Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn Chí

Chương 6: Chương 6



Những gì Mạch Duyệt nói lập tức chọc vào vết thương của Xuân Hòa.

Quả thực cô rất muốn mua nhà cho mẹ, nhà không cần quá lớn, chỉ cần mang lại cảm giác thân thuộc, cho bà một mái ấm là được.

Nhưng mong muốn này thật sự khá khó thực hiện.

“Năm ấy em cứ nhất quyết phải rời khỏi giới, chị hiểu khúc mắc của em, nhưng như em nói đó, mọi chuyện đã qua hết rồi, trở lại không có gì là không tốt.”

Trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, lời nói của Mạch Duyệt lại đánh vào trái tim của Xuân Hòa.

Cô cố gắng bình tâm, vừa định nói gì đó thì Mạch Duyệt đã mở miệng: “Thời buổi này có ai đi chê tiền nhiều chứ?”

Mạch Duyệt là đàn chị của Xuân Hòa, khi đó cô ấy nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của Xuân Hòa nên dẫn dắt cô đi làm người mẫu kiếm tiền. Vì Xuân Hòa đẹp, bẩm sinh có một gương mặt sắc sảo, đôi mắt lại rất có hồn nên tỷ lệ chụp được ảnh đẹp rất cao.

Cô nhanh chóng nổi lên trong giới.

Thời điểm đó các cô vô cùng nổi tiếng.

Bốn chữ “tương lai tươi sáng” như thể đã khắc lên người Xuân Hòa.

Quán hai cô thường tới là một quán lẩu nhỏ trong ngõ, lần nào cũng gọi mấy món giống nhau.

Xuân Hòa gọi thêm một chai sữa đậu lạnh.

Lẩu sôi sùng sục, Mạch Duyệt thả thịt với đồ ăn vào, Xuân Hòa rót sữa đậu cho cô ấy rồi tự mình uống một ngụm.

Lạnh và hơi ngọt.

“Chị nói không sai, quả thực thời buổi này không nên bày đặt chê tiền.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Mạch Duyệt rồi mỉm cười: “Đàn chị, nếu sau này có chỗ nào cần quay chụp, chị liên lạc giúp em nhé.”

Mạch Duyệt sốc đến nỗi cằm sắp rớt ra, cô ấy nâng ly sữa đậu lên: “Cùng làm giàu nhé!”

Ánh đèn trong quán cũ không quá sáng, nhưng không thể cản được nụ cười rạng rỡ của hai cô gái.

Xuân Hòa vừa mới kết thúc một hợp đồng, vẫn chưa bận rộn lắm, có thể tận dụng thời gian rảnh để làm thêm.

Năng suất làm việc của Mạch Duyệt rất mạnh, mới qua một tuần mà đã giới thiệu 2 buổi chụp hình cho cô.

Cân nhắc đến việc lâu lắm rồi Xuân Hòa không xuất hiện trước ống kính, hai buổi làm việc này đều rất nhẹ nhàng, vừa khéo để Xuân Hòa khôi phục trạng thái.

Kết quả buổi chụp đương nhiên cũng rất khả quan.

Nửa tháng trôi qua, đến cuối tuần, Mạch Duyệt dẫn cô tới nơi chụp ảnh.

“Chị đã bảo em được sinh ra là để làm nghề này rồi. Mấy buổi chụp hình trước đây thể hiện rất khá nên mới có cơ hội làm việc lần này, trạng thái của em đỉnh miễn bàn!”

Từ trước đến giờ Mạch Duyệt không hề keo kiệt trong việc khen cô, vô hình trung mang đến cho Xuân Hòa một sự tự tin rất lớn.

Cô cúi đầu nhìn tài liệu của thương hiệu, Mạch Duyệt tiếp tục nói: “Những bức ảnh lần này sẽ được xuất hiện trong tạp chí [vv], tuy chúng ta chỉ là một trong rất nhiều người mẫu nhưng em cứ yên tâm, chắc chắn em sẽ hạ gục họ trong nháy mắt.”

Xuân Hòa biết tạp chí này, mấy năm trước cô đã từng xuất hiện trên đây.

