Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 96: Video



Hai người đến một nhà hàng trên tầng cao, gọi vài món ăn.

Ninh Hân không khỏi ăn thêm mấy miếng, vì đồ ăn ở đây so với những ngày trước cô ăn đúng là ngon hơn rất nhiều.

Hà Đông Phàm rót nước cho cả hai, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em thấy ngọn núi tuyết kia không?”

Ninh Hân nhìn ra.

Trên những ánh đèn của thành phố, bóng dáng ngọn núi tuyết hiện lên hùng vĩ, mạnh mẽ.

Dưới bầu trời sao và ánh trăng, đỉnh núi có vẻ êm dịu và thanh nhã.

Hà Đông Phàm nói: “Nếu có thời gian, em nên đến đó chơi, rất đáng để đi.”

Động tác uống nước của Ninh Hân khựng lại.

Hà Đông Phàm mỉm cười: “Anh biết, ngày mai em có vé máy bay mà. Ý anh là, lần sau nếu đến, có thể đi. … Nếu có cơ hội.”

Ninh Hân “Ừm” một tiếng.

Hà Đông Phàm chuyển chủ đề: “Ngày mai em bay lúc mấy giờ?”

Ninh Hân lắc đầu: “Không cần đưa em đâu, từ đây bắt taxi đi rất thuận tiện.”

Hà Đông Phàm nhướng mày một chút, rồi gật đầu.

Cậu khoanh tay trước ngực, người dựa lưng vào ghế một cách lười biếng, ánh mắt lại nhìn ra ngoài: “Cảnh đêm ở bờ biển cũng rất đẹp. Có trung tâm thương mại, phố ăn vặt, nhưng tiếc là em lần này gấp gáp quá.”

Ninh Hân hai tay cầm chặt ly nước, nhìn nghiêng khuôn mặt của Hà Đông Phàm. Ánh mắt cô không thật sự tập trung, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ, tiếc thật.”

Trong nhà hàng, nhiệt độ điều hòa được chỉnh rất cao, khiến sau gáy cô có chút đổ mồ hôi.

Xung quanh không thật sự yên tĩnh, tiếng nói chuyện rôm rả xen lẫn với âm thanh va chạm của dao nĩa với đĩa sứ.

Một lúc lâu cả hai không nói gì.

Bất chợt, Hà Đông Phàm quay đầu lại.

Ánh mắt chạm nhau.

Ninh Hân khẽ run mi mắt, cầm ly nước uống một ngụm, mượn động tác này tự nhiên nâng tầm mắt, dời đi ánh nhìn.

Nhưng cô hơi phân tâm, bị sặc nhẹ.

Hà Đông Phàm đứng dậy, một tay chống lên bàn, lấy một tờ khăn giấy đưa qua.

Động tác cậu hơi khựng lại, rồi nâng tay lên: “Lau một chút đi.”

Ninh Hân nhận lấy khăn giấy: “Em đi vệ sinh một lát.”

Đứng trước bồn rửa tay, Ninh Hân chậm rãi lau khô nước trên tay.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào gương thấy chính mình.

Cô nói với bản thân trong gương:

“Anh ấy sống rất tốt.
Mình cũng vậy.”

Dùng bữa xong, Ninh Hân định thanh toán nhưng Hà Đông Phàm đã trả tiền trước.

Cô đoán có lẽ lúc cô vào nhà vệ sinh cậu đã tranh thủ trả tiền.

Trước đây cậu cũng như vậy.

Trên đường quay lại để lấy hành lý, Hà Đông Phàm chủ động hỏi: “Tối nay em ở đâu?”

Ninh Hân: “Tìm một khách sạn.”

Hà Đông Phàm khẽ nhíu mày: “Đừng nói là em chưa đặt phòng đấy nhé?”

Nghe giọng điệu đó, Ninh Hân hỏi: “Khách sạn ở đây khó tìm lắm sao?”

“Có anh…” Cậu nhếch môi cười, đôi lông mày nhướn lên đầy tự đắc: “Thì không khó tìm.”

Ninh Hân khẽ cười: “Anh thích thành phố này không?”

Hà Đông Phàm nghĩ vài giây: “Nhìn chung, rất tuyệt.”

Vậy thì tốt rồi.

Quán cà phê đã đóng cửa, trong màn đêm chỉ còn lại hai chiếc đèn nhỏ mờ mờ ngoài khe tường.

Hà Đông Phàm bảo Ninh Hân đứng đợi bên cạnh, cậu vào từ cửa bên lấy hành lý của cô ra.

