Khi Vu Chân Ý trở về lớp, Dương Xảo Quân đã bắt đầu giảng bài thi ngữ văn hôm qua. Dương Xảo Quân không trách cô vào học muộn, vì dù sao tiết học này cũng là do cô ấy chiếm.
Cô ấy nhìn Vu Chân Ý bước vào cửa: “Ồ, không phải em cầm que kem đi ra à? Kem đâu rồi?”
Vu Chân Ý chột dạ liếm khóe môi: “Bị người khác ăn mất rồi ạ.”
Khi ngồi vào chỗ, Trương Ân Nghi nhìn cô với ánh mắt sáng rực, Vu Chân Ý nhìn lại với vẻ hoang mang.
“Cậu nhìn tớ kiểu gì thế?”
Cô ngồi xuống, lấy chiếc cốc thủy tinh trong ngăn bàn ra, ôm trong tay.
Trương Ân Nghi: “Hai cậu hôn nhau rồi à?”
???
Vu Chân Ý cảm thấy bỗng nhiên mình không hiểu tiếng Trung nữa.
“Hả?”
“Bị người khác ăn mất, chẳng phải ý đó là hôn nhau sao?”
Hiểu theo logic của doanh nghiệp.
Vu Chân Ý: “Không phải đâu, tớ nói bừa thôi.”
Trương Ân Nghi hơi tiếc nuối kêu lên một tiếng: “Tớ còn tưởng là thật cơ.” Cô ấy xua tay, “Xin lỗi, dạo này đu CP thích quá, tớ nghiền đến mức quen làm Sherlock Holmes rồi.”
Vu Chân Ý chọc nhẹ vào đầu cô ấy: “Fan của CP Bắc Cực các cậu có phải là kiểu sẽ phân tích từng câu mà nhân vật chính nói ra, rồi diễn giải theo đúng ý mà mình muốn không?”
Trương Ân Nghi lập tức lộ ra vẻ mặt bị nhìn thấu, ngại ngùng gật đầu.
Lúc này, người vừa thay thế Vu Chân Ý làm vật thế thân đang đi trên đường về nhà.
Trần Giác Phi bỗng nhớ đến câu nói ban nãy của Vu Chân Ý: “Tớ nói câu đó khi nào?”
Cậu lắc đầu, cười bất lực.
Vu Chân Ý luôn như vậy, nói xong liền quên sạch.
Đó là chuyện của mùa hè năm ngoái.
Khoảng thời gian đó không dài cũng không ngắn, nhiều thứ đã bị lãng quên, nhưng cũng có những thứ khắc sâu trong lòng cậu.
Phòng của Trần Giác Phi ở tầng hai, phòng của cô cũng vậy. Ban công của hai người sát cạnh nhau, nói không ngoa thì chỉ cần cậu nhấc chân một cái là có thể dễ dàng xâm nhập vào không gian của cô.
Gió hè thổi qua mang theo chút oi bức, đứng hóng mát trên ban công vào buổi chiều tà thực sự rất dễ chịu. Trần Giác Phi nghĩ vậy, Vu Chân Ý cũng nghĩ vậy. Vậy nên, khi cậu bước ra ban công, vừa hay nhìn thấy cô.
Chắc cô vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt, rủ xuống trước ngực, làm thấm ướt chiếc áo phông trắng đến mức gần như trong suốt. Cô vắt ngang người trên ghế bập bênh, hai chân cong lên mắc vào tay vịn, đung đưa nhè nhẹ. Cặp đùi trắng nõn của cô lộ ra dưới chiếc quần short rộng thùng thình, vì tư thế kia mà quần trượt lên tận đùi. Giữa hai chân cô kẹp một cuốn sách, kem matcha nhỏ xuống đùi, cô vô tư lấy góc áo lau đi, lập tức để lại một vệt xanh nhạt.
Cơn gió mùa hè đến rồi đi nhanh chóng, để lại chút nóng bức.
Vu Chân Ý lấy tay quạt gió, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Trần Giác Phi.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, cuốn sách trên đùi rơi xuống đất, cúi người nhặt lên. Cổ áo rộng lộ xuống thấp, dường như chỉ cần cúi thêm chút nữa là có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong.
Cái áo này là của Trần Giác Phi. Lúc đó Vu Chân Ý nghiện phong cách oversize, giành giật bằng được chiếc áo mới này từ tay cậu.
