Mùa Hạ Không Thể Chối Cãi - Quan Trữ Nhĩ

Chương 32: Mai gặp lại, đồ bi.ến th.ái.



Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến những tán lá trên cành rung lên xào xạc. Trên phố, các cặp đôi bẻ đôi củ khoai nướng, mỗi người một nửa, làn khói trắng tỏa ra trong không khí, tất cả như vẽ nên bức tranh đặc trưng của mùa đông.

“Cô gái, không thể đỗ xe lâu ở đây đâu, cô lên xe nhanh đi.” Tài xế liếc nhìn dòng xe phía sau đang bấm còi inh ỏi qua gương chiếu hậu.

Vu Chân Ý vội vàng hoàn hồn, cuống quýt trả lời: “Lên ngay đây ạ!”

Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Bên ngoài lạnh lắm phải không? Mặt cô đỏ bừng hết cả rồi.”

Vu Chân Ý vội chà xát mặt mình: “Vâng… lạnh lắm…”

Cô đọc địa chỉ cho tài xế, xe dừng lại trước hẻm Uyên Ương, cô kéo Trần Giác Phi xuống, đưa cậu về nhà.

Con hẻm lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sột soạt khi giày giẫm lên lá khô.

Cô đỡ Trần Giác Phi lên giường, dưới ánh đèn sáng trưng, vùng dưới mắt cậu đỏ bừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ say. Vừa chạm vào giường, cậu đã lập tức với lấy chiếc gối ôm bên cạnh, úp lên mặt mình. Nếu không phải lồng ng.ực vẫn còn phập phồng, có khi Vu Chân Ý đã tưởng cậu tắt thở rồi.

Vu Chân Ý vươn vai, đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc ra, cô tiện tay nhặt chiếc cặp bị vứt dưới đất, đặt lên bàn: “Tớ là chủ của cậu đấy à? Tớ giống mẹ cậu thì có!”

Trần Giác Phi đột ngột vứt gối ôm đi, bật dậy dứt khoát. Đường nét khuôn mặt cậu được ánh trăng vẽ nên vẻ dịu dàng, lúc này cậu đang sững sờ nhìn cô.

Vu Chân Ý đối diện với ánh mắt của cậu, nhảy phắt lên bàn học, tiện tay lấy hộp sữa, cắn ống hút, hai chân đung đưa nhàn nhã.

“Sao nhìn tớ dữ vậy? Trên mặt tớ có dán tiền à?”

Một lúc lâu sau, Trần Giác Phi mới mở miệng: “Mẹ ơi…”

Vu Chân Ý suýt bị sặc sữa. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chưa bao giờ nghĩ Trần Giác Phi khi say lại thành ra thế này.

Giây tiếp theo, cậu lại ngã phịch xuống giường, vẫn cầm gối ôm, miệng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ về sớm quá… Mẹ còn đi công tác nữa không…”

Vu Chân Ý vui vẻ hẳn lên, mệt mỏi tiêu tan, cô bật chế độ ghi âm trên điện thoại, nhảy tót đến ngồi xổm bên giường cậu: “Mau nói đi, nói nhanh lên, đợi cô Lâm về tớ sẽ mở cho dì nghe!”

Trần Giác Phi trở mình, chỉ để lại một cái gáy tròn tròn cho cô.

“Ba mẹ về muộn thêm vài năm nữa đi… Muộn thêm chút nữa, con cố gắng… cố gắng…”

Vu Chân Ý leo hẳn lên giường cậu, quỳ một bên, cúi xuống, ghé sát tai vào mặt cậu: “Nói to lên nào?”

Trần Giác Phi quay đầu lại, ánh mắt mông lung nhìn cô.

Khoảnh khắc va phải ánh mắt cậu, Vu Chân Ý mới chợt nhận ra tư thế của hai người lúc này ám muội đến thế nào, khoảng cách gần ra sao. Ánh mắt cô lướt qua bờ môi cậu, rồi đến hàng lông mày, cuối cùng lại quay về môi. Có lẽ do hơi men, sắc môi cậu hôm nay trông đậm hơn nhiều so với bình thường.

Ban đêm là thời khắc hoàn hảo cho dopamine quấy phá.

Dưới nhà, thỉnh thoảng có chiếc xe đạp chạy ngang qua con đường rải đá, leng keng bóp chuông, kéo theo đó là những tiếng chó sủa rền vang. Ánh trăng không chút kiêng dè, chiếu rọi vào không gian chỉ thuộc về hai người họ.

Sau một hồi náo động ngắn ngủi, bốn bề lại trở nên tĩnh mịch.

Trong sự tĩnh mịch đó, Vu Chân Ý nghe thấy giọng mình, không thể kiểm soát mà bật thốt lên: “Trần Giác Phi, tớ muốn hôn cậu, được không?”

Trần Giác Phi mơ màng lắc đầu, dưới sự chi phối của cơn buồn ngủ và men say, lời nói của cậu trở nên lơ mơ không rõ: “Không được, tớ có gia đình rồi, cậu tránh xa tớ ra…”

Vu Chân Ý: “……”

Đồ thần kinh!

Cô hỏi: “Cậu lấy đâu ra vợ hả?”

Trần Giác Phi đáp: “Bí mật.”

