Một Đời Danh Tiếng - Ngưng Lũng

Chương 91



“Cạn ly!”

Trong tiếng cười giòn giã, mọi người đồng loạt nâng ly chúc mừng.

Vừa nhấp một ngụm, Triệu Thanh La đã không nhịn được cười thành tiếng:
“Các bạn có nhìn thấy không? Lúc Văn Đình Lệ lấy hợp đồng chuyển thể Song Châu ra, mắt của Lưu Mộng Lân suýt rớt xuống đấy.”

“Đình Lệ, giờ có thể nói cho mọi người biết, bạn làm thế nào thuyết phục được Trang Hiểu Sinh rồi chứ?”

Văn Đình Lệ khuôn mặt hồng hào, đặt ly rượu xuống, thành thật chỉ tay vào ngực mình:
“Chân thành.”

“Đừng vòng vo nữa, Lưu Mộng Lân chẳng lẽ không có thành ý sao? Ông ta không chỉ có thành ý mà còn có cả đống bạc nữa kia.”

Văn Đình Lệ lắc đầu:
“Không đúng. Ông ta có bạc, có thực lực, nhưng lại thiếu đi sự chân thành.”

Bốn cặp mắt sáng rực trên bàn nhìn chằm chằm cô. Văn Đình Lệ chỉnh lại nét mặt nghiêm túc:
“Các bạn nghĩ xem, nếu ông ta thật sự chân thành, sao có thể tùy tiện cử một quản lý cấp dưới đến gặp Trang Hiểu Sinh? Ngày hôm sau mới đích thân đến chỉ vì nghe nói chúng ta cũng muốn mua Song Châu. Tôi đã lợi dụng điểm này để phân tích lợi hại, nói chuyện thẳng thắn với Trang Hiểu Sinh.”

Yến Trân Trân trầm ngâm:
“Bạn đã nói với Trang Hiểu Sinh về tình cảnh khó khăn hiện tại của chúng ta? Hay là khiến ông ấy tin rằng Song Châu rất quan trọng với Tú Phong lúc này, từ đó lay động ông ấy?”

Văn Đình Lệ mỉm cười lắc đầu:
“Khi đàm phán, điều tối kỵ là chỉ nói về khó khăn và nhu cầu của mình. Tôi phải nắm bắt nhu cầu và lợi ích của đối phương. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nhắc tới lợi ích của Tú Phong, mà chỉ nói về lợi ích của ông ấy. Các bạn nghĩ xem, đối với Trang Hiểu Sinh bây giờ, điều quan trọng nhất là gì?”

“Danh tiếng? Tiền bạc?”

“Không phải. Là sự công nhận. Ông ấy đã âm thầm cạnh tranh với chị Nguyệt suốt mấy năm nay. Song Châu là tác phẩm đầu tiên của ông được chuyển thể lên màn ảnh, kỳ vọng của ông đối với bộ phim này chắc chắn rất lớn. Tôi chỉ cần khiến ông ấy tin rằng, mất đi chị Hoàng, Hoàng Kim Công ty sẽ không thể làm tốt Song Châu là đủ. Thật ra, những người như Trang tiên sinh, tính cách bộc lộ rõ ràng, lại dễ giao tiếp hơn vì mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên khuôn mặt.”

Cao Tiểu Văn gật gù suy nghĩ:
“‘Đàm phán tối kỵ chỉ nói về nhu cầu của mình, phải nắm bắt lợi ích của đối phương.’ Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh trai tôi thường xuyên thất bại trong các cuộc đàm phán. Văn Đình Lệ, những điều này bạn học từ đâu thế?”

“Còn từ đâu nữa, là ‘cuộc sống’ – vị thầy lớn dạy cô ấy đấy.” Hoàng Viễn Sơn cảm khái, đặt ly rượu xuống, vỗ nhẹ vai Văn Đình Lệ:
“Mười tám tuổi đã thành mồ côi, còn phải nuôi nấng cô em gái nhỏ. Mỗi ngày vừa mở mắt ra đã phải học cách giải quyết đủ thứ vấn đề. Lâu dần, cô ấy tất nhiên biết cách đối nhân xử thế, chỉ là khả năng lĩnh hội của cô ấy vượt trội hơn người thường mà thôi. Đình Lệ, tôi kính em một ly, nhờ có em mà Tú Phong chúng ta mới vượt qua được cơn nguy khốn lần này.”

Văn Đình Lệ nâng ly đáp lễ:
“Chị Hoàng, phải là em kính chị mới đúng. Nếu không có chị dẫn đầu, em chưa chắc có đủ dũng khí để bước ra bước này, chứ đừng nói đến việc quyết tâm hợp tác với chị để thành lập Tú Phong. Chị mãi mãi là hình mẫu trên con đường đời của em.”

Yến Trân Trân và những người khác im lặng nâng ly uống cạn.

“Không thể uống thêm nữa.” Hoàng Viễn Sơn vỗ má mình, đứng dậy: “Tôi phải lên xe đến Hàng Châu tìm Lý Trấn, mọi người chờ tin vui của tôi nhé.”

Mọi người cùng giúp Hoàng Viễn Sơn lấy áo khoác. Văn Đình Lệ gọi xe từ Hãng xe Tường Thăng. Một lát sau, chuông cửa vang lên, mọi người mở cửa thì thấy Hoàng Viễn Sơn quay lại, còn mang theo một người.

“Mọi người xem ai đây này.” Hoàng Viễn Sơn đẩy người đó lên phía trước.

“Chị Nguyệt!”

Mọi người ào đến vây lấy Nguyệt Chiếu Vân, hỏi thăm đủ chuyện. “Chị đến Thượng Hải từ khi nào? Sao chị biết chúng em tụ tập ở nhà Văn Đình Lệ?”

“Trước đó tôi gọi cho chị Nguyệt rồi.” Văn Đình Lệ cười, giành lấy hành lý từ tay Nguyệt Chiếu Vân.

Nguyệt Chiếu Vân vui vẻ nói: “Tuần trước tôi đã nghe chuyện Viễn Sơn từ chức, định đi ngay nhưng bị chuyện khác làm lỡ mấy ngày. Cuối cùng cũng đi được, nhưng lại lỡ buổi họp báo hôm nay. Nghe nói tổ chức rất thành công, kể tôi nghe tình hình xem nào.”

“Thành công lắm! Chị không biết đâu, chị Hoàng và Văn Đình Lệ cứ như qua năm cửa ải, chém sáu tướng vậy.”

