miệng, không chịu để mẹ cạy miệng ra, đúng là bướng bỉnh đến mức người ta không biết phải nói gì.
Phương Chu giơ cây kem đã bị cắn một miếng lớn lên, nhìn hai người lớn vây quanh em gái mình, dở khóc dở cười.
“Trong tủ lạnh vẫn còn kem đó, Phương Chu, con đi lấy cái mới đi. Thật là, cái con bé mập này, sao có thể ăn vụng kem của anh trai chứ?” Chu Tuyết Lai hơi xấu hổ, sau khi nói với con trai xong thì quay lại véo cái má mũm mĩm của con gái mình: “Cái con nhóc thối này, không sợ bị đau bụng à, mau xin lỗi anh trai đi.”
Lam Duyệt Chân bị mẹ véo mặt, không thể không đối mặt với anh trai, cô bé không hề chột dạ, vẫn cười ngọt ngào như cũ, ngọt ngào gọi “Anh ơi”, sau đó chui vào trong lòng cậu.
“Không sao đâu ạ.” Phương Chu xoa mái tóc mềm mại của em gái, không nhịn được xin tha thay cho cô bé: “Em ấy còn nhỏ mà.”
“Ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Chu Tuyết Lai cầm lấy cây kem bị cắn một miếng trong tay Phương Chu, sau đó đưa cho cậu một cây kem khác: “Đưa con bé cho bố con bé ôm đi, nếu không con ăn không nổi đâu.”
Lam Ong bước tới và ôm lấy Lam Duyệt Chân đang quơ tay quơ chân lung tung đi. Cô bé bám lấy bả vai của bố, hết nhìn mẹ rồi đến nhìn anh trai, cuối cùng chu mỏ, đón lấy bình sữa mà bố đưa cho một lần nữa, ngoan ngoãn mút sữa.
Ngày hôm đó, Phương Chu ăn tối ở nhà họ Lam. Buổi tối, trước khi lên tàu cao tốc trở về Minh Thành, anh cúi đầu hôn lên gò má mềm mại của em gái, cười nói: “Đợi em lớn, anh sẽ mua kem cho em ăn.”