Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 3: Sao mày không chết đi



Sau bữa cơm, Ninh Hân rửa chén còn Thịnh Dực ra ngoài mua một ổ khóa đơn giản và lắp vào cửa cho cô.

Anh nói, như vậy thì lần sau chủ nhà sẽ không thể tự tiện vào nữa.

Khi lắp xong ổ khóa thì trời đã tối đen, Thịnh Dực phải trở về ký túc xá.

Mẹ Ninh đã ngủ say nên Ninh Hân tiễn anh ra ngoài.

Dọc theo con mương, họ bước ra phía ngoài. Khu vực này vào ban đêm không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh sáng từ công trường gần đó. Lúc này công trường đã ngừng hoạt động, không còn tiếng ồn và khói bụi mù mịt.

Họ nắm tay nhau đi trên con đường trải đầy cát sỏi dưới ánh trăng, bước chân vang lên tiếng “sột soạt”.

Được Thịnh Dực nắm tay, lòng Ninh Hân có cảm giác an ổn không thể diễn tả.

Thịnh Dực dừng lại: “Được rồi, em về đi.”

Ninh Hân gật đầu.

Thịnh Dực xoa nhẹ sau đầu cô, cúi xuống nhìn cô: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, nhớ rằng, anh là…”

Chưa kịp nói xong Ninh Hân đã chen ngang: “Bạn! Trai!”

Đôi mắt đào hoa của Ninh Hân có đuôi mắt hơi chếch lên, ở đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ không mấy nổi bật. Khi nhìn ai đó với tình cảm, ánh mắt cô trông thật quyến rũ.

Thịnh Dực cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng trầm thấp: “Bạn trai của em luôn sẵn sàng có mặt.”

Lòng Ninh Hân mềm nhũn, cô tựa vào anh, ôm chặt lấy anh.

Về đến nhà, Ninh Hân đắp lại mền cho mẹ, sau đó bắt đầu tập luyện: ngồi xổm, nhấc chân và các bài tập sức mạnh khác.

Khi đã đổ đầy mồ hôi, cô cởi áo khoác ngoài và tập thêm vài động tác không chiến.

Tập xong cô lấy quần áo sạch đi tắm.

Khu vực này tiền thuê nhà rẻ nên người ở hỗn tạp, điều kiện rất tồi tàn. Nhà vệ sinh và nhà tắm cũng là dùng chung.

Bình thường Ninh Hân tập luyện ở trường và tắm tại đó, chỉ cuối tuần mới phải dùng nhà tắm công cộng này.

Nhà tắm nằm trong một căn nhà nhỏ bằng xi măng ở phía bên phải khu ổ chuột.

Bên trái là nhà tắm nam, bên phải là nhà tắm nữ, giữa có bức tường xi măng cao khoảng ba mét ngăn cách.

Ninh Hân bước vào nhà tắm nữ, có lẽ do đã muộn nên nơi này không có ai.

Cô cởi áo khoác ngoài, bắt đầu cởi lớp áo bên trong, để lộ một đoạn eo trắng mịn.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở rất khẽ từ phía trên đầu.

Cô dừng tay, ngẩng đầu lên. Phía trên bức tường ngăn giữa nhà tắm nam và nữ, ngoài một chiếc đèn treo màu vàng thì không có gì khác.

Động tác của cô khựng lại vài giây, sau đó mặc lại quần áo, ôm quần áo sạch quay về.

Lần thứ hai ra ngoài, cô mang theo hai chiếc xô nước cỡ trung. Bình thường cô dùng những xô này để lấy nước nóng về lau người cho mẹ.

Sau khi lấy đầy nước nóng bước ra khỏi nhà tắm, cô thấy một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đứng trong góc tối không xa đang hút thuốc.

Đó là ông Liêu, cũng sống ở đây. Mọi người gọi ông là “lão Liêu”, một người đàn ông độc thân.

Ninh Hân đã nhiều lần thấy ông xuất hiện quanh khu vực nhà tắm.

Cô nhớ dì Lý bên cạnh đã từng nhắc nhở rằng lão Liêu hành vi không đàng hoàng.

Ninh Hân không nhìn lâu, cũng không nói gì, xách nước về nhà.

Về đến nơi cô đóng cửa, kiểm tra cửa sổ sau đó mới bắt đầu cởi đồ.

Có lẽ vì chuyện vừa rồi, cô cảm thấy cảnh giác nên quay lại nhìn cửa sổ một lần nữa.

Qua lớp giấy dán hoa mờ trên cửa sổ, cô mơ hồ thấy ánh lửa nhỏ giống như… ánh đỏ của đầu thuốc lá.