“Chị Nguyệt, em phải xin lỗi chị, chưa được sự đồng ý của chị mà đã dùng tên chị để thúc ép Trang Hiểu Sinh.”

“Em đã xin lỗi tôi bao lần qua điện thoại rồi. Tôi trách em làm gì? Được đồng nghiệp ưu tú coi mình là đối thủ là vinh dự của tôi chứ. Nhưng tin này có chính xác không? Trang Hiểu Sinh thật sự âm thầm đối đầu với tôi nhiều năm mà tôi hoàn toàn không hay biết.”

“Nói vậy, Trang Hiểu Sinh chẳng khác nào kẻ đáng thương. Âm thầm so bì bao năm, cuối cùng chỉ là độc diễn của mình, chị Nguyệt căn bản chẳng để tâm.” Triệu Thanh La ngẩn ngơ nói.

Mọi người cười ầm lên.

Trong lúc trò chuyện, Nguyệt Chiếu Vân biết thêm về một bộ phim về nữ công nhân. Cô tò mò, xin Văn Đình Lệ tư liệu và phác thảo để xem.

Đọc xong, như bản năng của một nhà văn trỗi dậy, cô không nhịn được, mượn bút và sổ từ Yến Trân Trân, vừa đọc vừa sửa: “Sao lại nghĩ đến việc làm phim này? Chắc gì đã ăn khách.”

Văn Đình Lệ đã hơi say, tựa đầu vào ghế sofa, nghiêng mắt nhìn Nguyệt Chiếu Vân: “Chị Hoàng là người theo chủ nghĩa lý tưởng, chị ấy luôn muốn làm một bộ phim về người lao động. Còn em thì…”

Cô đưa tay chạm lên trán, cố gắng xua tan mớ suy nghĩ hỗn độn. Thế nhưng, loại rượu vừa uống có một sức mạnh kỳ lạ, nó khơi dậy những tâm sự sâu kín nhất trong lòng người, khiến cảm xúc vui vẻ như thủy triều rút đi, để nỗi buồn dần chiếm lĩnh trái tim cô. Cô lắc đầu, không tác dụng gì; cầm ly rượu trống chạm lên môi, cũng chẳng khá hơn. Từng giọt đắng cay từ trong lòng cứ thế trào ra, như bọt nước tuôn khỏi cổ họng.

“… Vì sao em muốn làm phim về nữ công nhân ư? Em nghĩ, có lẽ là để tưởng nhớ. Không lâu trước đây, một tiền bối mà tôi rất kính trọng đã qua đời. Hic… Chị Nguyệt, chị không biết đâu, em đã sốc và đau lòng thế nào. Chính người ấy đã giúp em hiểu rằng, đời người ngắn ngủi, ngoài danh vọng và lợi ích, con người cần có những mục tiêu khác. Những nữ công nhân đó, họ thật sự rất đáng thương… Còn tôi… Lục Thế Trừng… anh nhìn tôi làm gì? Đừng hỏi nữa.”

Nguyệt Chiếu Vân lặng lẽ lắng nghe từ đầu, đến khi nghe câu cuối thì vội đưa tay giật lấy ly rượu từ tay Văn Đình Lệ: “Tiểu Văn, em say rồi.”

Văn Đình Lệ giữ chặt ly rượu như báu vật, ôm khư khư trong lòng, rồi ngả người xuống sofa, lẩm bẩm: “Em chưa say…”

Những ngày tháng lao lực khiến cô mệt nhoài. Lẩm bẩm vài câu, cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi mở mắt ra, ánh nắng gay gắt khiến cô nheo lại. Không gian xung quanh vừa quen thuộc vừa ấm áp. Trong đầu, cảm giác sót lại của cơn say vẫn còn, khiến cô bần thần. Không, không phải vì rượu. Dù tối qua có say đến đâu, tâm trí cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Cô chỉ cảm thấy trống rỗng. Những ký ức và cảm xúc mà cô tưởng đã chôn sâu từ lâu lại trỗi dậy, rõ ràng như mới hôm qua.

Ban đầu, cô nằm bất động, đầu óc mơ màng. Chợt nhớ ra hôm nay có hai việc quan trọng phải làm: thuê phim trường từ bà Phan và mời Lưu Á Kiều làm cố vấn pháp lý cho công ty.

Nghĩ vậy, cô giật mình ngồi dậy. Trên tấm thảm, Triệu Thanh La, Yến Trân Trân, và Cao Tiểu Văn nằm ngổn ngang. Trên chiếc ghế sofa dài, Nguyệt Chiếu Vân co ro ngủ ngon lành. Tối qua mọi người vui quá đà, cả nhóm đã ngủ lại phòng khách nhà cô. May mắn là thím Chu chu đáo, đắp chăn mỏng cho từng người.

Thấy chăn của Nguyệt Chiếu Vân sắp tuột xuống, cô nhẹ nhàng bước tới đắp lại. Ánh mắt vô tình lướt qua, cô thấy bên cạnh Nguyệt Chiếu Vân rơi hai cuốn sổ.

Cô nhặt lên, một cuốn là phác thảo kịch bản phim về nữ công nhân, cuốn kia dường như là một kịch bản mới viết.

Lật vài trang, Văn Đình Lệ ngỡ ngàng. Nguyệt Chiếu Vân đã thức suốt đêm chỉnh sửa lại phác thảo kịch bản.

Phác thảo cũ vốn rời rạc, nhưng giờ đây, kịch bản mới đã có xung đột kịch tính ngay từ cảnh đầu, khiến câu chuyện tràn đầy hồi hộp. Các cảnh hai, ba—

Văn Đình Lệ vội vàng đọc tiếp, nhận thấy mỗi cảnh phim đều được chỉnh sửa lớn. Các tình tiết được liên kết chặt chẽ, câu chuyện trở nên hấp dẫn, nhân vật cũng sống động hơn. Nếu như phác thảo cũ chỉ đạt năm, sáu điểm, thì với sự chỉnh sửa của Nguyệt Chiếu Vân, đây đã trở thành một kịch bản phim xuất sắc.

Tiêu đề phim cũng được đặt: Xuân Phong Thổi Lại Sinh.

Văn Đình Lệ cảm thấy trái tim mình như bị đánh trúng.

“Cỏ cháy không hết, gió xuân thổi lại sinh.” Sau khi Lệ tỷ hy sinh, cô thường tự an ủi mình bằng câu này.

Chị Nguyệt thật nhạy bén. Chị ấy có thể nhận ra niềm tin của cô giữa những dòng chữ thô ráp trong phác thảo.