Lúc ấy tạp chí giới thiệu cô là một người mới đầy tiềm năng.

Mạch Duyệt vẫn đang nói về kế hoạch to lớn mà cô ấy tạo ra cho Xuân Hòa, cuối cùng thì khuyên cô nên từ chức, đừng đi trang trí nhà cửa cho người khác nữa.

Tự mình kiếm tiền mua, làm bên A không tuyệt sao?

“Nói sau, bây giờ vẫn chưa biết sau này sẽ như thế nào.”

“Vậy chị chờ em.”

Rẽ vào một con đường, xe dừng ở chỗ đỗ xe bên ngoài studio.

Khu vực này toàn là studio, studio lớn thì quay show, những studio nhỏ dùng để quay chụp đủ loại.

Vừa đi vào đã có người tới nói chuyện với Mạch Duyệt, Xuân Hòa được dẫn đi trang điểm.

Một tiếng sau, cô thay đồ xong, những người mẫu khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu chụp.

Bảy tám người mẫu chụp ảnh chung trước, Xuân Hòa đứng ở một bên, lát sau thì được xếp vào chính giữa.

“Được, động tác này đẹp, ánh mắt nhìn ra ngoài một chút, được, có ảnh rồi.”

Nhiếp ảnh gia đang đắm chìm trong tác phẩm của mình, anh ấy rất thích chụp Xuân Hòa, đặc biệt là đôi mắt kia, như thể được sinh ra dành cho ống kính vậy.

“Đẹp chỗ nào?”

Một giọng nữ bỗng vang lên, phá tan sự hài hòa của studio.

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một người phụ nữ mặc vest màu trắng, đeo kính râm và trang điểm tỉ mỉ đi tới.

Cô ta tới bên cạnh nhiếp ảnh gia rồi tháo kính râm xuống, đôi tay khoanh trước ngực, một tay vẫn còn cầm gọng kính râm, môi lúc khép lúc mở: “Tôi không thấy mấy người này có thể chụp được tấm nào đẹp hết, đặc biệt là người ở giữa.”

Đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào Xuân Hòa, tràn ngập ác ý.

“Vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm, tư thế cứng đờ, hai mắt vô hồn, tại sao cô ta lại ở giữa?”

“Tổng biên tập Lục, cô ấy chụp rất đẹp, cũng rất phù hợp với chủ đề của buổi chụp.”

Nhiếp ảnh gia rất kiên nhẫn giải thích với cô ta, người mẫu bên cạnh Xuân Hòa tới gần cô: “Đây là tổng biên tập của [vv], Lục Nhược Doanh.”

Xuân Hòa không quen, cũng không biết phong cách làm việc của cô ta.

Tổng biên tập Lục này tranh cãi với nhiếp ảnh gia ba phút, cuối cùng lạnh mặt nói một câu: “Dùng cô ta thì đừng hòng xuất hiện trên tạp chí.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Xuân Hòa đứng từ xa thấy Mạch Duyệt đuổi theo, cô nhìn Mạch Duyệt khúm núm cố gắng cười, cuối cùng trên khuôn mặt bình tĩnh của cô cũng có vết rách.

Cô bước ra khỏi ánh đèn, nắm lấy cổ tay của Mạch Duyệt, nhẹ nhàng nói: “Không chụp nữa, đi thôi.”

“Đừng bốc đồng, quay về đi.” Mạch Duyệt đưa mắt ra hiệu với cô, nhưng Xuân Hòa không định quay về.

Lục Nhược Doanh không ngờ cô người mẫu nhỏ này còn khá bướng.

Cô ta cười mỉa mai: "Cũng có năng lực đấy.”

“Muốn chụp tiếp được thôi, xin lỗi tôi đi.”

Nghe vậy, Xuân Hòa dừng bước, cô quay đầu: “Tôi quen cô sao?”

“Cô chọc tới tôi rồi.”

“Tổng biên tập Lục đang ăn vạ à? Trước hôm nay tôi không biết cô là ai cả.”

Ở trong mắt Lục Nhược Doanh, dáng vẻ không sợ gì của Xuân Hòa, đều là do Dịch Thương Bắc nuông chiều mà ra.

