Mộng Vô Tận

Chương 10: Chương 10



Về vấn đề tai nạn, cuối cùng Phương Chu vẫn không tìm được cơ hội phù hợp để nói chuyện vì anh nhận được tin nhắn thông báo từ giáo viên chủ nhiệm lớp.

“9h30 sáng ngày 12 tháng 10, ở trung tâm hoạt động thanh thiếu niên…”

Cũng chính là sáng mai.

Phương Chu không thấy lạ với địa chỉ trong tin nhắn, thậm chí còn quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đi đến tòa nhà đó được.

Đó là khoảng thời gian khi hai anh em mới sống chung được hai năm, anh vừa tốt nghiệp đại học, còn cô em gái không ai nuôi dưỡng được anh đón nuôi vừa tròn tám tuổi, đang học lớp năm tiểu học. Anh đã quên mất cơ hội, nói chung một ngày nào đó, đột nhiên Phương Chu nhận ra một vấn đề lớn: Em gái ở trường học mới không có một người bạn nào cả!

Đứa bé không thích đám đông này không có quan hệ nào với bạn cùng tuổi, ngày nào cũng đến trường tan học đúng giờ, chưa từng kết bạn chơi đùa cùng các bạn khác, thế là Phương Chu như một người phụ huynh suy nghĩ hết lòng vì con trẻ, buồn phiền một thời gian dài. Anh vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra đưa em gái đến trung tâm hoạt động thanh thiếu niên học thêm lớp năng khiếu.

Có học được thành tài hay không là chuyện sau này, chủ yếu là muốn cô có hứng thú kết bạn.

Thế nên trong thời gian đó, cứ đến cuối tuần, Phương Chu lại phải dậy sớm gọi em gái còn đang nằm lỳ, sau đó vừa ôm vừa kéo em gái đến trung tâm hoạt động thanh thiếu niên.

Đúng là tốn tiền để xin cô đi.

Lúc đó Lam Duyệt Chân chọn một lớp học hội họa, bản thân cô không để ý lắm nhưng theo lời giáo viên nói thì cô khá có thiên phú.

Phương Chu nhìn những tác phẩm lớp sơ cấp của cô, thấy mấy bức tranh của Lam Duyệt Chân, nói thế nào nhỉ - đối với những khối màu bất quy tắc không hiểu nổi, trong đầu Phương Chu chỉ có từ “điên cuồng”.

Anh cũng không phải người chuyên nghiệp cho nên cũng không tiện đánh giá, dẫu sao giáo viên khen con bé nhà mình thì anh tạm thời vui vẻ trước đã.

Thế là vui vẻ mãi rồi đột nhiên vui quá hóa buồn.

Là thế này, trong thời gian đó, trung tâm hoạt động có tổ chức một hoạt động cỡ lớn, bày một bức màn trắng khổng lồ ở sảnh để các nhân vật lớn đến tham gia hoạt động ký tên.

Kết quả buổi sáng một ngày trước khi diễn ra hoạt động, mảnh vải trắng bị người ta làm rách rưới, bên trên có dính rất nhiều màu xanh lá xanh dương khác nhau, cả mặt đất sảnh tầng một vùng cửa sổ cũng trở nên dơ dáy.

Lúc nhân viên quản lý đến “hiện trường vụ án” chỉ thấy Lam Duyệt Chân đôi tay dính đầy màu.

Sau đó trung tâm hoạt động chấp nhận lời xin lỗi và bồi thường của Phương Chu, cũng bày tỏ không truy cứu chuyện này nữa nhưng hai anh em vẫn xám mặt không đi học nữa – thật sự không còn mặt mũi nào nữa.

Không kết bạn được mà còn nghịch ngợm, từ đây hai anh em sống một cuộc sống gà bay chó sủa, mỗi lần nhớ đến chuyện này Phương Chu không khỏi nghiến răng.

Con bé xui xẻo từ nhỏ đã không làm người ta bớt lo.

… Đợi đã, con bé xui xẻo đâu rồi? Phương Chu đảo mắt nhìn xung quanh phòng khách mà không thấy em gái đâu, chắc cô lại chui vào phòng mình rồi.

“Duyệt Chân? Anh vào nhé.” Gõ cửa tượng trưng hai cái, Phương Chu mở cửa phòng Lam Duyệt Chân.

Sau cửa là một căn phòng trẻ em lấy màu xanh bạc hà làm chủ đạo, trang trí căn phòng cực kỳ dễ thương.

Vì tướng ngủ của Duyệt Chân quá kém, Phương Chu sợ cô ngủ say ngã xuống giường bị thương nên không lắp giường cho cô mà tìm một người thợ chuyên làm nội thất đến làm một bục cao khoảng hai mươi cm, sau đó trải giường chiếu đệm lên trên làm chỗ ngủ cho em gái.

Lúc này Lam Duyệt Chân đang nằm trên bục, bên cạnh là con cá sấu hai mắt ngu ngơ được cô yêu thích gần đây.

 “Sao lại ngủ rồi?” Phương Chu khom người sờ má em gái, làn da cô trắng nõn mịn màng hơi hồng lên, mang vẻ khỏe mạnh: “Có phải không thoải mái không?”

Lam Duyệt Chân ngáp một cái, đôi môi mấp máy nói “buồn ngủ quá” không mấy rõ ràng. Cô chớp mắt, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài khẽ rung sau đó không nhúc nhích nữa. Không bao lâu sau, hô hấp của cô dần ổn định, thế mà đã ngủ rồi.

Phương Chu quay người lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho em gái, nhiệt độ vẫn quanh ngưỡng sốt nhẹ. Anh nghĩ rồi ra khỏi phòng em gái, gửi tin nhắn cho bạn học thời cấp ba.

“Sốt nhẹ 37 độ 4 suốt cả buổi sáng thì phải làm sao.”

Người bạn làm bác sĩ khoa Nhi trả lời gần như ngay lập tức: “Cậu làm tôi cứ ngỡ như năm nay em gái cậu vẫn tám tuổi vậy.”

“Không sao cả, quan sát trước đó, đến tối mà chưa cắt sốt thì nói sau.”

Dù câu trước còn đang mỉa mai bạn thân nuôi em gái như nuôi con nhưng với tố chất nghề nghiệp, Phùng Đoan vẫn đưa ra câu trả lời chính xác.

Không còn cách nào khác, từ mấy năm trước, Phương Chu đã thường xuyên nhờ Phùng Đoan học y và mẹ Phùng giúp đỡ. Nhà họ Phùng ba đời theo nghề y, bố Phùng làm về phương diện nghiên cứu xử lý y dược, mẹ Phùng là bác sĩ khoa Nhi nổi tiếng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.