Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn Chí

Chương 7: Chương 7



Dịch Thương Bắc quay lại xe, một tay đưa cốc cà phê cho Xuân Hòa: “Uống chút cho ấm người.”

Lúc này Xuân Hòa mới hiểu mục đích rời đi của anh vừa rồi, cô nhận lấy cái cốc, hơi nóng lập tức lan lên tay, cũng lan cả vào lòng.

Nhưng nghĩ đến Lục Nhược Doanh, cô vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn anh Dịch.”

Ban đầu vốn không có chuyện gì, nhưng Dịch Thương Bắc vừa mới thắt dây an toàn thì nghe thấy cách gọi này vang lên, tay cầm vô lăng của anh trượt xuống, ngón tay gõ lên tay lái.

“Tôi tự đi được.”

Xuân Hòa nói thêm một câu, ý muốn vạch rõ giới hạn với anh vô cùng rõ ràng trong từng con chữ.

Ngay cả những người phản ứng chậm cũng biết bây giờ cô đang làm gì.

Dịch Thương Bắc quay người.

“Hình như em hiểu lầm gì đó rồi.”

Xuân Hòa bình tĩnh thản nhiên uống một ngụm cà phê: “Có à?”

Vẻ mặt của cô bướng bỉnh, ánh mắt lại không dám nhìn Dịch Thương Bắc.

Cô sợ sự lưu luyến trong mắt bị phát hiện, thế nên đành cẩn thận cất giấu.

“Hôm nay tôi bị Sở Phong, người đàn ông mà em vừa thấy khi nãy lôi tới, tôi không có hứng thú với Lục Nhược Doanh.”

“Ồ.”

“Ồ?”

Dịch Thương Bắc cong môi nhìn cô.

Xuân Hòa kìm nén tâm trạng rối bời, cô nhìn về phía anh: “Anh rảnh không, có thể phiền anh đưa tôi về nhà không?”

Cơn giận của cô gái này tới nhanh, đi cũng nhanh, vừa rồi còn không thèm để ý tới anh đó.

Sau lời giải thích này, vẻ mặt cô bắt đầu thả lỏng, thản nhiên như thể người phụ nữ vừa rồi không phải cô vậy.

“Con gái các em là nghệ sĩ thay đổi sắc mặt à?”

Điều đó chắc chắn không phải, chỉ như vậy với người đàn ông mình để ý thôi.

Trong lòng Xuân Hòa đã trả lời xong, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Đâu có, con gái đều rất đáng yêu.”

“Đúng thật.”

*

Suốt chặng đường tiếp theo, hai người không nói chuyện với nhau nhiều lắm.

Thời gian thực sự trôi qua rất chậm, nhưng Xuân Hòa chẳng thấy xấu hổ chút nào.

Dịch Thương Bắc vẫn rất bận, nghe điện thoại liên tục, sau đó anh thấy phiền nên dứt khoát tắt tiếng và ném sang một bên.

Xuân Hòa nhìn điện thoại nhấp nháy rồi vụt tắt, cô lẩm bẩm: “Làm sếp tổng vẫn phải nghe điện thoại nhiều như vậy cơ à.”

Tiếng không lớn, nhưng Dịch Thương Bắc vẫn nghe được, anh tự nhiên trả lời: “Chẳng lẽ ngày nào cũng nằm lấy tiền à?”

“Vậy xem như anh thuộc kiểu doanh nhân rất chăm chỉ rồi nhỉ.”

Xuân Hòa cầm cốc cà phê, nhẹ nhàng nói: “Làm việc với anh, chắc chắn nhân viên của anh rất có động lực, sếp cố gắng như vậy, đương nhiên nhân viên không dám lười biếng.”

“Nói vậy chắc hẳn nhân viên đều rất ghét tôi nhỉ?”

Xuân Hòa lắc đầu: “Tôi muốn làm việc với sếp như vậy.”

“Vừa rồi em chụp ảnh rất đẹp, tôi cũng mong nhân viên của tôi nghiêm túc giống như em.”

Xuân Hòa khựng lại, anh thấy được rồi sao, cho nên bây giờ anh đang an ủi cô à?