Vu Chân Ý hừ lạnh, chút ghen tuông trong lòng trỗi dậy: “Cô ta tên gì?”

“Bí mật.”

Quả nhiên đàn ông say rượu là bắt đầu nói năng linh tinh, Trần Giác Phi cũng chẳng phải ngoại lệ.

Nói linh tinh thôi mà, ai mà không biết chứ.

Vu Chân Ý học theo cậu, bắt đầu nói bừa: “Tớ chính là vợ cậu đấy.”

Nghe vậy, Trần Giác Phi cố gắng mở mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu lừa tớ.”

Vu Chân Ý nghiêm túc nói: “Thật mà, tớ chính là vợ cậu.”

Trần Giác Phi: “Không phải, tớ phân biệt được mà.”

Say rượu mà vẫn biết phân biệt được vợ thật vợ giả?

Cãi lý với kẻ say hóa ra cũng thú vị phết, Vu Chân Ý hơi nghiện rồi: “Vậy tớ phải chứng minh thế nào?”

Gương mặt của Trần Giác Phi phủ đầy men say, dù vậy, cậu vẫn làm bộ suy tư rất nghiêm túc.

Dừng lại ba giây, suy nghĩ xong, cậu đưa ra câu trả lời.

“— Ngực của cô ấy mềm mềm.”

Dao đâu rồi?

Nhà Trần Giác Phi có dao không?

Nếu giết người không phạm pháp, Vu Chân Ý thật sự muốn vung dao chém chết cậu ngay lúc này.

“Cậu còn chạm qua—”

Còn? Tại sao cô lại nói chữ “còn”?

Vu Chân Ý coi như cậu chỉ đang nói nhảm, không chấp nhặt, cũng chẳng muốn dây dưa vào chủ đề này nữa. Cô bá đạo tuyên bố: “Nhưng mà tớ muốn hôn cậu.”

Cô nâng mặt Trần Giác Phi lên, nửa đe dọa, nửa uy hiếp: “Được không hả?”

Nhưng Trần Giác Phi đã nhắm mắt lại, không còn đáp lời cô nữa.

Vu Chân Ý có chút chột dạ, tim đập dồn dập, cảm giác kí.ch th.ích khi làm chuyện xấu khiến cô hưng phấn đến run rẩy, giọng nói cũng vô thức nhỏ đi.

“Trần Giác Phi—” Cô thì thầm gọi tên cậu, tay vô thức lướt nhẹ theo đường nét nơi yết hầu, “Tớ không quá muốn hôn cậu đâu, nhưng chị gái kia nói rằng nếu cún con ngoan thì phải thưởng cho nó một cái hôn. Hôm nay cậu rất ngoan, vậy nên tớ cũng muốn hôn cậu, được không?”

Những đường nét đẹp đẽ nhưng mang theo vẻ mê hoặc đang ở ngay trước mắt, khiến cô dù không hề uống rượu cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô hồi hộp nuốt nước bọt liên tục, hàng mi run lên như cánh quạ vỗ nhẹ. Mỗi lần cúi xuống, mỗi lần rút ngắn khoảng cách, đều giống như màn hình bị giật lag.

Cô cảm nhận được hơi thở nóng bừng của chính mình, nhịp tim đập hỗn loạn.

Sau đó, cô nhẹ nhàng và cẩn trọng như chuồn chuồn đạp nước, khẽ chạm vào môi Trần Giác Phi.

Gió lạnh buốt hòa vào ánh trăng mềm mại, cô và cậu cũng vậy.

Lạnh lẽo nhưng mềm mại, giống như viên kẹo bông trong mùa đông.

Chạm nhẹ rồi rời đi.

Cô lảo đảo bò xuống khỏi giường, lưng dưới đột nhiên va mạnh vào cạnh bàn.

“Cứu cứu cứu cứu mạng…” Cô ôm lấy thắt lưng, nước mắt rơm rớm, nhăn nhó kêu lên, “Đau quá đau quá đau quá!”

Chẳng lẽ đây chính là cái giá của việc làm chuyện xấu sao?

Cơn đau qua đi, cơn hoảng hốt muộn màng mới từ từ trào lên. Vu Chân Ý đưa tay khẽ chạm lên môi mình, dù đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng cô vẫn cảm thấy vui sướng đến lạ.

Đêm nay, không khí phảng phất hương vị bạc hà và cam quýt.

….

Vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, Vu Chân Ý bất ngờ đụng trúng Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân vừa bước xuống từ xe. Cô suýt nữa lao thẳng vào Tiền Mẫn.

Tiền Mẫn giật mình: “Làm gì thế, đi đứng nhìn đường chứ!”

Vu Chân Ý sững sờ nhìn bà, đôi mắt hạnh nhân trong màn đêm giống như một viên óc chó phát sáng, hàng lông mày thanh tú và khóe môi hơi cụp xuống.

Vu Nhạc Dân xách theo một hộp cơm và bánh quy bơ của khách sạn quốc tế, cười trêu: “Chân Chân của chúng ta sao lại có vẻ mặt như vừa làm chuyện gì khuất tất vậy?”

Vu  Chân Ý định giúp ông xách đồ, nhưng vừa đưa tay ra, lưng dưới lại nhói lên một trận đau.