Bây giờ, lần đầu tiên cậu mới thấy cô mặc nó.
Thân hình cô nhỏ nhắn, eo thon, chiếc áo vốn vừa vặn với cậu giờ rộng thùng thình trên người cô, dường như có thể chứa thêm một người nữa.
Vu Chân Ý nhặt sách lên rồi tiện tay ném lên ghế, sau đó đi đến trước mặt cậu, chống tay lên lan can: “Cậu cũng xa xỉ quá nhỉ? Bật điều hòa mà vẫn mở cửa ban công.”
Trần Giác Phi điềm nhiên đáp lại một tiếng.
Trời nóng, kem cũng tan nhanh.
Vu Chân Ý cắn một miếng kem: “Tớ cảm thấy, mùa đông mà được ăn kem trong phòng bật máy sưởi, đúng là một trong ba khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời người.”
Trần Giác Phi chỉ nghe thấy câu này.
Những lời sau đó cô nói, cậu không còn nghe rõ nữa, tai cậu như ù đi.
Cậu chỉ nhớ lúc ấy, toàn bộ cơ thể, từ tứ chi đến giác quan, tất cả mọi thứ đều kêu gào một ý nghĩ duy nhất.
Cậu phải cố gắng kìm nén, nhìn cô thêm một lần, lại thêm một lần, sau đó không chút do dự quay vào phòng. Cánh cửa kính giữa phòng và ban công bị cậu đóng sầm lại, vang lên một tiếng rầm.
Vu Chân Ý ở bên ngoài hét lớn: “Cái tên Trần Giác Phi này đúng là không biết lễ phép! Sao có thể bỏ đi khi người ta còn đang nói chuyện chứ?!”
Đêm đó, Trần Giác Phi hoàn toàn mất ngủ.
Ba giờ sáng, cậu ngửa mặt nhìn trần nhà bị ánh trăng bạc phủ lên một lớp mờ ảo. Dù trong căn phòng bật điều hòa 18 độ, từng giọt mồ hôi vẫn lăn xuống từ thái dương.
Ban đêm luôn khiến người ta trở nên mơ hồ.
Nhưng trong sự mơ hồ đó, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ.
Rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ sống đúng với trái tim mình.
…
Tết Dương Lịch là tiệc sinh nhật của Tiết Lý Khoa, cậu ta cố ý dời sinh nhật sang cuối tuần, đợi Trần Giác Phi thi xong, Trương Ân Nghi lạnh lùng trêu cậu ta yêu ba mình quá mức.
Tiết Lý Khoa bao một phòng KTV siêu lớn, mời hết tất cả bạn bè thân thiết trong lớp 3, nếu không bị Trương Ân Nghi ngăn lại, rất có thể cậu ta sẽ gọi cả đám bạn từ trường cấp ba đến để chứng kiến buổi sinh nhật lộn xộn này của mình.
Trần Giác Phi và Vu Chân Ý là những người đến muộn nhất. Khi họ bước vào, đám bạn đã bắt đầu chơi bài và chơi xúc xắc hăng say.
Mỗi lần đến KTV đều là cơn ác mộng đối với Trần Giác Ph, vì trong đám này không ai có giọng hát dễ nghe, lần nào nghe cũng như bị tra tấn.
Cậu mặc một chiếc áo hoodie đen, bên trong áo khoác lông vũ cùng màu, dựa vào ghế, lười biếng ngáp một cái.
Đám bạn đang chơi rất vui vẻ, hét lên đòi uống rượu.
Trần Giác Phi nhìn về phía Vu Chân Ý, người đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh bàn, trông có vẻ rất phấn khích.
Cậu đứng dậy, bước tới, nắm lấy tay cô.
Vu Chân Ý đang mở nắp chai bia khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy: “Không phải chứ, tớ chỉ uống chút rượu, cậu định mắng tớ sao?”
Khương Hành cầm lấy một chiếc mic khác, át đi tiếng gào rú thảm thiết của Tưởng Anh Ngữ: “Trần Giác Phi, cậu ấy thua rồi, cậu ấy phải uống!”
Trần Giác Phi lạnh nhạt: “Có cần tớ nhắc không? Cậu chưa từng uống rượu đâu đấy.”
Vu Chân Ý gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng! Nhưng tớ thua rồi, phải có đạo đức cờ bạc chứ!”
