Mộng Vô Tận

Chương 11: Chương 11



Lúc trước Lam Duyệt Chân vừa mới mất bố mẹ, được Phương Chu đón về nuôi, chắc vì bị đả kích mạnh quá, cộng thêm việc không quen với sự thay đổi của môi trưởng nên hai năm đầu ốm mấy lần. Vì thế Phương Chu đã học hỏi mẹ Phùng rất nhiều cách chăm sóc trẻ em. Cũng nhờ lòng tốt của đối phương mà em gái mới có thể thuận lợi trưởng thành, Phương Chu cực kỳ cảm kích.

Bây giờ Phùng Đoan cũng trở thành một bác sĩ, Phương Chu càng hay hỏi xin ý kiến anh ta hơn chứ không phải chuyện nào cũng quấy rầy người lớn nữa.

Lần này em gái sốt, Phương Chu thấy cô trừ ngủ mê man ra cũng không có gì không ổn.

Thậm chí bữa trưa hôm nay, cô còn ăn nhiều hơn bình thường một chút, trừ rau và mướp đắng xào thịt cô không thích ra, cô ăn hết sạch đĩa thịt chưng hấp xôi làm món chính, khoai tây lót bên dưới không còn miếng nào.

Xem ra thế này cũng không có gì phải lo lắng, ăn được ngủ được, chắc không phải vấn đề gì lớn.

Phùng Đoan gọi điện thoại khuyên anh: “Cậu không cần quan tâm đến thế đâu, cô ấy đã lớn thế rồi, bình thường nhảy nhót khắp nơi, mạnh đến nỗi có thể đánh chết một con trâu, nói không chừng ngủ đủ rồi sẽ không sao nữa.”

Trong hội thể thao tổ chức cách đây không lâu, Lam Duyệt Chân giành được giải nhất đánh bóng đội nữ, cô còn phá kỷ lục cao nhất trường học mà trước giờ chỉ có học sinh thể dục duy trì nhiều năm liền, làm phụ huynh, Phương Chu cực kỳ tự hào vì điều này, ngay lập tức chia sẻ tin vui này cho tất cả bạn bè.

Theo Phùng Đoan thấy, người em gái của bạn thân đúng là kỳ lạ.

Từ nhỏ Lam Duyệt Chân đã kiệm lời ít nói, lớn thế rồi mà cách suy nghĩ và cách biểu đạt của cô cũng chỉ như đứa trẻ. Mặt khác, cô không chỉ có thành tích học tập tốt mà dựa vào cơ thể nhỏ bé dậy thì thất bại kia của cô, thế nhưng lại có sức mạnh không thua gì vận động viên chuyên nghiệp, chạy nhảy, ném bóng, chơi bóng rổ, không tốn sức chút nào đã có thể bỏ xa đối thủ, điều này khiến người ta không thể hiểu được.

Có điều từ thời học sinh, Phương Chu cũng được mọi người chú ý nhờ sự thông minh và khả năng vận động, cái này chắc là di truyền dòng họ nhỉ?

Phương Chu không thích cách nói “Em gái cậu mạnh đến nỗi có thể đánh chết một con trâu” của Phùng Đoan. Giống những phụ huynh khác, lúc nào anh nhìn con bé nhà mình cũng như đeo kính lọc dày 180m, từ đáy lòng cảm thấy em gái mình vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, tốt hơn bạn nhỏ nhà khác không biết bao nhiêu, dù có lúc vẫn chọc cho anh tức nhưng cũng là nghịch ngợm đáng yêu.

Em gái đáng yêu như thế lại còn hoạt bát khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, đây không phải là chuyện tốt sao, thế nên Duyệt Chân không phải là cô gái lỗ mãng đánh chết một con trâu như lời người khác nói đâu.