Văn Đình Lệ cúi đầu lặng lẽ. Vì câu Xuân Phong Thổi Lại Sinh, vì sự thấu hiểu, hoặc vì điều gì khác, cô quyết định để cảm xúc dâng trào thêm chút nữa. Chỉ khi đó, cô mới có thể tiếp tục bước tới, mang theo lòng tốt và sự giúp đỡ từ bạn bè.

Một tuần sau, Công ty Điện ảnh Tú Phong chính thức khai trương.

Ngày hôm ấy, các tờ báo lớn nhỏ đều đồng loạt đưa tin, gây nên cơn chấn động trong giới. Thành công này một phần nhờ vào cuộc tranh chấp bản quyền Song Châu ầm ĩ vừa qua, phần khác, đúng như Văn Đình Lệ dự đoán, là nhờ công ty bỏ số tiền khổng lồ để thuê chuyên gia trang điểm Cố Kiệt, và đích thân chủ công ty đến Hàng Châu mời Lý Trấn, nguyên tổng biên tập phụ san Hỗ Giang Báo.

Ngay sau khi hợp đồng của Lý Trấn và Cố Kiệt được ký kết, báo Dân Nhạc Tối dưới sự chỉ đạo của Văn Đình Lệ đã nhiệt liệt tuyên truyền, thậm chí còn gọi họ là “Tứ Đại Kim Cang” của Tú Phong.

Kim Cang thứ nhất: Hoàng Viễn Sơn, Tổng Giám đốc, phụ trách đạo diễn và sản xuất.

Kim Cang thứ hai: Văn Đình Lệ, một trong những chủ sở hữu công ty, quản lý diễn viên, lập kế hoạch, và phụ trách các hoạt động đối ngoại.

Kim Cang thứ ba: Cố Kiệt, chuyên gia trang điểm danh tiếng, được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Phục trang, kiêm phụ trách bố trí cảnh quay.

Kim Cang thứ tư: Lý Trấn, bút lực dồi dào, quan hệ rộng, đảm nhiệm Trưởng phòng Truyền thông.

Sức mạnh của bốn người này là điều không ai có thể phủ nhận. Cái tên “Tứ Đại Kim Cang” nhanh chóng làm giới điện ảnh có cái nhìn khác về Tú Phong.

Báo Dân Nhạc Tối còn ra hẳn một số đặc biệt, đưa tin về quá trình thành lập Công ty Điện ảnh Tú Phong.

Bài báo miêu tả, dù là công ty mới, quy mô của Tú Phong không hề thua kém các hãng phim khác. Tòa nhà văn phòng đã hoàn thành, gồm hai tầng chính và một tầng hầm. Tầng một là sảnh tiếp khách và văn phòng hành chính, tầng hai là phòng hóa trang, phòng ăn và kho. Tầng hầm được bố trí làm phòng rửa phim, in ấn, phòng chiếu, phòng chụp ảnh và xưởng mỹ thuật. Khu vườn phía sau còn được đầu tư lớn để xây dựng phim trường.

Tuy nhiên, những thông tin này phần lớn là phóng đại.

Thực tế, Văn Đình Lệ chỉ vừa thuê lại tòa nhà từ một người bạn của bà Phan được chưa đầy một tuần. Nhiều nơi còn chưa kịp sửa sang, chỉ có thể tạm thời làm văn phòng.

Tòa nhà vốn là một nhà máy xi măng đã phá sản do kinh doanh kém, nằm trong khu vực Hoa Giới. Nếu làm nhà máy thì quá nhỏ, mà để làm khu nhà ở cao cấp, các ông bà chủ lại chê địa điểm không tốt. Bỏ hoang gần một năm, nơi này càng thêm tàn tạ.

Văn Đình Lệ và Hoàng Viễn Sơn vừa nhìn đã thấy ngay, nơi này rất thích hợp để mở công ty điện ảnh. Sau khi thuê xong, họ lập tức tìm người sửa chữa, đồng thời gấp rút dựng phim trường. Chỉ trong vài ngày, mọi thứ đã dần vào nếp.

Trùng hợp thay, người được Dân Nhạc Tối cử đến phỏng vấn chính là nhà báo Trần Thu Phong – người quen cũ của Văn Đình Lệ. Ông chỉ chụp những góc đã sửa xong, dùng lời hoa mỹ để viết bài, thậm chí tâng bốc xưởng phim nhỏ bé này như một tập đoàn điện ảnh lớn mạnh.

Bài phỏng vấn đăng báo, hiệu quả bất ngờ. Mỗi ngày, công ty nhận được vô số cuộc gọi xin việc, từ diễn viên, biên kịch, đạo cụ, nhiếp ảnh gia, thậm chí có người từ Thiên Tân, Bắc Bình lặn lội đến.

Hoàng Viễn Sơn vui không ngớt, cười nói:
“Người ứng tuyển đông thế này, chẳng mấy chốc là có thể bấm máy.”

Người đầu tiên được nhận là kế toán công ty.

Không ai khác chính là cô Tào Nhân Tú – người trước đây đã chủ động cung cấp tài liệu về nữ công nhân nhà máy dệt Hồng Miên cho Văn Đình Lệ.

Cô Cao giàu tinh thần chính nghĩa, tốt nghiệp ngành kế toán tại Trường Sư phạm Thượng Hải, từng làm kế toán ở nhà máy dệt nhiều năm, kinh nghiệm đầy mình. Với một người như vậy phụ trách sổ sách, công ty hoàn toàn yên tâm.

Quan trọng hơn, khi bộ phim về nữ công nhân ra mắt, Tào Nhân Tú có thể mất việc ở nhà máy, vì vậy Văn Đình Lệ đã hứa từ trước sẽ tìm cho cô một công việc mới.

Quả nhiên, Tào Nhân Tú làm việc cực kỳ tận tụy, chỉ trong vài ngày đã quản lý sổ sách ngăn nắp, giúp Hoàng Viễn Sơn và Văn Đình Lệ thêm tự tin. Họ tiếp tục tuyển dụng được hơn 30 người, gồm kế toán thu chi, diễn viên quần chúng giàu kinh nghiệm, thư ký trường quay, họa sĩ thiết kế, biên kịch, và cả đầu bếp cho nhà ăn nhân viên.

Còn về luật sư cố vấn, Lưu Á Kiều đảm nhận vị trí này.

Tuy nhiên, việc tuyển nhân sự cho phòng sản xuất gặp khó khăn.