Thật ra cô không buồn lắm, nhưng lại rất áy náy với Mạch Duyệt.

Với tính khí của cô, nếu gặp tình huống này thêm mấy lần nữa hẳn vẫn sẽ như vậy, cô không biết từ chối khéo, lại càng không biết thỏa hiệp.

Có lẽ thật sự là an ủi nên Dịch Thương Bắc không nói thêm gì nữa, anh đưa cô tới cửa nhà rồi nhanh chóng rời đi.

Xuân Hòa để ý thấy anh có hơn 10 cuộc gọi nhỡ.

Dịch Thương Bắc quay về nhà cũ, Lục Nhược Doanh ỷ vào việc mình lấy lòng được ông nội nên đã mách với gia đình.

Ông nội bảo người ta gọi hơn chục cuộc, cuối cùng chuyển sang gửi Wechat, ép anh trở về.

Anh ung dung đưa Xuân Hòa về, sau đó quay lại nhà cũ, bữa tối trong nhà đã sắp bắt đầu.

Ông nội tức nên chưa ăn, ngồi trên sofa cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng anh mở cửa, ông cầm tách trà trên bàn lên quăng tới.

Chẳng qua Dịch Thương Bắc đã đề phòng từ lâu, anh nghiêng người đỡ lấy tách trà.

“Ông, ông khỏe mạnh thật đấy.”

“Đừng có nói nhảm ở đây, cháu nói cho ông nghe xem, sao lại như thế với cô nhóc nhà họ Lục, người ta đã đến tận chỗ ông để vạch tội rồi kìa.”

Dịch Thương Bắc vừa nghịch tách trà vừa ngồi xuống, cách một khoảng, anh thản nhiên nói: “Tình hình của nhà họ Lục không ổn, muốn cháu tiếp quản càng sớm càng tốt, nhưng quá trình thẩm định cho thấy lỗ hổng tài chính của tập đoàn nhà họ rất lớn, cháu không có hứng thú.”

“Ông nói này, cô nhóc kia đã chạy tới chỗ ông làm ầm lên rồi đấy.”

“Thôi chuyện này cháu không cần phải lo, ngày nào đó ông sẽ đích thân nói với ông Lục.”

Dịch Thương Bắc rót cho trà ông nội, nghe vậy thì cười: “Chuyện nhỏ như vậy không cần ông nhúng tay, cháu nói mấy câu là có thể đuổi được rồi, ông cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống tuổi già thôi.”

Đừng nhắc tới nó nữa.

Ông nội lườm anh, nếu không cưới được Lục Nhược Doanh, cháu trai ông lại không có vợ, ông làm gì có tâm trạng hưởng thụ cuộc sống về già chứ?

“Vẫn phải tiếp tục xem mắt!”

Dịch Thương Bắc bình tĩnh trấn an: “Xem, xem mắt 100 lần luôn.”

Ông nội đặt chén trà xuống, chỉ ra cửa: “Biến, bây giờ biến ngay ra ngoài cho ông!”

Ông thật sự không hiểu tại sao một giáo sư đại học được chính tay ông dạy dỗ, lại sinh ra thằng nhóc khốn nạn như vậy.

Thằng nhóc khốn nạn này không những không đi mà còn ăn cơm tối ở đây.

Xuân Hòa về đến nhà thì bắt đầu mày mò với mấy phát minh nhỏ, cô rửa sạch cốc cà phê Dịch Thương Bắc đưa rồi làm thành một chậu hoa bé xinh.

Bên ngoài dùng bút màu nước vẽ những họa tiết đáng yêu, cô ngắt một nhánh trầu bà rồi trồng vào, lần này trồng trong đất.

Xuân Hòa còn dán một tờ note lên và ghim vào chậu hoa nhỏ.

Xem hai đứa ai lớn nhanh hơn.

Sau chuyện đó, một thời gian dài Xuân Hòa không nhận thêm việc chụp hình. Có lần Mạch Duyệt nói với cô rằng tuy Lục Nhược Doanh không cấm sóng cô, nhưng giới này chỉ lớn từng đó, đắc tội cô ta rồi, sau này cũng chẳng có ai dám tìm Xuân Hòa nữa.