Cậu đưa cô đến khách sạn.

Trước cổng khách sạn, Ninh Hân nhìn dòng chữ “Huy Hoàng” trước mặt, nhíu mày, dừng bước:
“Không có khách sạn nào bình thường hơn sao?”

“Em là con gái, lại là người nước ngoài, an toàn quan trọng hơn.” Hà Đông Phàm giơ tay định chạm vào tay cô, nhưng lại rụt về, nhanh chóng chỉ vào trong, thúc giục:
“Đi thôi!”

Khách sạn mang phong cách cổ điển, ánh đèn vàng cam dịu nhẹ, toàn bộ nội thất trong sảnh đều làm từ gỗ sồi đỏ với vân núi lớn, điểm nhấn duy nhất là những chiếc ghế sofa nhung màu cam và xanh biển.

Rất có gu.

Hà Đông Phàm đưa hành lý cho Ninh Hân:
“Anh đi hỏi xem còn phòng không.”

Ninh Hân gật đầu.

Chẳng bao lâu, cậu quay lại vẫy tay gọi cô.

Ninh Hân kéo hành lý đến gần.

Hà Đông Phàm khẽ ngẩng cằm ra hiệu:
“Giấy tờ.”

Ninh Hân lôi hết mọi giấy tờ ra, đồng thời cầm ví tiền đứng chờ bên cạnh.

Chỉ một lát sau, nhân viên khách sạn đưa giấy tờ cùng thẻ phòng cho cô.

Lúc này Ninh Hân mới nhận ra, Hà Đông Phàm đã trả tiền xong xuôi.

Cô lập tức phản đối:
“Hà Đông Phàm, bao nhiêu tiền? Em trả anh!”

Cậu kéo hành lý của cô đi tiếp, thoải mái đáp:
“Không cần.”

“Cần!” Ninh Hân bước nhanh lên, “Anh không có lý do gì để trả tiền cho em cả!”

Hà Đông Phàm dừng lại, mở miệng định nói gì đó nhưng nuốt xuống.

Cậu đút một tay vào túi quần, khẽ ngẩng đầu cười nhẹ, giọng điệu trêu chọc:
“Chúng ta cũng coi như bạn bè chứ nhỉ?”

Cậu tiếp lời như lẽ đương nhiên:
“Bạn đến, anh phải làm tròn tình nghĩa chủ nhà, bất kể đó là bạn nào.”

Động tác móc tiền của Ninh Hân khựng lại.

Đúng vậy.

Đối với cậu, cô nhiều nhất… cũng chỉ là một người bạn.

Nhưng bạn bè cũng có nhiều loại.

Có những người bạn thường xuyên gặp gỡ.

Cũng có những người bạn tốt nhất không nên gặp lại.

Cô túm lấy tay cậu đang nhét trong túi quần, nhét tiền vào lòng bàn tay cậu, rồi cướp lấy hành lý từ tay cậu, siết chặt:
“Anh về đi.”

Cô không quay đầu, bước nhanh về phía trước.

“Ninh Hân—”

Cậu gọi tên cô.

Giống như trước đây, cậu gọi tên cô, chữ “Hân” mang theo âm điệu nhẹ nhàng như có như không.

Chỉ có cậu gọi cô như vậy.

Chỉ có cậu.

Ninh Hân chậm dần bước chân rồi lại đều đều tăng tốc.

Thấy cô không có ý dừng lại, Hà Đông Phàm chạy theo vài bước, túm lấy tay cô.

Cô không quay đầu.

Hà Đông Phàm nuốt khan, tay nới lỏng lực, giọng dặn dò:
“Có gì cần cứ gọi lễ tân, cần mua gì cũng nhờ khách sạn. Dù sẽ đắt hơn nhưng an toàn là trên hết. Ở đây không như trong nước, em là con gái, lại là người nước ngoài, đừng nghĩ biết chút võ là không sợ, hiểu không?”

Ninh Hân nhìn thẳng phía trước, chậm rãi và nặng nề đáp:
“Hiểu.”

Hà Đông Phàm nhét tiền lại vào tay cô, siết chặt, dứt khoát nói:
“Vậy anh về trước.”

Ninh Hân dừng lại vài giây, quay đầu.

Cậu đút hai tay vào túi quần, bước đi tự nhiên, dáng vẻ khoáng đạt.

Vào phòng khách sạn, việc đầu tiên Ninh Hân làm là vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt cô đầy nước, khóe mắt đỏ hoe.