Theo kế hoạch, Song Châu và Xuân Phong Thổi Lại Sinh sẽ được quay song song. Hoàng Viễn Sơn có thể kiêm đạo diễn và hậu kỳ, nhưng công việc tại trường quay vẫn cần thêm nhiều trợ lý, nghĩa là cần tuyển thêm nhân sự chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, những người có chuyên môn về quay phim rất hiếm, phần lớn đã làm việc cho các công ty điện ảnh lớn. Số còn lại hoặc là lính mới, hoặc là người ngoại đạo không biết gì về quay phim. Những người này chỉ có thể làm việc vặt, chứ không thể đảm đương công việc chính.

Sau một tuần phỏng vấn, Hoàng Viễn Sơn vẫn chỉ có một mình. Cuối ngày, cô bực bội nhìn mặt trời lặn:
“Hôm nay cũng không được ai, cứ thế này, đến năm sau còn lâu mới bấm máy.”

Lý Trấn, một trong “Tứ Đại Kim Cang,” tham gia toàn bộ quá trình tuyển dụng, nói:
“Chúng ta trả lương 80 đồng bạc một tháng, không thể không có ai ứng tuyển. Chắc chắn có vấn đề gì đó. Để tôi tìm người điều tra thử.”

Lý Trấn quan hệ rộng trong giới báo chí. Chỉ vài cuộc gọi, ông đã tìm ra sự thật.

“Các vị có hiềm khích gì với ông chủ Trần Mậu Thanh của Hoa Mỹ?” ông đặt điện thoại xuống hỏi.

Hoàng Viễn Sơn và Văn Đình Lệ trao đổi ánh mắt:
“Không chỉ hiềm khích, mà gần như là kẻ thù không đội trời chung. Ông ta ghét Đình Lệ vì thấy cô ấy giống Ngọc Bội Linh của họ. Suốt năm qua, ông ta không ít lần chơi xấu cô ấy. Nhưng chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt… Chẳng lẽ lần này ông ta lại giở trò?”

“Không chỉ mình ông ta, mà cả Lưu Mộng Lân cũng nhúng tay. Hai người này tuyên bố, ai làm việc cho Tú Phong sẽ coi như đối đầu công khai với họ. Trần Mậu Thanh còn lan truyền tin đồn trong ngành rằng Tú Phong chỉ là xưởng phim nhỏ, cùng lắm cầm cự được ba tháng, ai từng làm ở đây sẽ không được Hoa Mỹ nhận lại. Hoa Mỹ và Hoàng Kim hiện là hai công ty hàng đầu, làm nghề này chẳng ai muốn đắc tội với họ.”

Hoàng Viễn Sơn tức giận đập bàn:
“Đúng là đồ tiểu nhân! Bảo sao không tuyển được ai giỏi.”

“Giờ phải làm gì đây?” Cố Kiệt, vốn ít nói, lần này không nhịn được:
“Người ta không chịu đến, chẳng lẽ chúng ta phải đến các công ty khác bắt người?”

Văn Đình Lệ không nói gì, chỉ chăm chú lật giở các ấn phẩm của các hãng phim trên bàn, do Cố Kiệt mang về để theo dõi tình hình đối thủ.

Bỗng nghe Lý Trấn gọi:
“Cô Văn, cô định thế nào?”

Từ ngày nhậm chức, Lý Trấn luôn gọi Hoàng Viễn Sơn là “bà chủ Hoàng,” còn Văn Đình Lệ thì gọi “cô Văn.”

Lần này cũng vậy, Văn Đình Lệ chú ý nhưng luôn giữ thái độ bình thản. Nghe hỏi, cô trầm ngâm gấp tờ Tuần báo Hoa Mỹ lại:
“Tôi sẽ đến gặp trực tiếp Hoàng Kim và Hoa Mỹ.”

Cả ba người giật mình:
“Để làm gì? Cãi nhau với Lưu Mộng Lân và Trần Mậu Thanh? Đừng nóng, họ chơi chiêu ngầm, cãi vỡ trời cũng vô ích.”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Tôi sẽ gặp họ trước, rồi tính tiếp.”

Văn Đình Lệ dừng xe trước cửa Công ty Điện ảnh Hoa Mỹ, tự tin bước vào. Bảo vệ tiến đến ngăn cản, cô lấy danh thiếp đưa ra.

Người gác cổng thoáng chấn động khi nhìn danh thiếp: “Tổng Giám đốc Công ty Điện ảnh Tú Phong: Văn Đình Lệ.”

“Thưa bà chủ, ông Trần Mậu Thanh hiện không có ở công ty.”

“Tôi không đến tìm Trần Mậu Thanh, tôi tìm cô Ngọc Bội Linh. Tôi đã biết hôm nay cô ấy có buổi thử trang phục tại đây. Làm phiền anh đưa danh thiếp này vào thông báo giúp, bảo tôi đang đợi cô ấy ở quán cà phê đối diện.”

Nửa giờ sau, Ngọc Bội Linh bước vào với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Tôi tưởng ai đó đang đùa, hóa ra là cô thật?” Cô ngồi xuống đối diện, vẻ cảnh giác thoáng hiện rồi nhanh chóng trở lại nét mặt kiêu kỳ thường ngày.

“Cô Văn tìm tôi có việc gì?” Cô cười nhạt hỏi.

“Tôi muốn mời người.”

Ngọc Bội Linh nhếch môi cười: “Mời ai? Cô định mời người nào?”

“Mời cô.”

Ngọc Bội Linh cúi đầu cười khẽ: “Cô Văn thật biết nói đùa.”

Văn Đình Lệ cũng cười, vừa uống trà, vừa từ tốn lấy từ trong túi ra một tờ báo cũ hai tháng trước, đẩy đến trước mặt Ngọc Bội Linh.

Trên báo có bức ảnh chụp Trần Mậu Thanh đang niềm nở trò chuyện với quản gia của nhà họ Lục. Trong xe phía sau ông ta là một bóng dáng phụ nữ mờ nhạt, mà báo chí thời điểm đó mặc định đó là Ngọc Bội Linh.

Ánh mắt Ngọc Bội Linh lập tức ánh lên sự tức giận.

“Cô định làm gì?”

“Xem ra cô Ngọc vẫn nhớ rõ bài báo này. ‘Trần Mậu Thanh nhiều lần đưa nữ minh tinh đến gặp Lục Thế Trừng nhưng bị từ chối thẳng thừng.’ Tôi đoán xem, đây là lần thứ mấy ông ta ép cô đi gặp gỡ đàn ông? Lần trước là ông chủ của Ngân hàng Đại Đông, lần trước nữa là thiếu gia nhà bách hóa Mậu Phong. Còn gì nữa? Ông chủ của hãng Feeder, hay chủ nhân Trà Viên Đào Tiên? Tôi chỉ dựa vào báo chí mà đã thấy năm sáu người rồi.”

