Lê Mạn ôm con Tướng Quân nho nhỏ vào trong lòng của mình, cún con lập tức cọ cọ ở trên cổ Lê Mạn, phát ra tiếng giọng sữa ư ử, giống như đang làm nũng, quả thực muốn khiến Lê Mạn tan chảy.
Lê Mạn nhịn không được dùng gương mặt cọ cọ đầu cún nhỏ của Tướng Quân, nhẹ giọng nói: "Tướng Quân, sau này mi chính là của nhà chúng ta rồi, mi có vui không?”
“Ư ử....” Cún con trong lòng phát ra tiếng ư ử bé xíu, như là đang trả lời Lê Mạn.
Lê Mạn vui mừng lại cọ cọ đầu cún của Tướng Quân.
Tống Đại Sơn nhìn dáng vẻ trẻ con hiếm thấy của Lê Mạn, mặt mày hiện lên vẻ dịu dàng, nhịn không được cũng duỗi tay xoa xoa đầu Lê Mạn, “Được rồi, chúng ta mang nó về nhà đi, về nhà lại chơi cùng nó.”
Lê Mạn cao hứng gật đầu, nhanh chóng nói lời cảm tạ với Phương thúc Phương thẩm, sau đó từ biệt.
Hai người ôm Tướng Quân về nhà, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ở trong viện chơi đùa, Lê Mạn lập tức kêu lên với hai tiểu gia hỏa: “Hai tiểu bảo bối của ta, mau đến xem bạn mới của hai đứa này.”
Hai tiểu gia hỏa vừa nghe, lập tức ngẩng đầu, khi nhìn thấy cún con trong vòng tay của Lê Mạn, đôi mắt lập tức sáng lên, dồn dập “bịch bịch bịch” mà bước chân ngắn nhỏ liền tới ôm lấy chân Lê Mạn.
“Nương, nương, cún con, cún con.”
“Mợ mợ, con muốn cún con.”
Hai đứa nhỏ duỗi một cánh tay, đều gấp không chờ nổi mà muốn cún con trong lòng Lê Mạn.
Lê Mạn cười ngồi xổm xuống, đưa cún con trong lòng n.g.ự.c cho hai tiểu gia hỏa xem, “Xem này, sau này nó chính là cún của nhà chúng ta, nó tên Tướng Quân, sau này là bạn chơi cùng mấy đứa, mấy đứa phải chăm sóc nó cho tốt nó biết chưa?”
Tiểu Bảo gật đầu như gà con mổ thóc, “Biết ạ biết ạ, con sẽ chăm sóc cho Tướng Quân thật tốt.” Nói rồi vươn tay nhỏ thử sờ soạng đầu cún của Tướng Quân một chút, sờ xong lại lập tức rụt tay lại, khẩn trương mà nhìn phản ứng của nó.
Tướng Quân nâng cái đầu nhỏ, ngốc ngốc mà nhìn Tiểu Bảo sờ nó một cái, kêu ư ử hai tiếng.
Tiểu Bảo vừa thấy, khóe miệng cong lên, lập tức lại duỗi tay nhỏ ra sờ sờ đầu của Tướng Quân, lúc này mới không có lập tức thu tay lại, mà là nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Tiểu Thọ thấy, hâm mộ vô cùng, cũng vội vàng gật đầu, “Mợ, Tiểu Thọ cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Sau đó cũng học bộ dáng của Tiểu Bảo đặt tay trên lưng Tướng Quân nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Bộ dáng hai tiểu gia hỏa hưng phấn làm Lê Mạn nhịn không được cười, sờ sờ đầu hai tiểu gia hoả, quay đầu hỏi Tống Đại Sơn, “Đại Sơn, sau này để nó ở chỗ nào a?”
Tống Đại Sơn ngẫm lại, nói: “Nàng chờ một chút, hiện tại ta liền đi làm ổ chó con cho nó, bây giờ nó còn nhỏ, cứ đặt ở trong phòng, đợi sau lớn lại để trong viện đi.”
Lê Mạn đồng ý, nói với Mai Tử bởi vì tò mò mà đi tới: “Mai Tử, giúp tẩu tử đun chút nước cơm đi, nó nhỏ như vậy, chỉ có thể đút nước cơm.”
Mai Tử lau lau tay, “Vâng, cái này đơn giản, ta đi đun một chút.”
Lê Mạn đứng lên ôm Tướng Quân vào trong phòng, hai tiểu gia hỏa cũng bước chân ngắn nhỏ lon ton đi theo phía sau Lê Mạn, ngay cả đồ chơi cũng quên mất.
Trong phòng, Tống Đại Sơn dùng một cái sọt tre bện thành cái rổ lớn, bỏ ở bên trong một ít quần áo cũ, làm thành cái ổ cho cún con.
Lê Mạn nhẹ nhàng đặt Tướng Quân vào trong rổ, Tướng Quân lập tức cọ cọ quần áo dưới thân, phát ra tiếng ư ử.
Lê Mạn dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của nó, khẽ cười nói; “Tướng Quân, đây là ổ chó của mi, tự mi ở đi nha, chơi cùng hai tiểu ca ca.” Nói xong, nói với hai tiểu gia hoả bên cạnh nhìn không chớp mắt: “Hai đứa con chăm sóc cho nó, chơi cùng nó một hồi, nhưng đừng ôm ra ngoài có biết hay không?”
Hai tiểu gia hỏa lập tức gật đầu, đôi mắt dính ở trên người Tướng Quân không dứt ra được.
Lê Mạn để hai tiểu gia hỏa ở chỗ này chơi, đứng lên kéo Tống Đại Sơn đến chỗ đất trống đằng sau.
Lê Mạn nhìn nhìn trái phải, đo đo trên mặt đất, quyết định vây nhà ở nhà mình vào trong tường vây, đến lúc đó để tường vây cũng bảo vệ nhà mình ở trong, không ai ở nhà cũng yên tâm.
“Đại Sơn, chàng tính xây tường vây này cao bao nhiêu a?” Lê Mạn hỏi.
Tống Đại Sơn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, “Ta tính xây cao một trượng, sau đó lại trồng ở trên đầu tường một ít bụi gai, như vậy ai cũng không vào được.”
Lê Mạn đổi ở trong lòng một chút, hiện tại một thước tương đương khoảng 23 centimet, một trượng cũng chính là 230 centimet, cũng chính là khoảng hai mét ba, người bình thường hoàn toàn không thể nhảy vào, hơn nữa còn có bụi gai, càng không có khả năng tiến vào, hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn.
“Chàng đã tìm người xong chưa? Buổi sáng chàng phải đến trấn trên chở người, cách mỗi hai ngày còn phải đi đưa củi lửa, không có thời gian cả ngày ở nhà trông coi. Phải tìm một người tin được, bằng không cũng không yên tâm.”