“Đạo đức bình thường của cậu tớ còn chưa thấy đâu, lại còn đạo đức cờ bạc? Hay đơn giản là cậu muốn uống?”
Sao cậu lại đoán trúng thế?
Chẳng lẽ cô thể hiện mình muốn uống rượu rõ ràng vậy sao?
Vu Chân Ý xua tay: “Dù sao tớ cũng thua rồi, tớ phải uống!”
Trương Ân Nghi ngồi bên cạnh, thuận miệng đề nghị: “Vậy để Trần Giác Phi uống thay cậu đi.”
Trần Giác Phi: “Tớ không biết uống rượu.”
Ngẫm lại cũng đúng, hai người đều là con ngoan trò giỏi, chưa từng động đến rượu.
Trương Ân Nghi đảo mắt sang Cố Trác Hàng: “Vậy thì để Cố Trác Hàng uống!”
Tiết Lý Khoa đã uống đến mức loạng choạng, ợ lên mùi rượu: “Tại sao cậu ấy có tận hai người anh tốt uống giúp, còn tôi thì không có ai?”
Cố Trác Hàng vừa định cầm ly rượu lên, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì ly đã bị người khác cướp mất.
Trần Giác Phi cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.
Vu Chân Ý nhìn ly rượu quay lại tay mình, rồi lại nhìn Trần Giác Phi: “Lần đầu tiên trong đời luôn đấy.”
Cậu ngồi xuống cạnh cô, khuỷu tay chống lên đầu gối, ra vẻ “cứ chơi đi, thua nữa thì tớ uống giúp”.
Trịnh Tử Ngôn huých khuỷu tay Giang Y: “Trần Giác Phi uống rượu trông ngầu thật, nhìn yết hầu kìa.”
Giang Y gật đầu, mắt sáng lấp lánh: “Cậu ấy với Vu Chân Ý đẹp đôi quá!”
… Ý cô ấy là thế sao?
Trịnh Tử Ngôn: “… Cậu trở mặt còn nhanh hơn thời gian chiến tranh Anh-Pháp nữa.”
Trần Giác Phi không rõ Vu Chân Ý xui thật hay cố tình thua, mà cậu cứ thế uống liên tục mấy ly.
Tất cả mọi người trong phòng đã ngà ngà say, cậu tựa vào sofa, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Vu Chân Ý, ngón tay xoay tròn chiếc chìa khóa.
Trái ngược với cậu, cô vẫn tỉnh táo chiến đấu quyết liệt, chẳng mấy chốc lại đưa cho cậu một ly rượu nữa.
Thấy ly rượu trong tay mình mãi không có ai nhận, cô khẽ lắc lắc tay: “Trần…”
Còn chưa gọi hết tên, cô đã cảm thấy vai mình nặng xuống. Cô khẽ nghiêng đầu, phát hiện Trần Giác Phi đã tựa cằm lên vai mình, tay cậu nắm lấy cổ tay đang cầm ly rượu của cô.
Trên màn hình lớn của KTV, ánh đèn lập lòe chiếu rọi lên khuôn mặt cậu, khiến đường nét khi ẩn khi hiện.
“Không muốn uống nữa.” Cậu mím môi, vành tai đỏ lên, cằm cứ thế cọ qua cọ lại trên vai cô.
Vu Chân Ý hơi ngây ra: “Cậu say rồi?”
Trần Giác Phi cố chấp: “Không! Tớ rất lợi hại!”
Lợi hại cái đầu cậu!
Ánh mắt đờ đẫn, hai má đỏ bừng, trông chẳng có chút tỉnh táo nào.
“Giỏi thế thì uống nốt ly cuối đi?” Vu Chân Ý trêu.
Trần Giác Phi khó khăn nhìn ly rượu một lát, rồi ngay lập tức quay đầu đi, mắt cụp xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Không! Không uống!”
Nói rồi, đôi môi mềm mại của cậu lướt nhẹ qua cổ cô.
Trương Ân Nghi tùy ý liếc qua, nói: “Cậu không uống rượu mà sao mặt và tai cũng đỏ thế?”
Vu Chân Ý giả vờ bình tĩnh nói không có gì, sau đó quay mặt sang chỗ khác, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trần Giác Phi.
Mặt cô lại nóng lên từng đợt.
