Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 2: Lời hứa của anh



“Bác đang làm gì thế?!” Ninh Hân thốt lên, làm rơi túi rau xuống đất rồi lao nhanh tới.

Cô leo lên giường, ôm lấy mẹ mình, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời, dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, không sao đâu, không sao đâu mà.”

Mẹ Ninh gục đầu xuống, ngón tay run rẩy chỉ về phía mẩu giấy dán ở cuối giường, lắp bắp nói:
“Hân Hân, mẹ không ra ngoài, mẹ ở đây đợi con, đừng giận mẹ.”

Ở cuối giường, một tờ giấy trắng học sinh có dòng chữ viết bằng mực đen:
“Ở nhà đợi Hân Hân về! Không được ra ngoài! Hân Hân sẽ buồn!”

Ninh Hân cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Mẹ à, mẹ làm rất tốt. Con không hề giận.”

Bà chủ nhà đứng khoanh tay một bên nhìn một lúc, có lẽ tự thấy việc mình làm cũng không đúng nên lên tiếng giải thích:
“Tôi gọi điện cho cô mà tắt máy, gõ cửa mãi cũng không ai trả lời. Tôi tưởng cô bỏ trốn nên mới vào xem thế nào.”

Ninh Hân nghe vậy thì trong lòng chợt thót lên. Cô đỏ mắt, quay sang cứng rắn chất vấn:
“Vậy tại sao bác lại lục đồ của cháu?”

Cô hỏi thẳng như vậy khiến bà chủ nhà cảm thấy bị mất mặt, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

“Tôi nói rồi, tôi tưởng cô bỏ trốn!” Bà ta cao giọng, chỉ vào mẹ Ninh, lý sự:
“Tôi nhìn thấy chỉ có một người điên, hỏi gì cũng không biết. Tôi tưởng cô trốn rồi nên mới lục xem có gì đáng giá để trừ nợ!”

Những lời gay gắt vừa buông ra khiến mẹ Ninh sợ hãi run lên, co người rúc vào lòng Ninh Hân.

Ninh Hân vội lấy tay bịt tai mẹ lại, giọng nói dịu xuống, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao đâu, không sao đâu.”

Bà chủ nhà tiến lên một bước:
“Tiền nhà đâu? Không phải nói hôm nay trả sao?”

Ninh Hân nuốt khan, dịu dàng dỗ mẹ:
“Mẹ à, mẹ ở đây ngoan ngoãn chờ con nhé, được không?”

Mẹ cô nhìn vô hồn, dựa sát vào tường, khẽ nói:
“Được, mẹ chờ Hân Hân.”

Sau khi dỗ mẹ, Ninh Hân đứng dậy, lấy từ trong cặp ra số tiền mình có.

Một tờ 100, một tờ 50, hai tờ 10, cùng vài đồng tiền lẻ.

Cô lấy tờ 100 và 50 đưa ra, cúi đầu nhìn xuống đất, giọng yếu ớt:
“Hôm nay cháu chỉ có ngần này. Tuần sau cháu sẽ trả đủ.”

Bà chủ nhà không nhận, giọng điệu chua ngoa:
“Cô nợ tiền nhà một tháng, cộng thêm tháng này là 600. Cô đưa 150, định lừa ai đấy?”

Ninh Hân cúi đầu không nói, cảm giác tội lỗi khiến cô không dám nhìn lên.

Cô nhỏ giọng, ngập ngừng:
“Tuần sau cháu trả bác 300, tuần sau nữa bù thêm 150, được không?”

“Không được!” Bà chủ nhà giật lấy tiền trong tay cô, cuộn lại nhét vào túi quần:
“Hôm nay không trả đủ 600 thì trả nốt 300 rồi dọn đi. Tôi không có thời gian đợi tuần này tuần sau đâu!”

Bà ta nói với giọng không thể thương lượng.

Ninh Hân cứng người, từ từ thu tay lại, ngẩng đầu lên, van xin:
“Bác… bác có thể du di thêm một chút không?”

Bà chủ còn chưa trả lời thì dì Lý ở phòng bên cạnh lên tiếng:
“Bà cứ cho cô ấy thêm vài ngày. Hân Hân cũng khổ lắm, nhà không có ai lớn, lại còn đi học.”

Một người khác cũng phụ họa:
“Đúng thế, cô bé còn nhỏ, đâu dễ dàng gì.”