Sở Phong nói Dịch Thương Bắc cho cô ta leo cây, cô ta còn đang nghĩ Dịch Thương Bắc hẹp hòi.

Kết quả vừa ra ngoài đã thấy họ vui vẻ trò chuyện với nhau rồi ngồi xe rời đi.

Cô ta rất quan tâm đến đối tượng liên hôn gia tộc, vậy nên cô ra đã bí mật điều tra, Xuân Hòa chỉ là một người bình thường.

Chẳng qua là có một khuôn mặt đẹp.

Đã dùng nó để quyến rũ đàn ông rồi, giờ lại dùng tiếp để kiếm tiền.

Còn muốn lên tạp chí của cô ta, quả thực là hết sức nực cười.

“Cô có biết nếu cô muốn tham gia vào giới này, điều đầu tiên là không được đắc tội tôi không?”

“Không sao, cô chỉ cần xin lỗi tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội để kiếm cơm.”

Lục Nhược Doanh rất kiêu ngạo, kiêu ngạo như vậy khiến Xuân Hòa cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cô ta không nói ra nổi lý do có thể thuyết phục được Xuân Hòa thì tại sao cô phải xin lỗi.

Cơ hội kiếm cơm này như thể để tống cổ ăn xin vậy.

Xuân Hòa rất muốn kiếm tiền, nhưng có một số khoản tiền không kiếm cũng chẳng sao.

Cô thả tay Mạch Duyệt ra, bước lên hai bước, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ xin lỗi thì Xuân Hòa giật vòng cổ thương hiệu đang đeo trên cổ xuống.

Đặt lên bàn bên cạnh.

“Muốn tôi xin lỗi, không có cửa đâu.”

Lục Nhược Doanh lập tức kinh ngạc, cô ta lườm Xuân Hoà: “Cô! Cô đừng có ỷ vào việc mình có chỗ dựa rồi không coi ai ra gì như thế!”

Xuân Hòa “không coi ai ra gì” thản nhiên mặc kệ, Lục Nhược Doanh chưa bao giờ ấm ức như vậy.

Từ bé đến lớn cô ta luôn được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bây giờ đứng ở địa vị cao, cô ta càng dễ xử lý người khác.

Xuân Hòa này, quá đáng thật đấy.

Lục Nhược Doanh càng nghĩ càng giận, cô ta tiến lên định giật tóc Xuân Hòa.

Đúng lúc này, cửa lớn studio bị đẩy mạnh ra.

Giọng nói cà lơ phất phơ của Sở Phong vang lên: “Cái chỗ rách nát này khó tìm quá, tổng biên tập Lục, lần sau có thể hẹn ở trung tâm thành phố không?”

Lục Nhược Doanh kịp thời thu tay lại, nhanh chóng đổi sang vẻ mặt bình tĩnh: “Chẳng phải tại anh cứ tò mò về môi trường làm việc của chúng tôi sao? Dịch Thương Bắc đâu?”

Khi cô ta nhìn ra ngoài, Xuân Hòa nghe thấy cái tên này thì người bỗng khựng lại.

Cô lập tức hiểu ra tại sao mình lại bị Lục Nhược Doanh đối xử đặc biệt.

Xuân Hòa bước nhanh hơn, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thậm chí cô còn không ngẩng đầu, cô biết giờ phút này mình thảm hại đến mức nào.

Mà sự thảm hại này, cô không có hứng thú cho Dịch Thương Bắc xem.

Nhưng vừa tới cửa, cô đã bị một người chặn lại.

Vóc dáng của người nọ cao lớn, Xuân Hòa bị bóng người anh bao phủ.

Xuân Hòa không cần ngẩng đầu, chỉ cần ngửi mùi hương trên người anh đã biết chắc chắn người này là Dịch Thương Bắc.

“Xin hãy nhường đường.”

“Không nhường thì sao?”

Xuân Hòa chớp mắt, chưa đợi cô mở miệng, cổ tay đã bị Dịch Thương Bắc nắm lấy.

Hai phút sau, Xuân Hòa ngồi trong xe anh, thật ra có thể nói là bị ép vào.