Cô cố gắng kéo khóe môi.

Xấu xí quá.

Cô thu lại ý cười, cúi đầu.

Những giọt nước mắt từng giọt rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch.

Cô lẩm bẩm trách móc:
“Dương Hiểu Trinh, đồ ngốc…”

Còn bảo anh ấy sống không tốt.

Cô nhắm mắt, hít mũi, chợt nghĩ.

Thật ra như vậy cũng tốt, cô tận mắt thấy anh sống tốt.

Cô yên lòng rồi.

Đêm đó, Ninh Hân mơ một giấc mơ đáng sợ.

Đó là một buổi trưa nắng gắt, trên một con phố vắng người, xung quanh là những tòa nhà chọc trời.

Ở trạm xe buýt, cô bị ôm vào lòng, cố kìm nén tiếng khóc.

Người ôm cô nói:
“Em buồn thì cứ khóc ra, đừng chịu đựng, anh sẽ che chắn cho em.”

Rồi cô bật khóc nức nở.

Nhưng càng khóc, cô càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tại sao cô lại khóc?

Tại sao lại khóc đau lòng đến vậy?

Hình như là vì… vì mất mát.

Nhưng… nhưng người đang ôm cô là ai?

Rõ ràng… anh ấy sẽ không bao giờ ôm cô nữa.

Cũng sẽ không còn che chắn cho cô nữa.

Ninh Hân bắt đầu vùng vẫy, nhưng cô bị ôm rất chặt, hoàn toàn không thể động đậy…

Cô mở bừng mắt, mồ hôi đầm đìa.

Một màn đen kịt.

Trong sự tĩnh lặng, cô nghe rõ tiếng thở dốc của mình.

Cô ngồi dậy trên giường, nhận ra cơ thể đẫm mồ hôi.

Cô bật đèn, đi vào phòng tắm và tắm lại.

Cô không ngủ được nữa, kéo rèm cửa ra, bên ngoài mưa phùn lất phất.

Thành phố này quá yêu mưa rồi.

Những ngày cô ở đây, phần lớn thời gian đều mưa.

Cô không thích thành phố này.

Cô quay người, sắp xếp hành lý, khi trời vẫn chưa sáng liền đi thẳng đến sân bay.

Ninh Hân trở về nhà, căn nhà so với tưởng tượng tốt hơn một chút, chỉ có góc tường bên cạnh tủ quần áo bị thấm nước.

Cô mở tủ kiểm tra, chỉ góc ít sử dụng bị ảnh hưởng.

Và góc đó, chính là nơi cô để đồ của Hà Đông Phàm.

Quần áo thì có thể giặt, nhưng chiếc hộp bìa cứng đựng laptop đã bị ngấm nước, trở nên mềm oặt.

Ninh Hân vội lấy laptop ra, cắm điện để kiểm tra.

Hai năm không dùng, nhưng laptop vẫn khởi động rất nhanh.

Cô nhìn màn hình, di chuột nhấp thử vài thứ trên desktop.

Liên tiếp một vài cửa sổ bật lên, cô lại dùng chuột tắt dần.

Đột nhiên, ngón tay đang nhấp chuột của cô khựng lại.

Trên trang web có phân loại nhiều thư mục, thư mục đầu tiên là thư mục video

Đây là tài khoản của Hà Đông Phàm.

Video?

Vi…deo??

Không lẽ là… kiểu đó…

Khụ khụ!

Ninh Hân ở trong căn nhà tĩnh lặng giữa đêm, khẽ ho hai tiếng.

Cô đứng dậy, trước tiên đi sắp xếp những thứ khác.

Cô lấy toàn bộ quần áo của Hà Đông Phàm ra.

Dù không thấy rõ vết bẩn, nhưng cô vẫn quyết định giặt lại.

Có lẽ vì ngủ quá nhiều trên máy bay, giờ cô hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Nói là làm.

Cô phân loại quần áo của Hà Đông Phàm, cái nào cho vào máy giặt, cái nào giặt tay.

Cô lấy một chậu nước lớn, vừa giặt vừa nghĩ, lát nữa sẽ gửi hết số đồ này về Bắc Đô.

Cả laptop nữa.

Laptop…

Ninh Hân từ từ dừng công việc đang làm.

Cô ngồi trở lại trước laptop, suy nghĩ một lúc rồi mở thư mục video.

Bên trong có hai video, Ninh Hân nhấp vào video đầu tiên.