“Cô đến đây để sỉ nhục tôi?” Ngọc Bội Linh ngắt lời, giọng lạnh băng. “Cô có tư cách gì chứ?”

Văn Đình Lệ không đáp, tiếp tục với giọng điệu đồng cảm:
“Mỗi lần Trần Mậu Thanh muốn kiếm tài trợ, ông ta đều kéo theo nữ minh tinh nổi tiếng nhất của mình. Cách này hiệu quả lắm. Chỉ trong hai năm, Hoa Mỹ đã làm mười mấy bộ phim, thu về lợi nhuận khổng lồ, giúp Trần Mậu Thanh đẩy được các cổ đông khác ra khỏi công ty, trở thành cổ đông lớn nhất. Cho đến khi ông ta nhắm đến Lục Thế Trừng, thì mới gặp phải thất bại.”

“Ồ…” Ngọc Bội Linh kéo dài giọng, cười mỉa mai: “Tôi biết cô đến đây vì chuyện gì rồi. Cô trách tôi đã ‘động’ đến Lục Thế Trừng, đúng không? Phải, tôi sớm đoán được giữa hai người có gì đó. Lần trước anh ta đột ngột quay sang đối đầu với Hoa Mỹ chẳng phải vì muốn giúp cô sao? Nghe nói anh ta đã về Nam Dương rồi, nhỉ? Để tôi đoán xem, hai người rốt cuộc là ai đá ai trước? Chẳng có danh phận gì, tôi nghĩ cô cũng không đủ tư cách để ghen đâu.”

Cô cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo.

“Cô hãy bỏ cái suy nghĩ cạnh tranh ngớ ngẩn trong đầu mình đi.” Văn Đình Lệ giữ nguyên vẻ mặt bình thản. “Hôm nay tôi đến đây để giúp cô.”

“Giúp tôi?” Ngọc Bội Linh cười lớn, như nghe thấy chuyện hoang đường nhất:
“Tôi cần cô giúp gì chứ? Ai chẳng biết tôi là nữ minh tinh sáng giá nhất của Hoa Mỹ. Cô tưởng mình mở được cái xưởng phim nhỏ là có thể tự cho mình làm ‘vị cứu tinh’ khắp nơi sao? Thật là không biết lượng sức.”

Văn Đình Lệ thở dài:
“Tôi không phải cứu tinh, chỉ là một người ngoài quan sát. Tuần trước, trong bữa tiệc nhà họ Cao, tôi có gặp thiếu gia của Mậu Phong Bách Hóa. Anh ta có tật nghiện mùi hoa phù dung, răng thì thối, người hôi thối không chịu được. Ông chủ của Ngân hàng Đại Đông thì không hút thuốc phiện, nhưng tuổi đủ làm cha cô. Mỗi lần Trần Mậu Thanh ép cô gặp những người này, chắc trong lòng cô chán ghét lắm, đúng không? Nhưng cô không thể từ chối, vì nếu không nghe lời, Hoa Mỹ sẽ tìm người khác thay thế cô ngay. Tiền bối của cô – Chương Tiểu Phụng, từng là nữ minh tinh nổi bật nhất của Hoa Mỹ, giờ cô ấy ở đâu rồi?”

Nụ cười trên mặt Ngọc Bội Linh dần cứng lại.

“Sau khi thất sủng, Chương Tiểu Phụng đã phải ngồi ghế lạnh ở Hoa Mỹ suốt hai năm. Không có phim đóng, không có cơ hội xuất hiện, cũng chẳng có thu nhập. Cô ấy bị hành hạ đến khi tên tuổi hoàn toàn biến mất khỏi giới điện ảnh, rồi bị Trần Mậu Thanh đuổi ra khỏi công ty. Đây là thủ đoạn quen thuộc của ông ta. Cô đoán xem, khi nào đến lượt mình?”

“Cô đừng hù dọa tôi!” Ngọc Bội Linh gắng giữ bình tĩnh. “Chương Tiểu Phụng là Chương Tiểu Phụng, tôi là tôi! Tôi luôn biết chừa đường lui. Hơn nữa, danh tiếng của tôi bây giờ không phải thứ Chương Tiểu Phụng ngày xưa có thể so sánh. Trần Mậu Thanh còn phải nịnh bợ tôi.”

“Cô Ngọc quả thật ngây thơ. Vậy cô nghĩ gì về cô Diêu Linh Châu mới vào công ty cô gần đây? Nghe nói, Trần Mậu Thanh đã định để cô ấy làm nữ chính trong Đứa Trẻ Lang Thang. Cô ấy mới gia nhập được hai, ba tháng, trong khi cô phải mất một năm mới được làm nữ chính. Rõ ràng, cô Diêu kia rất được lòng Trần Mậu Thanh. Có lẽ chẳng mấy chốc, cô sẽ phải đóng vai phụ cho cô ấy, giống như cô từng thay thế Chương Tiểu Phụng.”

Ngọc Bội Linh bực bội đặt mạnh tách cà phê xuống bàn. Hôm nay, cô mặc một chiếc sườn xám nền trắng họa tiết hoa bách hợp. Nước cà phê đen bắn lên, loang lổ trên hoa văn trắng, trông vô cùng chướng mắt.

Cô lúng túng lục túi tìm khăn tay để lau, nhưng càng tìm lại càng không thấy. Đúng lúc đó, một chiếc khăn tay sạch sẽ được đưa tới trước mặt cô.

“Dùng của tôi đi.”

Cô ngẩng lên, chạm phải ánh mắt chân thành của Văn Đình Lệ. Không biết nói gì, cô nhận lấy khăn, lau qua loa rồi ném trả lại.

“Đừng vòng vo nữa, cô muốn gì? Cứ nói thẳng ra.”

Văn Đình Lệ khuấy cà phê bằng thìa bạc, giọng trầm lắng:
“Không giấu gì cô, tôi rời Hoàng Kim cũng vì lý do tương tự. Họ cắt bớt cảnh quay của tôi, đưa ra một kịch bản mới, ép tôi đóng cặp với nam diễn viên chưa từng gặp. Khi đó, tôi hiểu ngay rằng nếu nhượng bộ, tôi sẽ mất dần tự do, cuối cùng thành con rối. Vì thế, tôi hoàn toàn đồng cảm với tình cảnh hiện tại của cô. Tôi thật lòng muốn giúp, mong cô tin tôi.”