Tiền Mẫn hỏi: “Con sao thế?”

Cô há miệng, lắp bắp: “Ba, mẹ…”

Xong đời rồi, cô gây chuyện rồi, cô phá hủy danh tiết người ta rồi.

Tiền Mẫn nghe không rõ: “Hả?”

Vu Chân Ý xụ vai: “Thôi thôi, con không sao.”

Cô lẽo đẽo theo sau ba mẹ, lấy bưu kiện từ tủ lấy hàng rồi trở về nhà.

Cô không nhớ mình đã đặt mua cái gì, mãi đến khi mở ra mới sực nhớ. Tính toán thời gian, vẫn còn sớm, cô tiện tay đặt sang một bên, định đi rửa mặt. Nhưng rồi không hiểu sao, một ý nghĩ bỗng nhiên trỗi dậy, cô lại mở bưu kiện ra, bắt đầu nghiên cứu.

Hôm sau, chú Trần và cô Lâm mới trở về. Khi họ đến hẻm Uyên Ương, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Lúc đó, Trần Giác Phi vẫn đang vật lộn với cơn buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn đi xuống lầu.

Lâm Tuyết kéo vali đứng trước cửa, khoác trên mình chiếc áo khoác dạ lông cừu màu lạc đà ngắn ngang eo, bên dưới là một chiếc váy liền màu đen, mái tóc xoăn gợn sóng buông hờ trước ngực.

Bà đang sai bảo Trần Giang khiêng hành lý xuống, thì nghe thấy tiếng động phía sau.

Thấy Trần Giác Phi, đôi môi đỏ mọng của Lâm Tuyết khẽ nhếch lên: “Surprise, con trai của mẹ.”

Bốn mắt nhìn nhau ba giây, Trần Giác Phi lại ngáp một cái, hoàn toàn không có chút vui mừng nào khi gặp lại ba mẹ sau bao tháng xa cách. Cậu luôn có cảm giác sai lầm rằng mẹ mình dường như mới trở về vào ngày hôm qua.

Cậu lấy một bịch sữa trong tủ lạnh ra, cắn vào miệng: “Lâu rồi không gặp, phú bà.”

Nghiêng đầu, cậu nhìn thấy Trần Giang đang nửa người vùi trong cốp xe. Dù đứng cách xa, cậu vẫn có thể thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ông: “Ba, vất vả rồi.”

Trần Giang lấy nốt hai chiếc vali cuối cùng ra, thở dài một hơi: “Không vất vả, chỉ khổ thôi.”

Người vui nhất khi Lâm Tuyết và Trần Giang trở về chính là Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân. Tiền Mẫn kéo Lâm Tuyết nói chuyện đủ thứ, kể lại những chuyện thú vị trong suốt một năm qua.

Vu Nhạc Dân thì lôi chiếc bàn mạt chược đã phủ bụi ra.

Buổi chiều mùa đông, bốn người ngồi vây quanh bàn đánh mạt chược. Vu Chân Ý vắt chân, nhai hạt dưa, vừa định mở miệng nói chuyện thì Trần Giác Phi từ ngoài cửa đi vào. Cậu tùy tiện khoác một chiếc áo len đen, miếng ngọc bội đeo hờ hững bên ngoài áo, bước đi chậm rãi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Cậu nhét tay vào túi, ngồi xuống cạnh Vu Chân Ý.

Thấy cậu, Vu Chân Ý không nhịn được có chút chột dạ, nhiệt độ đôi môi cô trong ngày đông giá rét lại đột nhiên tăng vọt.

Nhìn vào mắt Trần Giác Phi, cô cảm giác cậu sắp mở miệng nói chuyện với mình, liền vội vàng quay đầu sang hướng khác, nhìn về phía Lâm Tuyết, kiếm chuyện để nói: “Cô Lâm, hai người khó khăn lắm mới về được một chuyến, sao vừa về đã bắt đầu đánh mạt chược rồi ạ?”

Trần Giác Phi không đợi Lâm Tuyết và Trần Giang trả lời mà đã lên tiếng trước: “Chắc là vì người Tây không biết đánh mạt chược.”

Lâm Tuyết búi tóc lên cao, bà đã thay sang một chiếc váy dài dệt kim màu be ôm sát eo, rồi vỗ bàn mạt chược, phấn khích nói: “Con trai! Con thật hiểu mẹ!”

Từ khi có nhận thức, Vu Chân Ý luôn cảm thấy Lâm Tuyết và Tiền Mẫn là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn trái ngược. Nếu mẹ cô là kiểu ngoài thì mạnh mẽ nhưng mở miệng lại nũng nịu, thì Lâm Tuyết chắc chắn là kiểu phụ nữ có thể mặc sườn xám, vác đinh ba xuống ruộng cấy lúa.

Câu chuyện kết thúc, bốn người lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới mạt chược. Vu Chân Ý ngồi bên cạnh Trần Giác Phi mà bồn chồn không yên, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên đùi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu. Ánh mắt cô dừng lại trên bờ môi cậu, nơi đang ngậm ống hút.

Con người luôn nhạy cảm với ánh nhìn đặt trên người mình.