Cô tiến tới nhanh chóng mở toang cửa sổ và quát về phía bóng người đang bước đi vội vàng: “Ông muốn nhìn gì?”

Dựa vào bóng lưng, Ninh Hân xác định đó là lão Liêu.

Lão Liêu không quay đầu lại, vội vã biến mất vào bóng tối.

“Két” một tiếng, dì Lý bên cạnh mở cửa, thò nửa người ra hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Ninh Hân lắc đầu: “Không có gì đâu, dì ngủ sớm đi.”

Dì Lý đóng cửa lại, Ninh Hân nhanh nhẹn đóng chặt cửa sổ, nghe một tiếng “cạch” khi khóa chốt. Sau đó cô tìm thêm tờ báo và dán thêm một lớp lên cửa sổ.

Lần tắm tiếp theo, nước đã hơi nguội.

Cô lau người đơn giản sau đó lấy sổ tay ra ghi ngày tháng hôm nay và dòng chữ “Thịnh Dực 900 tệ.”

Xong xuôi cô tắt đèn và lên giường ngủ.

Sáng hôm sau Ninh Hân thức dậy chăm sóc mẹ ăn sáng xong thì chuẩn bị đi làm thêm.

Cô sắp xếp đồ đạc, ngồi bên giường, nắm tay mẹ như đang dỗ trẻ con: “Mẹ ơi, mẹ không được ra ngoài nhé, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ con, biết chưa?”

Mẹ cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ninh Hân liếc nhìn tờ giấy dán ở cuối giường, kiểm tra lại nhà vệ sinh di động và một tờ ghi chú khác sau cửa trước khi rời đi.

Vào Chủ nhật, công việc làm thêm của Ninh Hân là bán đồ điện nhỏ trước siêu thị, được trả 20 tệ mỗi giờ.

Buổi sáng cô làm ba tiếng, buổi chiều làm năm tiếng, trưa nghỉ một tiếng để về nhà đưa cơm cho mẹ.

Hôm nay cô kiếm được tổng cộng 160 tệ.

Trên đường về nhà Ninh Hân tính toán số tiền hiện có trong đầu rồi ghé chợ mua một miếng thịt.

Trước đây Ninh Hân không biết nấu ăn nhưng nửa năm qua cô đã học được rất nhiều.

Hôm nay cô làm món thịt heo xào rất thành công và thơm phức.

Cô nghĩ, lần sau Thịnh Dực đến cô sẽ làm món này cho anh.

Tới thứ Tư, khi buổi huấn luyện đang diễn ra, huấn luyện viên gọi mọi người tập hợp.

Toàn đội nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn.

Huấn luyện viên Hứa mặc đồ thể thao, trên ngực đeo thẻ. Ông đứng bên chiếc bàn gỗ, một tay chống lên mặt bàn, khuôn mặt nghiêm nghị.

Trên bàn có một chồng giấy tờ.

Ông liếc nhìn, lạnh giọng hỏi: “Hướng Điềm, chuyện gì đây? Cân nặng tăng mà lượng cơ bắp lại giảm?”

Cả sân huấn luyện im lặng như tờ, không ai lên tiếng.

Huấn luyện viên Hứa ngẩng đầu, nghiêm khắc quát: “Lại đây, cầm bản đánh giá sức khỏe của em về!”

Hướng Điềm bước ra khỏi hàng, tiến đến bàn gỗ cầm lấy bản đánh giá của mình.

Huấn luyện viên Hứa mặt lạnh lùng không chút khoan nhượng: “Ai đánh giá không đạt từ tối nay tập thêm hai tiếng!”

Câu này khiến cả đội rộ lên vài tiếng rì rầm nhưng rồi nhanh chóng im lặng.

Huấn luyện viên cúi đầu nhìn vào bàn, vẫn giữ giọng lạnh lùng: “Dương Hiểu Trinh, tối nay tập thêm!”

Dương Hiểu Trinh bước ra khỏi hàng cầm lấy bản đánh giá của mình.

Huấn luyện viên liếc nhìn sang một bên, đột nhiên hạ giọng: “Ninh Hân! Lại đây! Cầm lấy!”

Ninh Hân bước ra khỏi hàng, tiến lên nhận bản đánh giá sức khỏe.

Huấn luyện viên Hứa gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe nói khẽ: “Tự chú ý một chút.”

Ninh Hân vì phải chăm sóc mẹ nên không thể hoàn toàn tuân thủ thời gian huấn luyện, vì vậy cô đã không giấu huấn luyện viên Hứa về tình hình của mình.