“Được rồi, không nói cái này nữa.” Phùng Đoan cũng sợ mình nói nhiều thành nói sai, chọc cái tên cuồng em gái này giận cả ngày, sáng suốt đổi đề tài: “Sáng nay viện bên tôi mới nhận mấy em học sinh cấp ba Ánh Sao bị thương, chuyển đến từ bệnh viện không quân, nghe nói có người không tránh khỏi…” 

Liên quan đến chuyện sự cố, Phương Chu có nhiều chuyện muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói gì, chỉ nghĩ đến em gái có thể gặp chuyện đáng sợ như thế là anh đã khó chịu không thở nổi rồi.

“Đúng là sợ thật.” Phương Chu buồn phiền trong lòng: “Lúc đó Duyệt Chân cũng bị thương ngoài da, may mà không có việc gì.”

“Không sao là được.” Phùng Đoan đầu dây bên kia dường như đang đọc tài liệu: “Đúng rồi, không phải cậu xin nghỉ à? Thời gian này có thể dẫn Duyệt Chân ra ngoài chơi, đi dạo để cô bé quên những chuyện không tốt đó đi.”

“Tôi cũng định thế.” Phương Chu thở dài: “Đợi qua hai hôm nữa đã, giờ còn chút chuyện.”

Ngày mai anh còn phải đi đến trung tâm hoạt động thanh thiếu niên cùng em gái.

Cúp máy, Phương Chu đến phòng Lam Duyệt Chân, ngồi bên mép giường yên lặng ngắm nhìn cô.

Cô ngủ rất sâu, khuôn mặt đỏ ửng, hai tay hai chân tung ra đạp chăn rơi xuống đất, trên giường trừ gối ra cũng chỉ có cá sấu yêu thích của cô.

Gần năm giờ chiều, Phương Chu ra ngoài lấy giày mua cho Lam Duyệt Chân. Tốc độ chuyển phát cùng thành phố rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều đã đến.

Tìm được hàng của mình trong một núi hàng chồng chất trong phòng an ninh hơi phiền. Em gái sốt nhẹ còn đang ngủ trong phòng, anh như những người phụ huynh chuẩn bị nấu cơm thì nhận ra chai xì dầu đã hết, không thể không ra ngoài mua được, cực kỳ sầu lo khi để con trẻ ở nhà một mình.

Anh cầm đồ bước vào nhà, bước chân vội vã, không chú ý đến tiếng xì xào bàn tán sau lưng.

“Đó không phải là cậu trai tòa nhà số sáu sao, nhìn cũng khá ổn, không biết đã có đối tượng chưa?”

“Làm sao, bà muốn làm mai cho người ta à?”

“Đừng nhé, trong nhà cậu ta có em gái, nuôi em gái như con gái vậy, giới thiệu đối tượng cho cậu ta, nhà gái liệu có vui lòng khi thấy điều này không?”

“Tiếc quá.”

Phương Chu về đến nhà, bỏ đồ xuống, vừa vào phòng em gái thấy cô đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường, vén vạt áo lên, bàn tay nhỏ sờ lên cái bụng trắng nõn.

Phương Chu đo nhiệt độ cơ thể cho cô, thấy nhiệt độ hạ xuống lập tức thở phào, thấy cô còn đang sờ bụng thì hỏi cô có phải cô đau bụng không.

Lam Duyệt Chân quay mặt lại, ngây ngốc lắc đầu với anh.

“Sao thế?”

“…không còn rồi.” Cô nói.

Phương Chu ngồi cạnh giường cô, nghe thấy thế cũng giơ tay sờ bụng cô: “Cái gì không còn?”

“…” Lam Duyệt Chân há miệng, cuối cùng chỉ lắc đầu trả lời: “Không biết.”

Phương Chu đã quen với cách tự hỏi của cô nên nghĩ một lúc rồi tự đưa ra kết luận theo lý giải của mình: “Đói bụng sao? Anh trai đi nấu cơm.”

Nhìn bóng lưng anh trai đi ra ngoài, Lam Duyệt Chân ôm bụng, biết rõ một chuyện, dường như mình đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.