Trần Giác Phi nghiêng đầu: “Trên môi tớ có gì à?”

Ừ, có nụ hôn của cô đấy.

Vu Chân Ý: “Cậu ngủ ngon không?”

Trần Giác Phi: “Không ngon, đau đầu.”

Cậu thề cả đời này không muốn uống rượu nữa. Đầu đau, họng khàn, tinh thần uể oải, rượu đúng là hại người.

Không ngon?

Trời ạ, cô đã tặng cậu một nụ hôn đấy, vậy mà cậu lại bị mất ngủ sao?

Vu Chân Ý cảm thấy logic của mình khác với người thường. Ví dụ như bây giờ, cô không hề thấy chột dạ nữa, mà suy nghĩ trong đầu chỉ đúc kết thành một kết luận: cô hôn cậu, vậy mà cậu lại ngủ không ngon.

Cô rất không vui.

Vu Chân Ý kéo miếng ngọc bội của cậu: “Tay.”

Trần Giác Phi duỗi tay ra, Vu Chân Ý đặt vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay cậu, ra lệnh: “Vứt giúp tớ.”

Trần Giác Phi im lặng thở dài: “Cậu phiền thật đấy.”

Vu Chân Ý trừng mắt: “Tớ bị thương ở eo, cậu không thấy sao? Nửa thân trên của tớ bây giờ bị liệt rồi!”

Tiền Mẫn đánh ra một quân bát vạn, lạnh lùng liếc cô một cái: “Nói nhảm nữa thì mẹ khiến nửa thân dưới của con cũng liệt luôn đấy.”

Trần Giác Phi đứng dậy, ánh nắng ấm áp buổi chiều mùa đông làm nổi bật dáng người cao ráo của cậu. Cậu ném vỏ hạt dưa vào thùng rác, vừa đi vừa cười trêu: “Đừng mà cô ơi, nếu không sau này cháu phải giúp cô ấy vứt rác cả đời mất.”

Vu Chân Ý: “…”

Hừ! Lúc nào cũng bắt nạt cô!

Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm. Mấy người lớn vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rả, có khi kéo dài cả buổi. Vu Chân Ý và Trần Giác Phi theo thói quen ngồi ở vị trí ngoài cùng, định ăn xong là rút lui về phòng xem phim.

Trần Giác Phi ăn xong từ sớm, không hứng thú với câu chuyện của người lớn, vừa định đứng dậy thì bàn tay trái của Vu Chân Ý dưới bàn khẽ kéo vạt áo cậu, ý bảo: Chờ tớ một chút.

Cậu gật đầu hiểu ý, ngồi xuống sofa xem TV. Điện thoại đang sạc, cậu chán đến mức bắt đầu điều khiển con robot hút bụi bên cạnh, chống khuỷu tay lên đầu gối, chơi một mình rất vui vẻ.

Tiền Mẫn nhìn cậu: “Thằng nhóc này lớn lên đẹp trai thật đấy.”

Vu Chân Ý cúi đầu bóc tôm, trong lòng thầm đồng ý.

Vu Nhạc Dân tiếp lời: “Sau này không biết sẽ tiện nghi cho cô gái nào đây.”

Vu Chân Ý nhét con tôm vào miệng, hừ, nụ hôn đầu của cậu ấy đã bị con gái ba lấy đi rồi, câu hỏi này khỏi cần suy nghĩ, ba cứ yên tâm mà vui vẻ đi.

Lâm Tuyết cười nói: “Bạn đại học của tôi biết tôi về, rủ ngày mai đi ăn một bữa. Anh ấy nói con gái anh ấy thích Trần Trần từ lâu rồi.”

Trần Giang khó hiểu: “Là Tiểu Dương à?”

Lâm Tuyết gật đầu.

Trần Giang càng thêm nghi hoặc: “Chẳng phải anh ấy với con gái chỉ mới gặp Trần Trần một lần vào mùng sáu năm ngoái thôi sao?”

Tay đang định lấy con tôm thứ hai của Vu Chân Ý khựng lại, chỉ gặp có một lần mà nhớ nhung tận bây giờ sao?

Cô nghe thấy Tiền Mẫn nói: “Giờ các cô gái trẻ con chủ động ghê ha?”

Lâm Tuyết: “Giới trẻ bây giờ dám bày tỏ lắm, đâu như bọn mình ngày trước, con gái mà dám đưa thư tình cho con trai là chuyện hiếm hoi lắm rồi.”

Tiền Mẫn: “Đúng đúng, lần trước bọn tôi đi nghe hòa nhạc, lúc kết thúc có một cậu trai tỏ tình với một cô gái, tôi chen vào hóng chuyện, ai ngờ hai đứa nó mới học cấp ba! Hoa hồng đặt bên cạnh cặp sách, tôi nhìn vào còn thấy sách bài tập của bọn nó nữa kìa.”

Vu Nhạc Dân: “Nhưng mà mới gặp Trần Trần một lần đã thích nó cũng bình thường thôi, thằng bé có gương mặt ai gặp cũng rung động mà.”

Vu Chân Ý cười lạnh.

Tiền Mẫn: “Không chỉ đẹp trai, đầu nó cũng tròn đẹp nữa, tôi gặp nhiều đứa con trai nhìn chính diện thì ổn, chứ nhìn ngang cái là thấy sau gáy cứ như bị cắt cụt một miếng vậy.”