Do đó huấn luyện viên Hứa không yêu cầu quá khắt khe về thời gian tập luyện của cô, những lúc có thể linh động được thì ông sẽ linh động.

Ninh Hân cúi đầu nhìn bản đánh giá thể chất, phát hiện mình đã giảm 3,5 kg nhưng lượng cơ bắp lại không đạt chuẩn…

Cảm thấy có lỗi, Ninh Hân khẽ nói: “Em sẽ chú ý ạ.”

Nói xong, cô vừa quay người đi thì nghe thấy giọng nói bất mãn của Dương Hiểu Trinh.

Dương Hiểu Trinh: “Huấn luyện viên Hứa, thầy không công bằng! Sao thầy không bắt Ninh Hân tập thêm? Em vừa thấy điểm đánh giá của cậu ấy còn thấp hơn cả em!”

Một khoảng im lặng.

Vài giây sau huấn luyện viên Hứa mới lên tiếng: “Dương Hiểu Trinh, em không muốn tập thêm sao?”

Dương Hiểu Trinh: “Em không phải không muốn tập thêm, nhưng em muốn được đối xử công bằng! Tại sao Ninh Hân không phải tập thêm? Bình thường khi tập luyện cô ấy cũng hay vắng mặt mà thầy chẳng bao giờ nói gì! Điều này hoàn toàn không công bằng!”

Nói xong cô ấy bước lên một bước, nhìn quanh các đồng đội rồi tiếp tục với giọng đầy oán trách: “Hơn nữa, tại sao mỗi lần danh sách thi đấu đều có cô ấy?”

Huấn luyện viên Hứa thở dài, khoanh tay trước ngực, dùng giọng nghiêm khắc nói: “Em có tư cách gì để thắc mắc? Em dám nói mình tập luyện nhiều hơn Ninh Hân sao? Ninh Hân mỗi ngày đều đến sân tập trước mọi người để tự tập luyện, em không thấy à? Còn về danh sách thi đấu, lần nào cũng có Ninh Hân, em không phục chỗ nào? Nếu em thắng được Ninh Hân thì suất thi đấu sẽ là của em. Nói đi, em có thắng được không?!”

Dương Hiểu Trinh nghẹn lời.

“Không thắng được thì im miệng!” Huấn luyện viên Hứa lớn tiếng hơn, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người. “Trong các môn thi đấu, thành tích là tất cả, thành tích mới là công bằng nhất!”

Dương Hiểu Trinh không thể phản bác, lùi về chỗ cũ.

Đây chỉ là một cơn sóng nhỏ.

Mặc dù huấn luyện viên Hứa nói không sai, Ninh Hân quả thật rất mạnh, nhưng ông cũng không phủ nhận rằng kết quả đánh giá thể chất của Ninh Hân không đạt. Thậm chí khi Dương Hiểu Trinh công khai chất vấn, huấn luyện viên Hứa vẫn không yêu cầu Ninh Hân tập thêm.

Thái độ của huấn luyện viên Hứa khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông công khai thiên vị Ninh Hân một cách lộ liễu, thật quá đáng!

Kết thúc buổi tập, Ninh Hân trở về phòng thay đồ để tắm.

Cô tắt vòi nước, bôi xà phòng lên người và nghe rõ ràng tiếng bàn tán từ phòng thay đồ.

“Người ta là quán quân Giải vô địch quyền anh toàn tỉnh, là quán quân Giải vô địch sinh viên toàn quốc đương nhiên có đặc quyền.”

“Đúng rồi, không cần tập luyện chung cũng không cần ở ký túc xá.”

“Làm sao chúng ta có thể xứng đáng tập chung với người ta chứ!”

“……”

Ninh Hân làm như không nghe thấy, mở vòi nước rửa sạch bọt xà phòng trên người.

Nhưng âm thanh bên ngoài lại càng lớn hơn theo tiếng nước chảy khiến cô nghe rõ từng lời.

Họ nói như thế là cố tình để cô nghe.

Tuy nhiên Ninh Hân không để tâm.

Cô không có năng lượng để bận tâm đến những chuyện trẻ con như vậy.

Cô quan tâm nhiều hơn đến việc số tiền trong tay có thể mua được gì, lo lắng liệu công việc bán thời gian mà cô đăng ký hôm qua có nhận cô không, nghĩ đến tiền thuốc cho mẹ vào tháng sau, tiền thuê nhà trong hai tháng tới…

Tắm xong Ninh Hân bước ra, phớt lờ họ, bắt đầu sấy tóc. Sau khi chỉnh trang xong, cô xách ba lô rời khỏi phòng thay đồ.