Ánh mắt Ngọc Bội Linh dịu lại đôi chút.

Cô luồn tay qua tóc, quay đầu nhìn ra đường, vẻ mặt mơ hồ. Lặng đi hồi lâu, cô thở dài:
“Tôi thừa nhận, tôi chỉ đam mê diễn xuất. Những gã đàn ông bẩn thỉu đó, tôi chẳng muốn nhìn. Nhưng từ khi vào Hoa Mỹ, tôi luôn bị ép buộc. Trần Mậu Thanh—” Cô cắn môi, nhìn Văn Đình Lệ bằng ánh mắt phức tạp. “Cô định giúp tôi bằng cách nào? Đừng nói suông, tôi nghe đủ rồi.”

“Hãy đến với Tú Phong.”

Ngọc Bội Linh thoáng sững sờ.

“Tôi đã điều tra, hợp đồng của cô với Hoa Mỹ là ba năm. Hiện tại đã sang năm thứ ba, nghĩa là chỉ còn khoảng nửa năm nữa cô có thể chấm dứt hợp đồng. Khi đó, bất kể Trần Mậu Thanh dụ dỗ thế nào, cô cũng đừng ký tiếp. Hãy chuyển sang Tú Phong.”

Ngọc Bội Linh bật cười lớn:
“Tôi lấy gì để tin cô? Các cô trả nổi cát-xê của tôi, nuôi nổi một ngôi sao lớn như tôi sao? Hơn nữa, tôi đã quen làm nữ chính, bắt tôi về công ty nhỏ làm vai phụ là điều không thể.”

“Ít nhất, tôi và Chị Hoàng sẽ không bao giờ ép cô đi tiếp khách.”

Không gian rơi vào im lặng.

Văn Đình Lệ nghiêm giọng:
“Dù cô không tin tôi, nhưng cô tin Chị Hoàng chứ? Chị ấy đã làm nghề này bao lâu nay, có bao giờ ép người của mình làm những chuyện trái ý? Với chị ấy, cô có thể yên tâm tập trung vào diễn xuất. Về cát-xê, nếu cô đồng ý, công ty cam kết mỗi năm sẽ sản xuất hai bộ phim chất lượng, cô đều là nữ chính. Dù không đóng phim, hàng tháng vẫn nhận lương. Đây là con số tôi đưa ra.”

Văn Đình Lệ cầm bút, viết một con số lên mặt sau danh thiếp rồi đưa cho Ngọc Bội Linh.

Ánh mắt Ngọc Bội Linh dao động, nhưng vẫn ngờ vực.

“Cô nói có chắc không?”

“Đương nhiên. Đừng quên, tôi là một trong những chủ của Tú Phong.”

“Tôi…” Ngọc Bội Linh day trán, thở dài: “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Thực ra, cô không có nhiều lựa chọn. Bầu trời này quạ nào cũng đen, chỉ có Tú Phong mới cho cô tự do. Dĩ nhiên, cô còn nửa năm để cân nhắc. Nhưng—” Văn Đình Lệ ngừng lại, “nhiều diễn viên muốn vào công ty chúng tôi. Để Chị Hoàng thêm kiên nhẫn với cô, cô cũng nên giúp chúng tôi một việc.”

Ngọc Bội Linh cười nhạt:
“Tôi biết ngay mà. Nói đi, là chuyện gì?”

“Cô hãy khuyên bạn mình, Vu Hồng Kiệt, nhảy sang Tú Phong. Tôi biết hai người là đồng hương, quan hệ khá tốt. Cô sắp xếp để tôi gặp anh ta, còn lại để tôi lo. Yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô.”

Ngọc Bội Linh ngẩng cao đầu:
“Đây là ‘lễ ra mắt’ sao?”

Văn Đình Lệ cười chân thành:
“Không phải. Tú Phong luôn chào đón cô. Hơn nữa, gợi ý này chỉ có lợi cho cô. Cô để bạn mình đến Tú Phong trước, rồi thông qua anh ấy tìm hiểu công ty chúng tôi. Chuyện này lợi cả đôi bên, cô nghĩ sao?”

Rời quán cà phê, Văn Đình Lệ ngẩng đầu nhìn ánh nắng, rồi quay xe đến Công ty Điện ảnh Hoàng Kim.

Chiều hôm sau, tại văn phòng Công ty Tú Phong, Hoàng Viễn Sơn bật cười sảng khoái khi nhìn thư mời làm việc của Vu Hồng Kiệt trên bàn:

“Trần Mậu Thanh chơi bẩn, chúng ta liền đến tận nơi giật người của hắn, lại còn giật được hai người quan trọng: Ngọc Bội Linh và Vu Hồng Kiệt! Chờ xem, khi Trần Mậu Thanh biết chuyện, chắc chắn sẽ tức phát điên!”

Văn Đình Lệ mỉm cười:
“Tất cả đều do lỗi của Trần Mậu Thanh. Nội bộ Hoa Mỹ chia bè phái quá nặng. Từ khi hắn lên làm ông chủ lớn, Vu Hồng Kiệt bị điều xuống nhóm ba, không còn được trọng dụng như trước, anh ấy đã sớm muốn tìm lối thoát. Ban đầu, anh ấy bị ảnh hưởng bởi tin đồn thất thiệt và lo rằng đến đây sẽ không được trọng dụng. Nhưng sau khi tôi gặp và giải thích rõ, anh ấy đã lập tức gạt bỏ mọi nghi ngại. Khác với Ngọc Bội Linh, anh ấy không bị ràng buộc bởi hợp đồng dài hạn, nên đồng ý ngay.”

Hoàng Viễn Sơn vui mừng khôn xiết:
“Có Vu Hồng Kiệt, Song Châu có thể khởi động rồi. Chỉ tiếc là nhân sự vẫn thiếu. Giá như có thể mời thêm một nhiếp ảnh gia dày dạn kinh nghiệm.”

Mọi người vừa vui mừng vừa lo lắng. Sau vụ của Vu Hồng Kiệt, Trần Mậu Thanh chắc chắn sẽ cảnh giác, việc dùng chiêu cũ để giành người từ Hoa Mỹ gần như không thể. Phía Hoàng Kim thì càng kín như bưng.

Lý Trấn đề xuất:
“Hay tôi đăng thêm một vài mẩu tin tuyển dụng ở Hàng Châu, Nam Kinh, Thiên Tân?”

Cố Kiệt cũng nói:
“Tôi sẽ liên lạc với bạn ở Quảng Châu, nhờ họ tìm người phù hợp. Nếu kinh nghiệm còn thiếu, Hoàng tỷ có thể vừa quay vừa dạy.”