Bà chủ quay phắt ra phía cửa, chống nạnh, giọng mỉa mai:
“Ồ, thế con tôi không đi học à? Tôi thì dễ dàng à? Tôi cũng phải nuôi con tôi học hành đấy! Tôi đã cho cô ta thêm một tháng rồi, tôi có phải Bồ Tát đâu? Ai muốn làm Bồ Tát thì trả tiền giúp cô ta đi!”

Không ai lên tiếng nữa.

Bà chủ cười nhạt, đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi chỉ vào mấy thùng đồ:
“Mau dọn đi, đừng để trời tối rồi lại nói tôi bắt nạt người!”

Ninh Hân không động đậy.

Cô không có chỗ để đi.

Bà chủ bước vào phòng, bắt đầu quan sát, lẩm bẩm:
“150 không có thì lấy đồ trừ cũng được. Cái bếp này chắc không được, nhưng mấy thứ khác cũng chẳng có gì đáng giá, toàn đồ vớ vẩn…”

Ninh Hân quay lại nhìn mẹ mình, siết chặt tay áo. Cô cắn môi rồi lại thả lỏng.

Không sao cả, cô tự an ủi mình.

So với việc phải đưa mẹ ra ngủ ngoài đường, lòng tự trọng của cô chẳng là gì.

Cô bước tới, từng bước nặng trĩu như mang gông cùm.

Cô liếm môi, giọng nhỏ nhẹ cầu xin:
“Bác chủ nhà, xin hãy cho cháu thêm chút thời gian. Tuần sau cháu chắc chắn sẽ trả. Bác cũng thấy rồi, mẹ cháu… mẹ cháu bị bệnh. Cháu xin bác, xin bác…”

“Hân Hân!” Một giọng nam trẻ vang lên ngoài cửa.

Ninh Hân sững người, lập tức quay đầu.

Thịnh Dực vội vàng bước vào.

Anh đi tới bên cô, đặt tay lên đầu cô như trấn an:
“Không sao chứ?”

“Không.” Cô lắc đầu thật mạnh, ra sức nói rằng mình ổn.

Nhưng đôi mắt cô đã đỏ hoe.

Thịnh Dực xót xa, quay sang đối diện với bà chủ nhà, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa tới:
“Đây là 900, tiền nhà ba tháng. Mời bác đi ngay!”

Bà chủ thấy tiền thì mắt sáng lên, vội vàng nhận lấy.

Bà ta liếm tay đếm tiền hai lần, sắc mặt dịu xuống đôi chút:
“Vậy tôi đi đây. Lần sau nhớ trả đúng hạn, mọi người hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?”

Nói xong, bà ta xoay người định rời đi.

Ninh Hân vội gọi lại, đưa tay ra:
“150 đồng, trả lại cháu.”

Bà chủ “ồ ồ” hai tiếng, móc ra 150 đồng trả lại cô rồi rời đi.

Khi bà ta đi khỏi, Ninh Hân bước tới đóng cửa lại.

Căn phòng khoảng 20m², ánh sáng lọt qua lớp kính hoa văn dán trên cửa sổ khiến không gian sáng rõ mà không cần bật đèn.

Mọi thứ trong phòng đều đơn giản đến sơ sài: một chiếc giường gỗ, một tủ cao, một chiếc bàn vuông và hai cái ghế.

Một bên là dây treo vài bộ quần áo, bên kia có mấy chiếc thùng đựng đồ.

Ninh Hân kéo tay Thịnh Dực, đặt 150 đồng vào tay anh, nhẹ giọng nói:
“Cộng cả lần trước, em nợ anh 1.800. Tuần sau em nhận được tiền dạy kèm sẽ trả anh 300. Nếu trợ cấp khó khăn tháng này được cấp, em có thể trả hết cho anh.”

Thịnh Dực thở dài, nhét lại tiền vào tay cô, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói:
“Em là bạn gái anh, em nói nợ, anh đau lòng lắm đấy.”

“Phải trả, nhất định phải trả.”

Cô rất bướng bỉnh, điều đó anh hiểu rõ.

Thịnh Dực dịu dàng nói: “Được, vậy không cần vội trả ngay bây giờ, sau này từ từ trả cũng được.”

Ninh Hân lắc đầu, từ chối: “Sinh hoạt phí tháng này của anh đã đưa em một nửa nhưng anh cũng cần ăn uống, em không thể lấy nốt phần còn lại của anh được…”

“Không phải sinh hoạt phí,” Thịnh Dực cắt lời cô, “Em còn nhớ kỳ trước anh nói với em về cuộc thi IOI không? Số tiền này là tiền thưởng, nên không cần vội đâu.”