Cái đầu tròn mượt hoàn mỹ của Trần Giác Phi là thành quả của Lâm Tuyết chăm chút suốt mấy tháng trời từ khi còn bé. Cứ cách nửa tiếng là phải kiểm tra tư thế ngủ một lần.

May mà Trần Giác Phi không nhớ gì hồi còn bé, chứ không thì chắc sẽ phát điên lên mất.

Vu Chân Ý cũng nghĩ thế, mà cũng nói thẳng ra luôn.

Vu Nhạc Dân ngẩn người, cảm thấy con gái mình có thể biết được mật khẩu nhà hàng xóm và tự do ra vào đã đủ làm ông kinh ngạc rồi: “Cả chuyện này con cũng biết à?”

Vu Chân Ý ngẩng cao đầu, như một con công xòe đuôi, vênh váo “vâng” một tiếng, rồi đưa con tôm đã bóc vỏ cho Lâm Tuyết: “Cô Lâm nói cho con đó.”

Lâm Tuyết cười: “Đúng đúng.”

Thấy chưa, cô Lâm cái gì cũng kể với cô, vậy cô mà không làm con dâu nhà họ Trần thì có hợp lý không?!

Vu Nhạc Dân: “Mà này, con bé thích Trần Trần kia có xinh không?”

Vu Chân Ý lập tức trừng mắt nhìn Vu Nhạc Dân. Ông bố trung niên này rốt cuộc sao lại quan tâm đến mấy chuyện này vậy hả?!

Vu Nhạc Dân cũng không hiểu nổi biểu cảm cáu kỉnh của con gái mình.

Lâm Tuyết đáp: “Cũng khá xinh. Con bé đó ít nói, khá hướng nội, năm nay cũng tham gia cuộc thi, vào được đội tuyển quốc gia rồi.”

“Giỏi lắm giỏi lắm.”

Đang nói chuyện, Tiền Mẫn hạ giọng: “Phải công nhận là, Trần Trần tâm lý vững thật.”

Vu Nhạc Dân gật đầu: “Đúng vậy, có tâm thái bình tĩnh thế này thì Thanh Bắc chắc chắn rồi, lần này không vào cũng không sao.”

Tay cầm đũa của Vu Chân Ý khựng lại, mắt mở to đầy kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Vu Nhạc Dân.

Ba cô nói gì cơ?

Trần Giác Phi không vào được đội tuyển huấn luyện?

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, Vu Nhạc Dân hỏi: “Sao thế?”

Bên trong cô bỗng dâng lên vô số nghi vấn, Vu Chân Ý quay đầu liếc nhìn Trần Giác Phi, sau đó lắc đầu, nói một câu “Con ăn no rồi”, rồi đi lên lầu.

Trần Giác Phi vẫn đang ngồi trên ghế sofa chơi với robot hút bụi, nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, liền đứng dậy đi theo sau cô.

Vu Chân Ý đang định đóng cửa thì Trần Giác Phi chống tay lên cánh cửa sau lưng cô, giọng trầm thấp lướt qua gáy cô: “Không cho tớ vào à?”

Vu Chân Ý giật nảy mình: “Không.”

Căn phòng của Vu Chân Ý mỗi tháng lại thay đổi cách bài trí một lần, có thể nói đã phát huy triệt để ba chữ “tâm hồn thiếu nữ”, ít nhất thì Trần Giác Phi thấy vậy.

Giường rất lớn và rộng, vì cô ngủ rất lộn xộn, chiếc giường này đủ để cô thoải mái lăn lộn trên đó. Ga giường màu vàng nhạt in hình SpongeBob, Trần Giác Phi không biết dạo gần đây cô thích SpongeBob từ khi nào.

Cửa tủ quần áo không đóng chặt, quần áo bên trong gần như sắp tràn ra ngoài.

Trần Giác Phi tự nhiên bước vào, ngồi xuống ghế: “Xem phim nào đây?”

“Hả?”

Trần Giác Phi gõ gõ vào chiếc laptop đang đóng: “Phim chứ còn gì nữa.”

“Cậu…” Vu Chân Ý mím môi, không biết phải mở lời thế nào.

Cô chưa từng tham gia cuộc thi này, cứ tưởng kết quả phải lâu lắm mới có, không ngờ mới ngày thứ năm của trại đông đã có kết quả rồi.

Thế mà lúc biết mình không vào được đội tuyển huấn luyện, cậu vẫn chạy đi mua kem cho cô sao?

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô chẳng còn tâm trạng làm mấy chuyện đó nữa.

“Cậu không vào được đội tuyển huấn luyện à?”

Trần Giác Phi nhìn cô, ngừng lại một chút, rồi thản nhiên ừ một tiếng, nét mặt không có gì khác biệt so với bình thường.

Chính gương mặt bình thản này khiến Vu Chân Ý hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng sa sút của cậu.

“Hôm đó sao không nói với tớ?”

Trần Giác Phi im lặng, chỉ là cậu không muốn trút cảm xúc tiêu cực lên cô.