Suy cho cùng sức ảnh hưởng của tạp chí do Lục Nhược Doanh chủ biên rất lớn, chẳng ai dám chọc.

“Có điều không phải lần trước em ngồi xe Dịch Thương Bắc sao, bảo anh ấy nói một câu, ai dám cản đường em chứ.”

Xuân Hòa lắc đầu cực kỳ nghiêm túc: “Trước mắt quan hệ của em với anh ấy vẫn rất mơ hồ, không cần thiết.”

“Thế sao anh ấy lại dẫn em đi, rõ ràng cũng có ý với em.”

Xuân Hòa chưa bao giờ dám nghĩ như vậy.

Mạch Duyệt nhắc tới, cô liền tự động gạt đi, cô nói: “Anh ấy chỉ giúp em thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”

Vẻ mặt của Mạch Duyệt hóng hớt, thật ra cô ấy cảm thấy Dịch Thương Bắc không rảnh đi giúp đỡ người khác.

Nếu anh tốt bụng như vậy, vì sao cứ phải giúp Xuân Hòa.

Rõ ràng là có ý.

Xuân Hòa không biết Mạch Duyệt đã tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng độc nhất vô nhị trong đầu.

Thứ hai cô đi làm, chị An giới thiệu khách hàng mới cho cô.

Đối phương là mẹ đơn thân, có một cậu con trai ba tuổi.

Ly hôn hai tháng, mới vừa trở lại thành phố Nguyên sinh sống.

Cô ấy muốn sửa lại ngôi nhà ở quê.

Xuân Hòa hẹn gặp khách hàng vào buổi chiếu, đối phương làm việc ở một phòng tranh.

Khách không thể đi xa được, vì thế họ liền hẹn ở đó.

Xuân Hòa tới phòng tranh trước nửa tiếng, đây là phòng tranh rất nổi tiếng ở thành phố Nguyên, năm nào phòng tranh cũng trưng bày các tác phẩm nổi tiếng ở cả trong và ngoài nước.

Xuân Hòa học mỹ thuật nên ngày thường rảnh rỗi cô cũng sẽ vẽ mấy thứ linh tinh.

“Cô là Xuân Hòa nhỉ?”

Một người phụ nữ ở cửa gọi cô lại, Xuân Hòa đáp lời, duỗi tay nói: “Chào chị, em tên là Xuân Hòa.”

“Kỷ Minh Nguyệt, chúng ta đi vào đi, vừa đi vừa nói.”

Kỷ Minh Nguyệt dẫn đường, cô ấy là nhân viên làm việc ở đây, trẻ tuổi, rất có khí chất.

Cô ấy nói ban đầu mình làm việc ở thành phố Ninh với chồng, sau khi ly hôn thì đưa con về đây, chủ của phòng tranh này là bạn của chủ nơi cô ấy làm việc trước kia nên đã giới thiệu công việc cho cô ấy.

Cô ấy mới tới không lâu nên không tiện xin nghỉ.

Xuân Hòa tỏ vẻ đã hiểu.

Nơi này rất lớn, người tới xem tranh đều giữ yên lặng, vì thế Xuân Hòa cũng nói nhỏ hơn nhiều.

“Chị Minh Nguyệt có yêu cầu gì về việc trang trí nhà thì có thể nói với em, em sẽ cố gắng hết sức để đưa vào trong bản thiết kế.”

“Tôi không có yêu cầu gì khác, gọn gàng rộng rãi, quan trọng là cho con trai tôi một không gian thoải mái vui vẻ là được.”

Nhắc tới con trai, mắt Kỷ Minh Nguyệt hiện lên ý cười.

Trong những ngày qua, sự bầu bạn của con trai là niềm an ủi lớn nhất của cô ấy.

Cô ấy muốn dành cho con trai những điều tốt nhất bằng mọi thứ mình có.

“Thằng bé rất nghịch, thích lục lọi mọi thứ bày biện trong nhà, trèo lên tủ TV, va vào góc bàn, chạy tới chạy lui, không thể nào trông nổi. Bình thường tôi bận việc, thuê bảo mẫu về giúp, nhưng dì bảo mẫu cũng khá lớn tuổi, không đủ sức để chạy theo.”