Dương Hiểu Trinh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, không kiềm chế được mà lớn tiếng hét lên sau lưng: “Ninh Hân, cậu bị điếc à?”

Ninh Hân dừng bước, ngừng lại hai giây rồi chậm rãi quay lại. Trên gương mặt không có chút cảm xúc nào, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi nghe rồi. Những gì cậu muốn tôi nghe, tôi đều nghe thấy rồi.”

“……”

“Vậy nên tôi hỏi cậu,” Ninh Hân tiếp tục, “cậu muốn tôi phản ứng thế nào?”

Mấy cô gái bị cô phản bác đến mức không thể nói gì.

Ninh Hân đeo ba lô lên rời đi.

Tâm trạng u ám của Ninh Hân được Thịnh Dực chữa lành.

Thịnh Dực đứng đợi cô ở cổng trường, trên tay cầm xiên đồ nướng.

Hai người ngọt ngào chia sẻ cùng một xiên đồ nướng rồi đi chợ mua thức ăn.

Ninh Hân mua thịt về nhà làm món thịt xào, và Thịnh Dực khen ngon.

Sau bữa tối, trên đường đưa Thịnh Dực về, Ninh Hân gặp lão Liêu đang từ bên ngoài trở về.

Cô nhìn nhanh qua ông ta một cái.

Lão Liêu mặc bộ đồ công trường xanh dính đầy bụi, trên tay xách một chiếc mũ bảo hộ màu vàng.

Ông ta cũng nhìn cô một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Sau khi tạm biệt Thịnh Dực, Ninh Hân trở về nhà. Từ xa, cô thấy lão Liêu đứng ở cổng khu nhà ổ chuột, chiếc mũ bảo hộ màu vàng được ông ta ôm trong khuỷu tay.

Ninh Hân không nhìn sang.

Cô vừa bước vào khu nhà ổ chuột thì nghe tiếng của lão Liêu từ phía sau vang lên.

Lão Liêu: “Ninh Hân, tôi nghe nói cô thiếu tiền thuê nhà đúng không? Tôi cho cô.”

Ninh Hân không trả lời cũng không dừng lại, hoàn toàn phớt lờ ông ta mà đi thẳng vào trong.

Về đến nhà, cô đẩy cửa bước vào và thấy mẹ mình đang ngồi bên mép giường.

Cô khựng lại, quay người đóng cửa rồi cứng ngắc bước tới.

Vì có linh cảm không lành, giọng cô run rẩy: “Mẹ?”

Mẹ cô ngẩng đầu lên, mái tóc rối che một phần khuôn mặt, đôi mắt đầy căm hận.

Bà đứng bật dậy, giơ nắm đấm đánh thẳng vào đầu Ninh Hân: “Tất cả là tại mày!”

Ninh Hân né được, nghiêng người lao tới ôm lấy cánh tay mẹ, kéo bà trở lại giường.

Mẹ cô giãy giụa dữ dội. Khi cánh tay bị khống chế, bà dùng chân đá.

Ninh Hân dùng chân khóa chặt đôi chân đang quẫy đạp của bà.

Giọng mẹ cô sắc nhọn: “Sao mày không chết đi! Sao mày không chết! Người đáng chết nhất là mày!”

Ở đây cách âm không tốt, mỗi lần như vậy luôn có hàng xóm bên cạnh đập tường để nhắc nhở.

Ninh Hân một tay giữ chặt mẹ, tay còn lại kéo góc mền nhét vào miệng bà.

Nhưng cô không để ý, ngón tay bị cắn chặt.

Mẹ cô cắn mạnh như thể muốn cắn đứt ngón tay của cô.

Ninh Hân đau đến run rẩy, không ngừng xin lỗi trong tiếng thì thầm: “Con xin lỗi… Con xin lỗi…”

Cuối cùng mẹ cô bình tĩnh lại. Ninh Hân cũng không dám cử động, chờ bà ngủ thiếp đi cô mới dám buông ra.

Cô bước xuống giường, nhìn ngón tay bị cắn đã cứng đơ, vết thương đã đông máu.

Cô mở nắp thùng nước, múc chút nước sạch để rửa rồi xịt thuốc.

Cô không cảm thấy đau, nhưng khi quay đầu nhìn mẹ đang ngủ say trên giường, trái tim cô quặn thắt.

Nước mắt cô rơi, ánh đèn ấm áp mờ mờ phủ lên khuôn mặt cô, đôi môi run rẩy khẽ nói: “Con xin lỗi…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.