Mộng Vô Tận

Chương 2: Chương 2



Chợ đêm ở Minh Thành lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, người đến người đi tấp nập, ánh đèn neon rực rỡ rực sáng đến tận bình minh.

Một chiếc taxi dừng ở ven đường, xe còn chưa kịp dừng lại thì đã có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lảo đảo bước xuống xe, không thèm chỉnh lại chiếc kính gọng vàng siêu vẹo trên mặt mình, sải bước về phía phía bệnh viện có biển đèn hình Chữ Thập Đỏ.

Hai người đàn ông và một người phụ nữ cùng đi với anh sau khi trả tiền xe xong thì vội vàng bám sát theo anh. Cuộc rượt đuổi này đã thu hút rất nhiều người qua đường trong khu chợ đêm sôi nổi và đông đúc, một ông lão đang vác thanh gỗ cắm đầy kẹo hồ lô vội vội vàng nhích sang một bên để tránh, thấp giọng mắng: “Đồ điên.”

Phương Chu đang chạy trên con phố ánh đèn rực rỡ khiến anh mất đi cảm giác chân thật, hơi thở anh dồn dập, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, như thể sẽ vỡ tung ra bất cứ lúc nào, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi anh lao vào bệnh viện, nữ giáo viên đã đợi sẵn ở cửa bệnh viện chạy đến chào anh, đồng thời giải thích với nhân viên bảo vệ đến ngăn anh chạy vào bệnh viện: “Đây là phụ huynh của học sinh từ trường cấp ba Ánh Sao!”

Bảo vệ nghe vậy thì dừng lại, gật đầu, ra hiệu cho họ đi vào.

Bệnh viện về đêm vô cùng yên tĩnh.

Cô lao công từng bước đẩy cây lau nhà về phía trước, cùng với những vết ướt kéo dài, trên sàn nhà màu xanh nhạt còn lưu lại một vệt nước màu đỏ nhạt --- Nếu không phải mùi máu tanh quá nồng nặc, mùi hóa chất dùng để khử trùng cũng không áp được thì có thể khiến người ta lầm tưởng rằng đó là màu nước bị ai đó làm đổ.

Nữ giáo viên dẫn Phương Chu vào đại sảnh bệnh viện, bên trong ánh đèn sáng hơn, chiếu rõ những khuôn mặt tái nhợt như mặt nạ nhân tạo của những phụ huynh ở đây.

“Duyệt Chân!” Phương Chu sải bước qua những cặp bố mẹ đang lo lắng chờ đợi, đi đến bên cô gái.

Khác với những đứa trẻ khác được bố mẹ dỗ dành, cô bé của anh ngồi một mình trên chiếc giường y tế dựa vào tường, bên cạnh là chiếc cặp sách đứt quai, lặng lẽ nhìn dòng người xung quanh hối hả chạy tới chạy lui.

“Anh ơi.” Cô gái vươn hai tay về phía anh, trên mặt có vài vết xước nhỏ, mái tóc đen ngắn xoăn nhẹ cũng hơi rối, nhìn rất đáng thương.

Phương Chu nhìn thấy những vết bầm tím và trầy xước trên chân cô, bởi vì bôi một vùng lớn oxi già, so với làn da trắng nõn của cô, hai vết thương đó rất chói mắt.

Cũng may người không bị gì nghiêm trọng.

Phương Chu thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy vai cô, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, sau khi nói chuyện với giáo viên để xác nhận cô không còn vết thương nào khác, anh bế cô lên, ấn chiếc đầu nhỏ của cô vào gáy mình.

“Không sao đâu.” Anh dùng cằm cọ lên đỉnh đầu cô.

Lam Duyệt Chân vòng hai tay ôm cổ anh, cọ lại vào gáy anh.

Bầu không khí ở bên này vô cùng ấm áp nhưng bầu không khí ở đại sảnh lại vô cùng bi thương.

Có nam sinh bị thương ở đầu, sau khi được nhân viên y tế băng bó vẫn còn thấy máu rỉ ra từ miếng gạc, bố mẹ đứng ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng an ủi con mình, có nữ sinh nằm trên chiếc giường bệnh di động dựa vào tường, một tay truyền dịch, một tay rũ xuống ở mép giường, trên mặt dính đầy những vết máu khô.

Các nhân viên y tế đến rồi đi, những lọ thuốc trong hộp nhựa trong tay họ va vào nhau phát ra những tiếng động rất nhỏ. Phòng bệnh bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc chói tai, một vị bác sĩ quần áo dính đầy máu chạy ra, lớn tiếng thúc giục phòng thuốc ở cuối hành lang: “Sao mãi vẫn chưa chuẩn bị xong thuốc gây mê vậy? Tôi sắp bắt đầu khâu vết thương rồi!”

Tai nạn bất ngờ này đã khiến nhiều gia đình chìm trong đau thương.