“Cậu có buồn không?” Không nhận được câu trả lời, Vu Chân Ý lại hỏi. Nhưng vừa hỏi xong, cô liền cảm thấy câu này thật ngớ ngẩn.

Ai lại nói thẳng ra là mình buồn chứ?

Trần Giác Phi suy nghĩ nghiêm túc rồi đáp: “Cũng ổn.”

Top 30 thí sinh có điểm cao nhất mới có thể vào Đội tuyển Quốc gia Trung Quốc. Cậu thực sự kém người ta một chút, nên đã để vuột mất cơ hội vào đội tuyển. Thực lực không bằng người khác, vậy thì chỉ có thể cố gắng hơn, tự trách bản thân thực sự không có tác dụng gì.

Hơn nữa, cậu cũng thật sự không cảm thấy buồn.

Từ nhỏ đến lớn, thầy cô và ba mẹ luôn dạy cậu phải coi mỗi cơ hội là cơ hội cuối cùng mà nỗ lực, để dù kết quả ra sao cũng không cảm thấy hối hận.

Cậu cảm thấy mình đã cố gắng rồi, đời còn dài, không vào được đội tuyển cũng đâu có nghĩa là không thể đỗ Thanh Bắc. Lùi một bước mà nói, dù có không đỗ Thanh Bắc cũng chẳng phải tận thế, cuộc đời có muôn vàn ngã rẽ, dù phía trước có gập ghềnh thế nào, vẫn có nhiều lựa chọn.

Vu Chân Ý cúi đầu. Cô nghĩ rằng Trần Giác Phi đã nỗ lực như vậy, mọi người chỉ nhìn thấy cậu đứng trên đỉnh cao, nhưng không ai biết để leo lên đó, cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức.

Trần Giác Phi nhìn gương mặt ỉu xìu của cô, trông y như cô mới là người thất vọng vì không vào được đội tuyển vậy. Cậu bật cười: “Ngồi xuống trước đi được không? Cậu đứng ngược sáng, mặt tối om, tớ hơi sợ đấy.”

Sợ cái quái gì chứ!

Vu Chân Ý không chịu ngồi: “Có phải hôm đó cậu không phát huy tốt không? Hay là buồn ngủ quá nên đọc nhầm đề? Hay là…”

Trần Giác Phi: “Không có lý do gì cả, chỉ là không vào được top 30 thôi.”

Cậu cảm thấy vì câu nói này mà nước mắt của Vu Chân Ý sắp rơi xuống rồi. Cậu day day trán, đứng dậy, đối mặt với cô: “Chân Chân, đời người tất bật tranh hơn thua, lại chẳng biết rằng héo tàn có số, được mất khó lường. Tớ không phải lúc nào cũng đứng nhất, cũng không phải không học mà cũng đứng nhất, mưa gió là chuyện thường tình. Nếu cứ mãi dằn vặt vì từng kết quả không như ý, thì cả đời này chúng ta chỉ có thể sống trong dằn vặt thôi.”

Trần Giác Phi không thường nói với cô những lời như vậy. Một là vì cậu biết cô không thích nghe, hai là cậu cũng thấy chẳng cần thiết. Nếu một người lúc nào cũng bị những đạo lý văn vẻ này lấp đầy đầu óc thì chắc chắn sẽ rất nhàm chán.

Chỉ là cậu thật sự không muốn thấy Vu Chân Ý ủ rũ, thậm chí còn buồn hơn cả mình.

Không vào đội tuyển thì thôi, không được tuyển thẳng Thanh Bắc thì vẫn còn kỳ thi đại học. Nhưng bây giờ cô lại buồn vì chuyện này, vậy cậu phải làm sao để lấy lại niềm vui cho cô đây?

Vu Chân Ý cúi đầu: “Tớ chỉ cảm thấy mấy tháng cậu cố gắng như vậy, chẳng lẽ lại uổng phí sao?”

“Không uổng phí, kiến thức đã vào đầu rồi.” Nói xong câu đó, Trần Giác Phi bỗng bật cười: “Sao tớ lại giống như đang giảng đạo lý cho con nít thế này?”

Trần Giác Phi gãi đầu, nói tiếp: “Hơn nữa, tớ còn nghĩ rằng nếu chưa từng trải qua năm lớp 12, thì đời người cũng hơi phí phạm đấy.”

Vu Chân Ý hít sâu một hơi, cánh tay cô vòng qua eo cậu, má tựa vào ngực cậu.

Trần Giác Phi trơ mắt nhìn Vu Chân Ý rúc vào lòng mình, cả người cứng đờ, nhịp tim cũng rối loạn hết cả.

Chuyện này sao lại phát triển thành thế này rồi?!

Vài giây sau, Trần Giác Phi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Vất vả rồi, cún con của tớ.”

Yết hầu khẽ chuyển động, cậu giơ tay, lòng bàn tay áp lên sau gáy cô, ngón tay len qua mái tóc đen mềm mượt, chậm rãi xoa nhẹ.

Thì ra, thi trượt cũng có thể được ôm.

Trần Giác Phi bỗng có chút hối hận, sớm biết vậy hôm thi xong đã nói luôn rồi.

“Đúng rồi!” Sau khi ôm một lúc, âm lượng của cô bỗng nhiên tăng lên.