Cô vừa ngồi vững, Dịch Thương Bắc đã cúi người thắt dây an toàn cho cô.

Môi mỏng khẽ mở: “Chờ ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”

Anh như một cơn gió, nói đến là đến, nói đi là đi, nếu không phải Xuân Hòa ngồi trong xe anh thì cô còn hơi bối rối không biết liệu anh có thật sự xuất hiện hay không.

Đúng lúc này Mạch Duyệt gọi điện thoại tới, Xuân Hòa muốn xuống xe, nhưng Dịch Thương Bắc đã khóa xe và cầm chìa khóa đi.

Cô bất lực ngồi lại rồi gửi tin nhắn Wechat cho Mạch Duyệt.

[Có chút việc, chị về trước đi.]

Đợi thêm 8 phút, cô nhìn đi nhìn lại mọi thứ trên bảng điều khiển mấy lần, bên trong xe anh không có bất cứ đồ trang trí gì, nước hoa cũng không.

Sạch sẽ như xe đặt trong cửa hàng 4S(*) vậy.

(*)Showroom 4S là cơ sở kinh doanh bán xe có đầy đủ các chức năng: Sales (Bán xe), Service (Bảo dưỡng, sửa chữa), Spare parts (Phụ tùng) và Survey (Điều tra thị trường). Một showroom 4S thường là đại lý ủy quyền của một hãng xe uy tín.

Hôm nay Dịch Thương Bắc vốn không định tới studio, tất cả đều là vì Sở Phong, anh ấy lại sắp xếp lần gặp mặt này cho Lục Nhược Doanh.

Khi đến đây, Sở Phong năn nỉ mãi anh mới chịu xuống xe gặp mặt cô ta.

Không ngờ rằng lại gặp Xuân Hòa trước.

Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, sắc mặt trắng bệch, nhiệt độ bên ngoài không thích hợp mặc ít như vậy.

Kiểu gì cũng bị lạnh cóng.

Trong studio, Lục Nhược Doanh cằn nhằn với Sở Phong, cô ta tận mắt thấy Dịch Thương Bắc đưa Xuân Hòa đi.

“Cô ta là cái thá gì, bây giờ đàn ông mấy anh nếu không nhìn mặt thì không sống được đúng không?”

“Hơn nữa ảnh cô ta chụp xấu thật mà, tôi có nói sai đâu.”

Cô ta cực kỳ ấm ức, muốn Sở Phong phàn nàn với mình.

Sở Phong hơi hé miệng, anh ấy thật sự không nói nên lời, sau đó vừa nhìn qua đã thấy Dịch Thương Bắc đang đi tới.

Người đã đến trước mặt anh ấy, nhưng Lục Nhược Doanh vẫn chưa nói xong, sắc mặt của Dịch Thương Bắc tối sầm lại một cách khó phát hiện.

“Sở Phong, đi pha cà phê đi.”

Anh mở miệng, lúc này Lục Nhược Doanh mới nhận ra, trên mặt hiện lên vài phần mất tự nhiên.

Sở Phong nhanh chóng chạy trốn.

Dịch Thương Bắc kéo ghế ra ngồi đối diện Lục Nhược Doanh, bớt thời gian nhìn ra bên ngoài.

Loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng trong xe anh.

“Không cần trông coi kĩ càng như vậy đâu, em cũng chẳng làm gì, cô ta là người mới, chịu chút đòn hiểm của xã hội là chuyện bình thường.”

Dịch Thương Bắc lạnh lùng nói: “Cô có chắc là cô ấy chịu đòn hiểm của xã hội một cách công bằng không?”

“Đó là vì anh cho em leo cây, em là đối tượng liên hôn của anh đấy!”

“Chẳng qua cô là người được chọn thôi.” Giọng điệu của Dịch Thương Bắc cực kỳ bĩnh tĩnh: “Đừng quá coi trọng bản thân, tôi không nhất định phải kết hôn với cô, tôi có quyền tự lựa chọn rất lớn trong việc này.”

“Còn nữa.”

“Đừng động vào Xuân Hòa.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.