“Tớ muốn về nhà.” Trần Giác Phi nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt mãnh liệt đó khiến Vu Chân Ý khó mà giữ bình tĩnh. Cô nuốt nước bọt, gian nan gật đầu: “Về.”
Tiết Lý Khoa đã say đến mức mắt nheo lại, lảo đảo vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Sau đó, Vu Chân Ý cũng lần lượt chào mọi người trong phòng.
Cố Trác Hàng: “Tớ đưa hai cậu xuống nhé?”
Vu Chân Ý chưa kịp đáp thì Trần Giác Phi đã gần như đổ cả người lên người cô, giọng nói lầm bầm khe khẽ: “Muốn về nhà quá…”
Vu Chân Ý đáp qua loa: “Về, về, về! Đến trước cửa nhà rồi này.” Sau đó, cô vẫy tay với Cố Trác Hàng: “Không cần đâu, không cần đâu, bọn tớ đi trước đây, gặp lại cậu sau Tết Nguyên Đán nhé!”
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ, trước cửa KTV chật kín người đang chờ gọi xe. Vu Chân Ý quyết định đi bộ một đoạn rồi mới bắt xe. Nhìn cái người vẫn đang đu bám trên người mình, cô không nhịn được buông một câu chửi thề: “Đáng lẽ nên để tớ uống còn hơn!”
Nếu cô uống say thì có thể để Trần Giác Phi dìu về nhà, chứ không phải như bây giờ, một cô nàng nhỏ nhắn 45kg lại phải lôi kéo một chàng trai to xác không biết nặng bao nhiêu kg về nhà một cách đầy chật vật.
Trên con đường này có mấy cửa hàng tiện lợi mở suốt 24 giờ. Dù còn cách khá xa, cô vẫn có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên nghi ngút từ quầy đồ ăn. Nhìn đồng hồ, tài xế còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới. Cô liếm môi, hít hít cái mũi đỏ vì lạnh, kéo Trần Giác Phi đi về phía cửa hàng tiện lợi, khi đến nơi, cửa tự động mở ra.
Vu Chân Ý vừa bước lên một bước đã bị người phía sau kéo lại.
Cô quay đầu, thấy Trần Giác Phi đứng im tại chỗ: “Sao thế?”
Trần Giác Phi đáp: “Cậu vào đi.”
“Không vào cùng tớ à?”
Cậu lắc đầu, chỉ sang một bên: “Tớ ở đây với nó.”
… Với ai cơ?
Vu Chân Ý tò mò nhìn theo hướng tay cậu chỉ. Bên cạnh là một con Golden Retriever khổng lồ đang ngoan ngoãn ngồi xổm, trên cổ đeo dây dắt chó, phía trên dán một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ: Chị gái bảo mình ngồi đây chờ.
Con chó lè lưỡi, thấy hai người nhìn mình thì càng vẫy đuôi mạnh hơn, miệng phát ra tiếng rên rỉ làm nũng.
Vu Chân Ý bật cười: “Cậu—”
Còn chưa nói hết câu, cô nhận ra mình chẳng biết nói gì cho hợp lý.
Trần Giác Phi gỡ tay cô ra, đi đến ngồi xổm bên cạnh Golden Retriever.
Trong đêm đông yên tĩnh, một người một chó nhìn nhau.
Có lẽ vì mới gặp lần đầu nên cả hai đều hơi ngại ngùng.
Cuối cùng, Trần Giác Phi mở lời trước: “Chào cậu.”
Golden Retriever đáp lại ngay lập tức: “Gâu!”
Được rồi.
Vu Chân Ý thừa nhận, trông cậu lúc này đáng yêu chết đi được.
Cô bước vào cửa hàng tiện lợi, mua hai phần lẩu Oden nóng hổi. Cô gái đứng phía trước trong hàng đợi dường như là chủ nhân của chú chó kia. Cô ấy vừa xếp hàng vừa trò chuyện với bạn mình.
“Nhà cậu có chú chó ngoan thật đấy, bảo nó đợi ngoài cửa là nó ngồi im luôn.”
Cô gái tự hào đáp: “Đương nhiên rồi, nó siêu ngoan luôn ấy! Ai gặp cũng thích nó cả.”
Vu Chân Ý đứng ở cuối hàng, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài. Cô nghĩ, chó nhà họ ngoan thật, nhưng chó nhà cô cũng ngoan mà, cũng nghe lời nữa.