Trần Giác Phi chợt hoàn hồn, còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi cảm xúc chóng vánh trong chưa đầy nửa phút của cô thì đã thấy Vu Chân Ý vội vàng thoát khỏi vòng tay cậu, cầm điện thoại lên, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Trên cánh tay và lồng ng.ực dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, đầu ngón tay Trần Giác Phi khẽ co lại.

Một lúc sau, Vu Chân Ý úp màn hình điện thoại xuống bàn, gần như dùng giọng điệu uy hiếp: “Ngày mai tớ muốn đi chơi kịch bản sát nhân.”

Tối nay không chỉ có chuyện này khiến cô tụt cảm xúc mà còn có một mối đe dọa tiềm tàng đáng ngờ.

Dù đã quen nhau bao năm, nhưng đôi khi Trần Giác Phi vẫn không khỏi cảm thán, cảm xúc của cô thật sự có thể thay đổi nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

Trần Giác Phi: “Hả?”

Vu Chân Ý ôm ngực, vẻ mặt đầy đau đớn: “Tốt lắm! Ngày mai cậu có việc! Cậu không định đi đúng không?!”

Trần Giác Phi thật sự không hiểu nổi cô đang làm cái gì nữa.

“Cậu phải đi.” Cô ôm lấy mặt cậu.

Trần Giác Phi ồ một tiếng.

“Ồ? Ồ là sao?” Hoàn toàn không có tí quyết tâm nào, còn có vẻ rất hời hợt.

“Được.”

Vu Chân Ý được nước lấn tới: “Suất lúc hai giờ chiều mai, tớ đã đặt rồi, đến lúc đó tớ sẽ nói với Nhất Nhất và mọi người, rồi tối chúng ta cùng đi ăn.”

Trần Giác Phi theo thói quen lại định nói “ồ”, nhưng ngay lập tức dừng lại kịp thời: “Được.”

Một lát sau, Vu Chân Ý vỗ đùi đánh “bốp” một cái.

Lỡ như bọn họ lại đi ăn vào buổi trưa thì sao?

Mọi khả năng đều phải được chặn đứng, bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước!

Vu Chân Ý lại nói: “Trưa mai chúng ta đi ăn cùng nhau đi, tớ thèm đồ Nhật rồi.”

“Được.”

Dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút cảm giác nặng nề chưa tan. Cô còn định nói gì đó, nhưng Trần Giác Phi đã bất lực nhìn cô: “Tổ tông, còn yêu cầu gì nữa không?”

“… Hết rồi.”

Vu Chân Ý nói xong liền đứng dậy, Trần Giác Phi kéo tay cô lại, ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy lòng bàn tay mềm mại của cô, giọng điệu như thể hoàn toàn chịu thua: “Vậy tớ cũng có một yêu cầu, xem phim với tớ.”

Tối nay, cậu thật sự, đơn thuần, chỉ muốn xem một bộ phim.

Vu Chân Ý: “Tớ đi vệ sinh đã.”

Trần Giác Phi lập tức buông tay, trong thoáng chốc không biết nói gì: “Đi nhanh về nhanh nhé.”

“Chứ chẳng lẽ tớ đi nặng? Tất nhiên là đi nhanh về nhanh rồi, nếu mà đi vệ sinh lâu thì chắc tớ có bệnh đấy.”

“…”

Vu Chân Ý chống eo, chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh.

Trần Giác Phi nhìn dáng đi buồn cười của cô, nhịn cười: “Cậu bị trĩ à?”

Vu Chân Ý tức giận đỏ bừng mặt: “Cậu muốn ăn đòn à?”

Trần Giác Phi lười biếng dựa khuỷu tay lên lưng ghế, ngoắc tay gọi cô, giọng nói trong trẻo xen lẫn ý cười không thể che giấu: “Rốt cuộc thì eo cậu làm sao đấy?”

Vu Chân Ý ngồi xuống bên cạnh cậu với tốc độ chậm như rùa bò, tội nghiệp than vãn: “Cái đuôi nhỏ của tớ bị gãy rồi.”

Trần Giác Phi chạm vào xương cụt của cô, hỏi: “Chỗ này?”

“Ừ.” Cô sụt sịt gật đầu, “Cái bàn nhà cậu cứng quá.”

“Đụng phải ở nhà tớ à?” Lòng bàn tay Trần Giác Phi đặt lên lưng cô qua lớp áo phông mỏng, “Cậu vô duyên vô cớ va vào đó làm gì?”

Vu Chân Ý nổi cáu, đây mà là câu con người có thể hỏi sao? Chẳng lẽ cô ăn no rảnh rỗi quá nên phát bệnh mà tự lao vào đó à? Tất nhiên là có lý do chứ!

Chỉ là lý do này…

Vu Chân Ý: “Xem phim thì đừng nói chuyện, ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của tớ.”

Trần Giác Phi bất lực tựa lưng ra sau, một tay nhẹ nhàng xoa xoa xương cụt của cô, tay còn lại đặt lên đầu gối đang gác trên đệm ghế, đầu ngón tay nghịch chiếc dây buộc tóc màu đen cô để trên bàn, miệng chẳng có lời nào tử tế: “Đúng là khó hầu hạ thật đấy, tổ tông ạ.”