Chất lượng hình ảnh rất mờ, cô không kìm được mà ghé sát lại xem.

Cảnh quay là lối vào bãi đỗ xe của một khu chung cư cũ kỹ.

Một cô gái nhút nhát đang rón rén đuổi một chú chó con chỉ bằng lòng bàn tay.

Chú chó ngẩng đầu, không nhúc nhích, khiến cô gái sợ hãi lùi lại, vung tay xua đuổi.

Sau đó, cô lại cầm một cây chổi để đuổi nó đi.

Có một chiếc xe chạy ra từ tầng hầm, cô vội vẫy tay dừng xe, dùng chổi chọc vào chú chó con, chú chó lật mình đứng dậy, nhưng cô lại giật mình nhảy dựng lên.

Nội dung video chỉ có vậy.

Thật buồn cười!

Và nhân vật chính ngốc nghếch trong video này lại chính là Ninh Hân.

Cô vẫn nhớ khá rõ chuyện này.

Nếu nói theo cách bây giờ, thì gọi là “bị ném đá trên mạng”.

Cũng chính vì chuyện này mà đến giờ cô vẫn không thích sử dụng mạng xã hội.

Ninh Hân xem lại video lần nữa.

Từ góc nhìn của người thứ ba, trông cô thật là ngốc nghếch!

Hà Đông Phàm lại còn giữ đoạn video này!

Ninh Hân không chút do dự muốn xóa ngay, nhưng ngón tay vừa đặt lên chuột thì khựng lại.

Cô thoát ra, mở video thứ hai.

Video này chất lượng hình ảnh rõ nét hơn nhiều so với video trước.

Ninh Hân nhận ra đây là con đường ngoài khu chung cư của mình.

Cảnh quay vào buổi tối, ánh đèn đường vàng vọt.

Góc quay từ trên xuống, chế độ selfie.

Hà Đông Phàm đang ngồi trên lề đường, còn cô nhắm mắt tựa vào vai cậu, ngồi trong lòng cậu.

Trán cậu lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười hở chút răng khểnh, đối diện ống kính nói lớn:

“Cô ấy cứ bắt bế kiểu công chúa, gần hai cây số chứ ít gì, nhất quyết đòi!”

Cậu cúi đầu, hơi thở phập phồng, gọi tên cô: “Ninh Hân.”

Ống kính hạ xuống, quay rõ khuôn mặt cô.

Ngón tay cậu khẽ chạm vào cằm cô.

Giọng cậu tràn đầy ý cười: “Em có yêu anh không? Hả?”

Cô không đáp.

Cậu bóp nhẹ má cô, giọng như giận dỗi: “Em chưa bao giờ nói là em yêu anh.”

Cậu buông tay: “Thích cũng chưa từng nói.”

Giọng cậu nghe như đang giả vờ đau lòng: “Anh buồn lắm đấy!”

Một lúc sau, ống kính rung nhẹ, rồi lại dừng lại ở khuôn mặt cô.

Cậu thở dài một hơi, vòng tay ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm xuống:

“Hôm nay, em thật sự làm anh buồn đấy.”

Có lẽ cô thấy ồn, khẽ nhíu mày, rồi rúc sâu vào lòng cậu.

Cậu bật cười, lại véo má cô, giọng điệu nhắc nhở:

“Nhưng em không được buồn, biết chưa? Anh sẽ luôn ở bên em. Bây giờ…”

Cậu hít sâu một hơi, từng chữ rành rọt, âm cuối nhấn mạnh:

“Về, nhà——”

Video kết thúc tại đây.

Ninh Hân hoàn hồn, mặt cô đã ướt đẫm từ lúc nào.

Cô hoàn toàn không nhớ gì về những điều này, nhưng có thể liên hệ đến lần cô uống rượu ở quán karaoke.

Cô vẫn nhớ sau đó, trong bữa ăn, cậu từng trêu cô:

— Em nói em gần 60 kg.

— Em nói thịt đều dồn hết vào ngực.

— Em còn nói thích anh không mặc quần áo, muốn ngủ cùng anh.

— Cuối cùng, còn nói đời này yêu anh nhất, muốn ở bên anh mãi mãi.

Yêu, em đã nói chưa?

Rốt cuộc, em có nói chưa?

Hà Đông Phàm, em đã từng nói chưa?

Tình yêu đó, dường như vẫn còn ở ngày hôm qua.

Nhưng Ninh Hân hiểu rất rõ.

Hết rồi.

Sẽ không bao giờ còn nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.