Vào lúc 5:12 chiều, một chiếc xe tải đi qua đoạn đường trước cổng trường cấp ba Ánh Sao thì đột nhiên mất lái lao vào lề đường, tông vào một nhóm học sinh vừa bước ra khỏi cổng trường, rương hàng trên xe văng tung tóe xuống đất, đập vào một vài học sinh và người đi đường.

Khi Phương Chu nhận được thông báo từ trường học, anh đang tham gia một bữa tiệc làm ăn.

Trong bữa tiệc anh uống rất nhiều rượu, trên đường đến đây, anh đã mấy lần tự hỏi mình có phải là mình say rượu cho nên sinh ra ảo giác hay không --- Đang êm đang đẹp, tại sao cô bé nhà anh lại bị thương?

“Duyệt Chân, chúng ta về nhà đi.” Phương Chu thì thầm bên tai cô.

Phương Chu không phải là phụ huynh đến muộn nhất, hầu như cứ cách vài phút là lại có một vị phụ huynh lao vào bệnh viện, bị nhân viên ý tế chặn lại, sau khi xác nhận danh tính mới được cho vào.

Khi anh ôm Lam Duyệt Chân đi ra ngoài, những đồng nghiệp đi cùng anh đã đợi sẵn bên ngoài bệnh viện từ lâu.

“Em gái cậu sao rồi?” Đỗ Nhược hỏi thăm, cầm lấy cặp sách của Lam Duyệt Chân từ tay Phương Chu.

“Không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi.” Phương Chu khẽ mỉm cười, xoay người cô gái nhỏ trong ngực lại, để họ có thể nhìn rõ mặt cô: “Nào, chào các anh chị đi.”

Lam Duyệt Chân giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên vẫy vẫy, đôi môi hơi tím tái khẽ hé mở, khẽ nói “Chào anh chị ạ”, sau đó nhanh chóng vùi mặt vào hõm vai Phương Chu, không thèm để ý đến bất cứ ai nữa.

Trên người cô vẫn đang mặc đồng phục mùa hè của trường Ánh Sao, đó là bộ đồ thể dục hai màu xanh trắng với áo ngắn tay và quần đùi, có thể do size quá lớn nên mặc không vừa, đứa trẻ khác mặc bộ này trông rất năng động phấn chấn, còn cô mặc bộ này có cảm giác kém năng động.

Đôi giày vải trên chân cô của cô đã bị mất một chiếc.

“Thật xin lỗi, em ấy hơi sợ người lạ.” Phương Chu vỗ vỗ tấm lưng gầy của cô, nói xin lỗi với đồng nghiệp.

Đỗ Nhược và hai đồng nghiệp khác liếc nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười vi diệu, đồng thanh nói: “Không sao.”

Phương Chu bế em gái đứng bắt xe ở ven đường, không chú ý đến biểu tình của họ.

Một tiếng trước, anh vẫn đang dự tiệc ăn mừng, với tư cách là trưởng ban chuyên án, được đồng nghiệp xung quanh mời rượu. Bởi vì rất khó để từ chối mọi người, cho dù bình thường Phương Chu không uống rượu nhưng để không làm mất bầu không khí cho nên anh đã uống không ít rượu. Lúc nhận được cuộc gọi từ giáo viên, thính giác của anh đã không còn nhạy rồi nhưng vì đó là chuyện liên quan đến đứa em gái duy nhất của mình nên anh đã rất tập trung lắng nghe điện thoại còn hơn cả khi làm thực nghiệm.

Vì thế, Phương Chu đã lập tức thoát cơn say do rượu gây ra.

Đến tận bây giờ, sau khi xác nhận em gái bình an vô sự, cơ thể anh mới thả lỏng, cảm giác mơ hồ do men say lại nổi lên.

Rõ ràng hiện tại vẫn chưa tới 8 giờ, vẫn còn sớm nhưng lại không có một chiếc taxi nào chịu dừng lại chở họ. Những tài xế taxi đi ngang qua hoặc chỉ dừng lại một chút là lại nhanh chóng lái xe đi, có một vài tài xế hạ nửa cửa kính xe xuống, nhìn anh, nhìn cô gái trong ngực anh, rồi lại nhìn bệnh viện đằng sau anh, sau đó vẻ mặt cứng đờ từ chối.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Đầu óc của Phương Chu đã bị men rượu chiếm đóng cho nên không thể hoạt động bình thường nữa.

Không hiểu sao, thế giới trước mặt lại trở nên kỳ lạ, đèn lồng đỏ, đèn neon nhiều màu, những bóng người đang đi lại đều trộn lẫn xoắn ốc vào với nhau khiến người ta choáng váng.

Trong vòng xoáy này, Phương Chu nhìn thấy khuôn mặt của người mẹ đã chết nhiều năm của mình. Nụ cười của bà như được sao chép ra từ một bức ảnh cũ nhưng trong mắt lại có một chút u sầu, chỉ nhìn chằm chằm vào anh mà không nói lời nào.

“Con xin lỗi, con không chăm sóc tốt cho Duyệt Chân.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.