Cuối cùng, hai người chọn xem một bộ phim trinh thám Tây Ban Nha.

Trên bàn đặt vài bó hoa khô, phần cành tỏa ra một mùi hương thanh mát, có chút hương cam quýt, lại như cỏ xanh sau cơn mưa. Trần Giác Phi không thể quen thuộc hơn với mùi này hơn, chính là mùi của “Giải Phóng Quận Cam”. Cậu thực sự không ngờ Vu Chân Ý cũng mua một chai.

Vu Chân Ý hoàn toàn chìm đắm trong cốt truyện của bộ phim, Trần Giác Phi tiện tay nghịch lọ thủy tinh đựng nước hoa, khóe môi nhếch lên vẻ đắc ý. Cậu hiểu Vu Chân Ý, cũng biết cô thật sự thích mùi bạc hà pha cam quýt, vì vậy vào tháng bảy, khi cùng Tiết Lý Khoa rời khỏi quán net, đi ngang trung tâm thương mại, cậu đã mua chai “Giải Phóng Quận Cam” cuối cùng, mùi hương giống trên người cô.

Xem phim xong, hai người bắt đầu tranh luận về tình tiết và những điểm khó hiểu. Cuối cùng, Vu Chân Ý nhận ra điểm mà cô cố chấp khăng khăng vốn chẳng cần thiết, hóa ra Trần Giác Phi đã đúng ngay từ đầu.

Vu Chân Ý bực bội.

Cậu không thể nhường cô một chút sao?

Mới nãy cô còn chủ động ôm an ủi cậu đấy! Đây là một vinh dự to lớn biết bao!

Vu Chân Ý chẳng muốn nghe Trần Giác Phi phân tích, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi đang mấp máy của cậu.

Chỉ một nụ hôn thoáng qua chẳng đủ chút nào. Cô rất muốn hôn thêm lần nữa.

Tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn kéo cô trở lại thực tại.

Trần Giác Phi cau mày: “Nhìn cái gì đấy?”

“Nhìn cậu…” Giọng cô bỗng dưng nghẹn lại.

Vu Chân Ý liền sửa lời một cách tự nhiên: “Nhìn cái mặt cậu, xấu chết đi được.”

Trần Giác Phi: “Chỉ không hiểu phim mà quay sang công kích cá nhân luôn à?”

Vu Chân Ý bịt tai, giọng ồm ồm nũng nịu: “Không muốn nghe nữa, tớ biết cậu nói đúng rồi, đừng nói nữa.”

Trần Giác Phi kéo tay cô xuống, một bàn tay lớn dễ dàng giữ chặt cả hai cổ tay cô: “Con người phải có tinh thần ham học hỏi.”

Phiền chết mất, con cái của Trần Giác Phi sau này chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Vu Chân Ý nghiêng đầu, mặt mũi vô hồn tiếp tục nghe giảng.

Mãi đến khi Lâm Tuyết gõ cửa, quá trình suy luận của Trần Giác Phi vẫn chưa giảng xong. Cậu liếc ra ngoài: “Mẹ, mẹ về trước đi, lát nữa con trèo từ ban công qua là được.”

Lâm Tuyết bĩu môi: “Nửa đêm nửa hôm trèo ra khỏi phòng của con gái nhà người ta, con xem có ra thể thống gì không?”

Vu Chân Ý cười đến mức gập cả người: “Cô ơi, hồi xưa cô làm biên tập viết tiêu đề cho “Nhật Báo Loan Loan” đấy à?”

Lâm Tuyết cũng bật cười, bước đến, túm lấy cổ áo Trần Giác Phi, trêu ghẹo: “Chân Chân nói đúng đấy. Cô từng làm cộng tác viên cho đội cảnh sát, chuyên bắt những tên bi.ến th.ái lảng vảng ngoài cửa sổ phòng các cô gái trẻ vào lúc nửa đêm.”

Vu Chân Ý ngửa đầu, vỗ vỗ cánh tay Trần Giác Phi: “Nói cậu đó, nhóc bi.ến th.ái, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói rồi cút về đi.”

Nhóc bi.ến th.ái vô cùng không cam tâm, bị Lâm Tuyết xách cổ áo như dắt chó hoang, lôi đi như một tên tội phạm bị bắt quả tang. Trước khi đi còn cố tình vò rối tóc Vu Chân Ý, lười biếng ném lại một câu: “Mai gặp, Hoa cúc nhỏ.”

Lâm Tuyết chúc ngủ ngon rồi đóng cửa lại.

Vu Chân Ý cười mãn nguyện, khẽ ngân nga một điệu nhạc, gập laptop lại, cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Mai gặp, nhóc bi.ến th.ái.

Lời tác giả:

Tâm trí toàn yêu đương, mua nước hoa, bị xe tông, gãy xương, không chơi được cầu lông, không tham gia đại hội thể thao được, vợ còn cùng người khác chạy tiếp sức, vợ bị chuột rút khi bơi cũng không phải mình bế lên.

Nguồn cơn tội lỗi, tất cả là do chai nước hoa này!

“Đời người tất bật tranh hơn thua, lại chẳng biết rằng héo tàn có số, được mất khó lường.” — “Phù Sinh Lục Ký”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.