Bạn cô gái kia tò mò hỏi: “Cậu dạy nó kiểu gì thế? Nhà tớ có con Husky ngu lắm, bảo gì cũng không nghe.”
Cô gái kia đáp: “Đơn giản lắm, mỗi lần nó làm đúng thì mình hôn nó một cái.” Cô ấy hơi lưỡng lự rồi tiếp, “Nhưng mà… Husky thì đúng là vô phương cứu chữa thật.”
Sau khi thanh toán xong, hai cô gái ra khỏi cửa trước Vu Chân Ý.
Cô thấy họ đi đến bên con Golden Retriever, tháo mảnh giấy “Chị gái bảo mình ngồi đây chờ” trên dây dắt và dán lên một mảnh giấy mới: ”Luôn có kẻ gian muốn hại Trẫm.”
Con chó lưu luyến nhìn Trần Giác Phi một cái, sau đó vừa đi vừa quay đầu lại mấy lần rồi mới rời đi hẳn.
Tiễn biệt người bạn mới gặp gỡ, Trần Giác Phi chống cằm lên đầu gối, mái tóc bù xù bị gió đêm thổi tung.
Phía sau, cửa tự động mở ra.
Trần Giác Phi quay đầu lại, ngước mắt nhìn cô. Mắt cậu dưới màn sương mờ của đêm đông long lanh như nước, giọng mang theo chút oán trách: “Sao cậu lâu vậy?” Lâu đến mức chó nhà người ta cũng bị đón đi rồi.
Đèn đường hắt bóng xuống bậc thềm. Vu Chân Ý ngồi xuống bên cạnh cậu, không trả lời câu hỏi mà trực tiếp hỏi: “Ăn Oden không?”
Trần Giác Phi nhất quyết truy hỏi đến cùng: “Sao cậu lâu vậy?”
Vu Chân Ý cố gắng giảng đạo lý với một kẻ say: “… Vì tớ phải xếp hàng, mà hàng dài quá.”
Cậu im lặng một lúc, rồi lại chống cằm lên đầu gối, giọng rầu rĩ: “Được thôi, vậy tớ đành phải tha thứ cho cậu vậy.”
Ngón tay Vu Chân Ý khẽ co lại. Cô đưa một miếng chả cá cuộn đến bên miệng cậu.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, hai nhân viên đang tựa vào quầy thu ngân, nhàn nhã tám chuyện.
“Giờ mấy cặp đôi trẻ đều bị gì vậy? Trong kia có điều hòa ấm áp thì không ngồi, lại cứ thích ăn ngoài trời lạnh?”
“Cậu biết gì chứ, người ta gọi đây là lãng mạn.”
“…”
Đi qua hai ngã tư nữa là xe đến. Vu Chân Ý kéo Trần Giác Phi đứng dậy, đi về phía giao lộ, cậu lại theo thói quen đổ cả người lên cô.
Vu Chân Ý rên rỉ: “Trần Giác Phi, cậu nặng thật đấy! Cậu còn không tự đứng dậy thì cẩn thận tớ sàm sỡ cậu đấy!”
Một lời đe dọa chẳng chút uy lực. Trần Giác Phi chậm rãi đứng yên, mắt lờ đờ nửa khép, nhìn chằm chằm vào cằm cô. Vu Chân Ý xoa xoa bả vai. Một giây sau, trọng lượng kia lại đổ lên cô lần nữa.
“Nói rồi đấy, không được nói dối. Nói dối là cún con.”
Vu Chân Ý: “…”
Tài xế đến rất đúng giờ. Vu Chân Ý đỡ Trần Giác Phi lên ghế sau trước.
Cô cũng chẳng buồn suy nghĩ về logic trong câu nói vừa rồi của cậu, thuận miệng đáp: “Cậu là người chắc? Cậu là chó.”
Dù say bí tỉ, phản ứng của Trần Giác Phi vẫn cực nhanh. Cậu giữ lấy cổ tay Vu Chân Ý, cạy từng ngón tay của cô ra, để lòng bàn tay cô mở rộng, rồi cúi đầu cọ trán vào đó, y như một chú chó nhỏ làm nũng với chủ nhân.
Trần Giác Phi: “Thế thì không được lừa cún con. Lừa cún con thì không phải người.”
….
Lời tác giả:
Vu Chân Ý: Cậu ấy ngoan quá, mình cũng phải thưởng cho cậu ấy một cái hôn mới được.