Bỗng, cô nhân viên Tiểu Điền chạy vào:
“Chị Hoàng, Chị Văn, có một người đàn ông đứng trước cổng công ty cả tiếng rồi, muốn vào mà không dám. Trông đáng nghi lắm. Có cần đuổi đi không?”

Văn Đình Lệ mừng rỡ:
“Đừng đuổi! Mau mời anh ta vào.”

Hoàng Viễn Sơn và Lý Trấn nhìn nhau bối rối. Khi Tiểu Điền dẫn người vào, Hoàng Viễn Sơn lập tức bật dậy như lò xo:
“Cậu đến làm gì? Chúng tôi không hoan nghênh cậu!”

Người đến chính là Đàm Quý Vọng, học trò của Hoàng Viễn Sơn.

Ngay sau khi Hoàng Viễn Sơn từ chức, Lưu Mộng Lân liền nâng Đàm Quý Vọng lên làm đạo diễn hàng đầu, giao anh ta đạo diễn một bộ phim mới, thậm chí còn tăng lương ngang mức Hoàng Viễn Sơn từng nhận.

Việc này khiến Đàm Quý Vọng bị coi là “kẻ bán đứng thầy,” vì anh không hề phản kháng mà chấp nhận vị trí mới ngay lập tức.

Sau khi thầy mình rời đi, Đàm Quý Vọng cũng chưa từng đến thăm, hay hỏi han về những khó khăn trong việc khởi nghiệp của thầy. Sự lạnh nhạt này khiến ai nấy đều thất vọng. Chỉ đến khi Công ty Tú Phong chính thức thành lập, anh mới rụt rè gọi một cuộc điện thoại, nhưng bị Hoàng Viễn Sơn dập máy ngay.

“Tên sói mắt trắng tham lam bám quyền!” Hoàng Viễn Sơn từng nói.

Ba năm tình thầy trò, cứ thế chấm dứt.

Thấy Văn Đình Lệ định mời Đàm Quý Vọng vào, Hoàng Viễn Sơn giơ hai tay chắn ngang cửa:
“Không được vào! Đây là đất hèn, cẩn thận làm bẩn chân quý của ‘đạo diễn lớn’!”

Đối diện sự mỉa mai và đuổi khéo của thầy, Đàm Quý Vọng im lặng, chỉ đứng cúi đầu trước cửa.

Văn Đình Lệ bước lên ngăn giữa hai người, cố gắng khuyên nhủ:
“Chị Hoàng, xin hãy bình tĩnh, ít nhất hãy cho anh ấy cơ hội giải thích. Đây là học trò do chính tay tỷ dạy dỗ. Nếu không tin nhân phẩm anh ấy, chẳng lẽ chị không tin vào mắt nhìn người của mình sao?”

“Là tôi mù mắt!” Hoàng Viễn Sơn giận dữ. “Mau cút đi! Nếu cậu dám bước vào Tú Phong lần nữa, tôi sẽ đánh cậu nhừ tử!”

Trong lúc đẩy qua đẩy lại, một chiếc khăn tang trắng rơi ra từ túi áo Đàm Quý Vọng.

Mặt anh tái mét, vội vàng cúi xuống nhặt lại, nắm chặt trong tay, vẫn không nói lời nào.

Văn Đình Lệ nhân cơ hội kéo Đàm Quý Vọng vào, ghé tai nói nhỏ với Hoàng Viễn Sơn:
“Đàm Quý Vọng vừa mất mẹ tuần trước.”

Hoàng Viễn Sơn khựng lại.

Văn Đình Lệ thở dài:
“Chị còn nhớ tháng trước anh ấy xin phép về quê thăm mẹ không? Lúc đó, anh ấy phát hiện mẹ bị bệnh hiểm nghèo. Loại bệnh này chỉ có vài bệnh viện Tây y ở Thượng Hải là chữa được, nhưng chi phí rất cao. Vừa khéo, lúc đó chị từ chức…”

Đàm Quý Vọng nghẹn ngào, cắt ngang lời Văn Đình Lệ:
“Cô Văn, cô đã giúp tôi nhiều rồi, hãy để tôi tự nói với thầy.”

Đàm Quý Vọng bước lên, cúi đầu thật sâu trước Hoàng Viễn Sơn:
“Thầy, thầy mắng em đi, tôi sai rồi. Em quá ích kỷ, lo rằng nếu theo thầy lập nghiệp, sẽ không có tiền chữa bệnh cho mẹ. Vì thế, em đã trở thành kẻ hèn nhát, không biết nghĩa khí. Nếu không nhờ cô Văn khuyên bảo, em vẫn chẳng dám đối diện với thầy. Nhưng em chưa bao giờ quên, mọi kỹ năng em có được đều do thầy dạy. Dù thầy mắng thế nào, thầy vẫn là thầy của em. Giờ đây, mẹ em đã qua đời, em chẳng còn vướng bận gì. Xin hãy để em đến Tú Phong, dù không trả lương, em cũng muốn làm việc cho thầy.”

“Cậu!” Hoàng Viễn Sơn giậm chân, giận dữ:
“Sao không nói sớm chuyện này?”

“Em biết lập công ty cần rất nhiều tiền. Lúc thầy rời đi, thầy đã tuyên bố cắt đứt với Lưu Mộng Lân. Em  không muốn gây phiền phức cho thầy trong thời điểm quan trọng, hơn nữa mẹ em không thể chờ lâu, bà cần phẫu thuật ngay…” Nói đến đây, Đàm Quý Vọng cụp mắt, vội quay đi lau nước mắt.

Cảnh tượng ấy khiến Văn Đình Lệ cũng thấy cay sống mũi. Cô nắm chặt tay Hoàng Viễn Sơn, tay kia kéo Đàm Quý Vọng lại:
“Thôi, nói ra được là tốt rồi. Thầy trò với nhau, đâu có mối thù nào qua đêm. Để anh ấy đến Tú Phong giúp một tay đi.”

Hoàng Viễn Sơn thở dài, giọng vẫn có chút gắt gỏng:
“Được, nhưng lương không cao đâu. Mẹ cậu lo liệu xong chưa? Nhìn sắc mặt kìa, về nghỉ vài ngày rồi quay lại làm chính thức.”

Văn Đình Lệ khoanh tay, đứng tựa lan can ngắm cảnh, thỉnh thoảng ngoái nhìn cửa sổ phía sau.

