“Yên tâm đi, nhi tử nhà Phương đại thúc là thợ xây nhà lành nghề, ta đã nói qua với hắn, hắn sẽ làm tốt, không cần chúng ta nhìn, hơn nữa trong khoảng thời gian này Thiết Tử cũng ở nhà, trong nhà có hắn.”
Nghe Tống Đại Sơn đều sắp xếp xong hết các phương diện, Lê Mạn cũng không có gì lo lắng, ngày hôm sau liền mang theo hai tiểu gia hỏa đến cửa hàng hoá trang.
Trước tiên lão bản nương hỏi một chút về vườn hoa xây thế nào rồi, Lê Mạn nói kỹ càng tỉ mỉ với nàng ấy về tiến độ một chút.
Lão bản nương rất tin tưởng phu thê Lê Mạn, nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ là kéo Lê Mạn ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Muội có phát hiện hai ngày này có chỗ gì không thích hợp hay không?”
“Không thích hợp?” Lê Mạn khó hiểu.
Lão bản nương nhắc nhở, "Trong tiệm chúng ta không thích hợp.”
Lê Mạn nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, nói: “Không biết có phải trùng hợp hay không, ta cảm giác hai ngày nay khách nhân tới trong tiệm chúng ta trang điểm ít đi rất nhiều, ngay từ đầu ta còn tưởng rằng là ngoài ý muốn, nghĩ hai ngày này mọi người đều có chuyện, cho nên cũng không nói với tỷ. Hiện tại xem ra, không phải trùng hợp?”
Lão bản nương nhẹ nhàng gật gật đầu, “Trùng hợp đâu ra, thật sự là thiếu đi rất nhiều, muội biết vì cái gì không?”
Đôi mắt Lê Mạn xoay chuyển, lập tức sáng tỏ không phải trùng hợp, chuyện này là có nguyên nhân.
Mà nguyên nhân này, không cần lão bản nương nói tỉ mỉ, chỉ cần cẩn thận ngẫm lại là có thể đoán được, không ngoài chính là cạnh tranh dẫn đến làm ăn bị đoạt.
Vì thế, Lê Mạn thử thăm dò hỏi: “Có phải có nhà khác đoạt việc làm ăn nhà của chúng ta hay không?”
Lão bản nương nhíu lại mi gật đầu, “Ta cũng mới biết vào hôm qua, đi qua nhà Từ lão bản, còn có một nhà Châu Ngọc Các khác, đều bắt đầu học nhà của chúng ta, cũng phân biệt mời trang nương trang điểm cho khách nhân ở cửa hàng, hơn nữa từ ba ngày trước đã quảng cáo giảm nửa giá, hấp dẫn một số lớn khách nhân qua, cho nên nhà của chúng ta hai ngày nay mới quạnh quẽ như vậy.”
Lê Mạn nghe vậy, trong lòng cũng không phải kinh ngạc lắm.
Rốt cuộc bất luận ở thời đại nào, bắt chước vĩnh viễn là một trong những năng lực xuất chúng của mọi người.
Phương thức hoá trang này của nàng mang đến nhiều mối làm ăn cho cửa hàng của lão bản nương như vậy, các nhà khác đã sớm đỏ mắt, bằng không Từ lão bản kia không có khả năng cũng tìm tới cổng nhà để thọc gậy bánh xe.
Hiện tại không đào được nàng, nhân gia sao lại không thể nghĩ đến bắt chước được, chẳng qua bắt chước tới quá nhanh, làm các nàng trở tay không kịp.
Chính là nhân gia mời trang nương là tự do của người ta, các nàng quản không được, cũng không có biện pháp quản.
Lê Mạn hỏi: “Nguyệt tỷ, vậy nhà khác có giá bao nhiêu? Rẻ hơn so với chúng ta sao?”
Lão bản nương cười cười, “Muốn đoạt việc làm ăn với nhà ta, khẳng định phải rẻ hơn so với chúng ta, ta nghe được, nhà của chúng ta thu hai mươi văn một lần, nhà Từ lão bản lại chỉ thu mười lăm văn một lần, mà một nhà khác vì đoạt sinh ý, thế nhưng chỉ thu mười hai văn một lần.”
Lê Mạn mím mím môi, trong lòng thầm nghĩ trách không được.
Dân chúng đều có tâm lý tham rẻ, cùng một đồ vật, khẳng định hy vọng càng rẻ càng tốt, sau khi hưởng qua hai mươi văn một lần, đột nhiên có người ra giá mười lăm văn thậm chí là mười hai văn một lần, mọi người nhất định động tâm, càng nguyện ý đến nơi rẻ hơn.
Nhưng nàng không tính toán bởi vì như thế mà liền giảm giá theo.
Cách chiến trả giá, có đôi khi cũng không phải lựa chọn tốt.
Lê Mạn nhìn lão bản nương, nói ra ý tưởng trong lòng: “Nguyệt tỷ, để cho bọn họ giảm giá đi, chúng ta không cần gấp, chuyện làm ăn này tốt xấu không phải trong một ngày hai ngày, mà muốn xem lâu dài, cuối cùng vẫn quyết định bởi tay nghề tốt xấu. Ta tin tưởng tay nghề của bản thân ta, chỉ cần là khách nhân nghe tay nghề của ta mà đến, cuối cùng vẫn sẽ trở về.” Còn những khách nhân chỉ cần hóa cái trang là được, nàng liền bất lực.
Lão bản nương lộ ra tươi cười theo, “Muội nghĩ đến một chỗ cùng ta, ta cũng không tính toán hạ thấp giá cả để đoạt sinh ý, như vậy cuối cùng sẽ chỉ làm mình hạ xuống hoàn cảnh cấp thấp, đây không phải cái ta muốn, cửa hàng của ta xứng với giá tiền đó, mà tay nghề của muội càng xứng với giá tiền đó.”
Lê Mạn tán thưởng mà nhìn lão bản nương, quả thực là anh hùng ý kiến giống nhau.
Trước mắt các nàng cần phải làm là chờ, bình tĩnh mà chờ.
Hôm nay, một vị phụ nhân trước đó thường xuyên tới cửa hàng mua son phấn, thấy lão bản nương, cười nói: “Lão bản nương, lấy một hộp hương cao cho ta, hương cao trước đó ta mua ở nhà ngươi dùng hết rồi.”
Lão bản nương chào hỏi, “Là Văn phu nhân à, lần này bà muốn mùi hoa hồng hay là mùi hoa cúc?”
Văn phu nhân đáp lại: “Lấy mùi hoa hồng đi.”