Thịnh Dực hơn Ninh Hân một lớp, là sinh viên xuất sắc ngành Công nghệ Thông tin của Đại học Bắc Đô. Kỳ trước, anh từng kể với cô về việc tham gia một cuộc thi quốc tế về lập trình cùng các đàn anh trong khoa.

Nghe anh nói Ninh Hân liền nhớ ra.

Đôi mắt cô cong lên vui vẻ, ôm chặt lấy Thịnh Dực, mừng rỡ: “Thịnh Dực, anh giỏi quá!”

“Ừm.” Thịnh Dực nhẹ nhàng ôm cô một cái sau đó buông tay, quay người khẽ cúi xuống: “Trong mũ của anh có mang cho em đồ ăn.”

Ninh Hân lấy ra từ mũ áo hoodie của Thịnh Dực một túi bánh nướng trong suốt vẫn còn nóng hổi.

Thịnh Dực nói: “Em cứ ăn đi anh sẽ dọn dẹp giúp em.”

Ninh Hân định từ chối nhưng bị Thịnh Dực ấn nhẹ vai ngồi xuống giường: “Vừa ăn vừa trấn an dì một chút, chỗ này cứ để anh.”

Những món đồ bị chủ nhà lục lọi, Thịnh Dực từ từ sắp xếp lại.

Anh rất quen thuộc với nơi này vì đa phần thời gian Ninh Hân đi làm thêm anh đều đến chăm sóc mẹ cô.

Ninh Hân ngồi bên giường bóc lớp vỏ bánh, miếng đầu tiên đưa đến miệng mẹ: “Mẹ, ăn bánh nướng nhé.”

Mẹ Ninh ngơ ngác nhìn cô, há miệng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai.

Trong lúc thu dọn Thịnh Dực hỏi: “Công việc gia sư của em không phải tính tiền ngay sau mỗi buổi sao? Sao hôm nay không nhận được?”

“Đứa trẻ nghe nói phải học thêm nên trốn mất tiêu.”

“Vậy tuần sau em còn đến đó không?”

“Đi chứ!” Ninh Hân cắn một miếng bánh, vị ngọt lan tỏa, “Gia đình đó rất tốt, bảo em tuần sau quay lại.”

“Được, vậy tuần sau anh sẽ đến sớm hơn để chăm sóc mẹ em.”

Thịnh Dực bỗng nhớ ra gì đó, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, giơ lên: “Điện thoại của em sửa xong rồi nhưng sắp hết pin, để anh sạc giúp em nhé.”

Nói xong, anh tháo pin điện thoại ra và dùng sạc đa năng để sạc.

Ninh Hân nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy xúc động: “Cảm ơn anh, Thịnh Dực.”

Thịnh Dực quay nửa người lại, cười bất lực, nhấn mạnh: “Hân Hân, anh là bạn trai em mà.”

Ninh Hân cười tươi, đôi mắt cong cong: “Em biết mà.”

Nhưng, vẫn muốn nói cảm ơn anh.

Sau khi dọn dẹp xong, Thịnh Dực ngồi xuống giúp cô nhặt rau.

Anh ngồi rất gần, thỉnh thoảng khuỷu tay hai người chạm nhau khi nhặt rau.

Anh nói: “Hân Hân, anh sẽ ở bên em, đợi anh tốt nghiệp, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn.”

Động tác nhặt rau của Ninh Hân khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn Thịnh Dực.

Gương mặt hiền hậu và khôi ngô của anh dưới ánh nắng rực rỡ, đôi mắt nhìn cô sáng ngời.

Thịnh Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi mỉm cười, tưởng tượng: “Đến lúc đó chúng ta sẽ thuê một căn nhà tốt hơn, mua điện thoại mới, mua quần áo mới cho em… Rồi từ từ tích cóp mua một ngôi nhà của riêng mình, trang trí theo sở thích của em, đồ đạc cũng chọn loại em thích, em thấy thế nào?”

Ninh Hân không trả lời ngay.

Thịnh Dực quay đầu, nhìn cô cười và trêu: “Đừng có mà không tin nhé, ngành Công nghệ Thông tin là nghề lương cao, cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ tốt hơn, anh hứa với em đấy.”

Ninh Hân gật đầu, đôi mắt cong cong như hình trăng khuyết.

Cô nghĩ, cô không phải đã mất tất cả.

Ít nhất cô vẫn còn Thịnh Dực, người luôn ở bên cô.

Cô tin vào lời anh nói, tin vào lời hứa của anh.

Trong tương lai, họ chắc chắn sẽ có một mái ấm đầy hạnh phúc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.