Trong phòng, Hoàng Viễn Sơn đang hào hứng chỉ trỏ vào kịch bản, Đàm Quý Vọng cũng say sưa nghe, tay chân múa may theo.

Cô bật cười. Bộ đôi thầy trò này lại trở về như xưa, lúc thảo luận về phim ảnh, dường như thế giới xung quanh chẳng còn tồn tại.

“Cô Văn.” Lý Trấn bước tới, chào một tiếng rồi cũng quay lại nhìn khung cảnh phía sau. “Thật ra cô đã định mời Đàm Quý Vọng từ lâu rồi, đúng không?”

Văn Đình Lệ chỉ cười, không đáp.

“Cô Hoàng tính nóng như lửa…” Lý Trấn lắc đầu cười, “Cũng may có cô đứng giữa hòa giải, không thì hiểu lầm này chẳng biết kéo dài đến bao giờ.”

“Chị Hoàng không chịu được sự mập mờ, nhưng tâm lại rất mềm. Có những chuyện, chỉ cần nói rõ là xong. Điểm tốt nhất của chị ấy là không hề để bụng.”

Lý Trấn quay lại, chăm chú quan sát Văn Đình Lệ.

“Sao thế?”

“Tôi nghĩ, vẻ bề ngoài thường đánh lừa người ta. Lần đầu gặp cô Hoàng, tôi cứ tưởng chị ấy là một người thực tế, hóa ra lại là kẻ lý tưởng thuần túy. Còn cô, lúc đầu tôi nghĩ cô là người mơ mộng không biết đời, ai ngờ…”

“Là một kẻ thực tế khôn ngoan?”

“Không không.” Lý Trấn bật cười, lắc đầu: “Không thể nói vậy… Phải nói, cô Văn tuy trẻ, nhưng thấu hiểu lòng người hơn nhiều người già dặn. Cô biết cách xử lý từng người, những vấn đề tưởng chừng bế tắc đến tay cô lại tìm được góc độ khéo léo để giải quyết. Như lần này, kéo được cả Vu Hồng Kiệt bên Hoa Mỹ, lẫn Đàm Quý Vọng bên Hoàng Kim. Người thường có nằm mơ cũng không nghĩ tới cách ‘đào góc tường’ này.”

Văn Đình Lệ nhận ra Lý Trấn đã đổi cách gọi cô. Cô giả vờ không chú ý, chỉ khẽ cười:
“Giám đốc Lý đang khen hay chê tôi vậy?”

“Tất nhiên là khen.” Lý Trấn chân thành nói:
“Không giấu gì cô, khi cô Hoàng đến Hàng Châu mời tôi, tôi đồng ý nhưng thực ra chẳng mấy tin tưởng. Gần đây thấy cách làm việc của cô, tôi mới thực sự yên tâm. Tú Phong có cô lãnh đạo, chắc chắn sẽ đứng vững trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này.”

Văn Đình Lệ không trả lời, chỉ lặng lẽ nâng tầm nhìn về phía xa. Những khung cửa kính của dãy nhà phía xa dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy.

Cô chậm rãi lên tiếng:
“Anh có nghĩ rằng, dù là Đàm Quý Vọng hay anh, điều thực sự thu hút các anh đến Tú Phong không phải tôi, mà là chị Hoàng?”

Lý Trấn sững người.

“Mọi người ngưỡng mộ tài năng, tin tưởng nhân cách của chị ấy. Họ tin rằng chị có thể dẫn dắt các anh tạo nên sự nghiệp, nên các anh mới đến. Đó chính là sức hút của chị ấy, và tôi cũng vậy.”

Cô cười nhẹ:
“Trong đời, không thiếu những người thực dụng, nhưng những người như chị Hoàng thì rất hiếm. Chị ấy có thể vì lý tưởng mà đánh đổi tất cả, dành cả đời theo đuổi một mục tiêu… Điều này không phải ai cũng làm được. Từ khi Tú Phong thành lập, ngày nào tôi cũng cảm thấy biết ơn. Cảm ơn chị Hoàng đã tạo nên một thế giới ‘lý tưởng.’ Đây là nơi mở ra lối thoát cho nhiều người, như tôi hay sau này là Ngọc Bội Linh. Chị Hoàng chính là linh hồn của Tú Phong, còn tôi, chỉ là một kẻ tầm thường, tình nguyện giúp chị ấy vượt qua chông gai.”

Lý Trấn xúc động:
“Xin lỗi, lúc trước tôi quá phiến diện. Thế giới cần những người như cô và cô Hoàng. Không có các cô, xã hội chẳng thể tiến về phía trước. Nhưng tôi phải nói công bằng: cô không phải kẻ tầm thường, mà là một người mạnh mẽ. Thú thực, ban đầu vì sĩ diện đàn ông, tôi không muốn dùng từ ‘mạnh’ để miêu tả phụ nữ.”

“Giám đốc Lý thật thẳng thắn.” Văn Đình Lệ bật cười.

Lý Trấn nghiêm túc đưa tay ra bắt:
“Xin tự giới thiệu lại, tôi là Lý Trấn, rất vinh hạnh được làm việc với những người như cô và cô Hoàng. Từ nay, Tú Phong chính là nhà của tôi.”

Hai người vừa cười vừa trò chuyện, bỗng thấy Cố Kiệt đang đứng dưới lầu hút thuốc. Thấy họ bắt tay, anh dập tắt điếu thuốc rồi làm động tác bắt tay từ xa, rất trang trọng.

Văn Đình Lệ mỉm cười. Cô biết Lý Trấn và Cố Kiệt đã âm thầm quan sát mình. Cô cũng làm điều tương tự với họ. Qua cuộc trò chuyện này, cô tin rằng mình và Hoàng Viễn Sơn đã tìm đúng người.

Đúng lúc ấy, tiếng cười vang lên từ phía sau. Là Tào Nhân Tú và Tiểu Điền xách đồ ăn tối về. Tào Nhân Tú cười lớn gọi họ:
“Ngửi thấy mùi thơm không? Mau vào ăn cơm thôi!”

Văn Đình Lệ và Lý Trấn cười đáp, rồi bước vào phòng. Khi đóng cửa, cô ngẩng lên nhìn xa. Ánh đỏ của hoàng hôn đã tắt, chỉ còn lại ánh trăng bạc chiếu rọi lên dãy cửa kính, sáng lấp lánh.

Thế giới này thật tĩnh lặng và đáng yêu. Trong lòng cô, những hy vọng về ngày mai, về Tú Phong, dâng lên như ánh trăng, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, chiếu sáng con đường phía trước.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.