Xuân Hòa không tiếp xúc nhiều với trẻ con, nghe Kỷ Minh Nguyệt mô tả cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống hàng ngày hỗn loạn đến mức nào.

“Điều quan trọng nhất là sự an toàn và thoải mái của đứa trẻ, thằng bé rất thiếu cảm giác an toàn, sau khi tôi ly hôn với bố thằng bé, thằng bé càng dính tôi hơn, có đôi khi tôi cảm thấy rất có lỗi với nó.

Kỷ Minh Nguyệt dừng bước nhìn thời gian: “Tôi hết thời gian nghỉ rồi, cuối tuần cô tới đo số liệu thì gọi điện thoại báo cho tôi trước nhé, nhà chúng tôi không dễ tìm.”

Xuân Hòa cất quyển sổ nhỏ lại và gật đầu: “Được, có vấn đề gì thì chúng ta liên lạc sau.”

Kỷ Minh Nguyệt ừ một tiếng: “Cô đi dạo đi, tôi không tiếp cô nữa.”

Kỷ Minh Nguyệt rời đi, Xuân Hòa vốn định quay về làm bản sơ thảo, nhưng khi ngước mắt lên, cô bỗng nhìn thấy một bức tranh treo trên tường.

Trong tranh là gia đình ba người đang tựa vào nhau.

Trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Xuân Hòa đã biết đến tác phẩm này từ lâu, đây là tác phẩm nằm trong bộ sưu tập [Nhà] của họa sĩ nổi tiếng Dịch Văn Trọng.

Nếu Bách Khoa Baidu mà cô đọc không sai thì Dịch Thương Bắc chính là con trai của Dịch Văn Trọng.

Là cậu bé cười nhe răng trong bức tranh.

Khi nhỏ anh thích cười đến vậy sao?

Xuân Hòa dừng chân trước bức tranh này một hồi lâu. Cô không biết rằng, lúc cô đang xem bức tranh này.

Dịch Thương Bắc cũng đang nhìn cô.

Anh tới lấy tranh, chọc ông nội lâu như vậy, anh vẫn có chút lương tâm bỏ thời gian đi mua bức tranh mà ông đã thích lâu lắm rồi.

Vừa bước vào đi loanh quanh một lát, anh nhìn thấy một cô gái đứng trước bức tranh bố anh vẽ.

Chỉ nhìn thoáng qua anh đã nhận ra đó là Xuân Hòa.

Trên người cô có khí chất khác với mọi người, rất yên tĩnh, nhưng lại có phần vội vàng.

Vẻ mặt của cô khi nhìn bức tranh không rõ ràng lắm, lông mày hơi nhíu lại.

Anh bước tới đứng phía sau cô, giọng nói trầm thấp: “Thích à?”

Xuân Hòa giật mình, cô vội vàng quay đầu lại, thấy là Dịch Thương Bắc mới thở phào.

“Tôi còn tưởng gặp phải ăn trộm.”

“Tôi? Trộm trái tim thì còn có thể.”

Dịch Thương Bắc cười, hết sức thoải mái đứng chung với cô, anh chắp tay sau lưng xem bức tranh kia.

“Hồi bé tôi chưa từng cười như vậy.”

“Trực tiếp bác bỏ tin đồn à?” Xuân Hòa cong môi: “Nhưng cười như vậy rất đáng yêu.”

Dịch Thương Bắc thật sự cảm thấy mình không liên quan gì đến chữ đáng yêu cả.

Khi còn bé anh rất ít khi cười, cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện gì, sống rất nhàm chán.

Dịch Văn Trọng chỉ vẽ dáng vẻ của Dịch Thương Bắc mà ông ấy muốn thấy thôi.

“Tôi nói hồi bé, bây giờ anh không còn đáng yêu nữa.”

“Bây giờ như thế nào?”

“Bây giờ rất tốt.” Xuân Hòa nghiêng người đối mặt với anh: “Rất tốt.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.