Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 97: Là em



Ninh Hân vô cùng, vô cùng hy vọng, ngày hôm đó, Hà Đông Phàm không phải đang trêu chọc cô.

Cô đã thật sự nói rằng cô yêu cậu.

Sau khi cậu quay đoạn video đó.

Cô đã nói yêu cậu, cũng nói về mãi mãi.

Dù cô từng nghĩ rằng, tình yêu không cần nhất thiết phải nói ra.

Nhưng nếu cô chưa từng bày tỏ với cậu, liệu có phải chỉ còn lại sự tiếc nuối không?

Ninh Hân khóc đến mức gần như không thở nổi.

Rất lâu sau.

Cô lau nước mắt, nhìn màn hình laptop, hít sâu một hơi, rồi nhấp vào thư mục album ảnh bên cạnh.

Chỉ liếc một cái, Ninh Hân lập tức nhắm mắt lại.

Cô cúi đầu, nước mắt vừa kìm nén lại trào ra như đê vỡ.

Trong tiếng nức nở không thành tiếng, cô nhớ lại câu chuyện đằng sau bức ảnh đó.

Đó là năm họ bên nhau, vào dịp Giáng sinh.

Cô nói muốn chụp ảnh, lại bảo, “Nếu trời có tuyết thì chắc đẹp hơn.”

Thế là cậu bảo cô ngồi xổm dưới cây thông Noel trong trung tâm thương mại, rồi lấy một nắm tuyết giả bằng xốp rắc lên đầu cô, từ từ buông tay.

Cậu nói chậm rãi, “Thế này chẳng phải đang có tuyết rơi sao?”

Ninh Hân mở mắt ra, dùng ngón tay lau đi màn sương mờ trước mắt.

Trên màn hình máy tính, cô mặc áo khoác đen, quàng khăn caramel, đầu hơi nghiêng lên, những “bông tuyết” từ từ rơi xuống.

Khóe miệng cô mím lại, nụ cười rõ ràng, đôi mắt nhắm chặt vì bất ngờ trước “tuyết rơi”, đôi vai hơi co lại.

Nhìn cô lúc đó, thật vui vẻ.

Thật hạnh phúc.

Đó là niềm hạnh phúc mà cô không cần phải chứng minh rằng mình đã từng có.

Ngón tay điều khiển chuột của Ninh Hân khẽ run, cô nhấp vào “ảnh tiếp theo.”

Cô đứng nghiêng người trước cổng trường Đại học Ngọc Hòa;

Cô tựa lưng vào tủ kính, trên tay cầm một đĩa cánh gà sốt coca vừa làm xong;

Cô nằm trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ;

Cô ngồi trên thảm, đọc sách;

Cô đứng trên con phố đầy không khí Tết, một tay cầm túi, tay kia ôm một con thú bông;

Cô ngồi trước bàn ăn, dang rộng hai tay, bàn ăn bày biện bánh ngọt và các món ăn ngon lành;

Cô cuộn mình trên ghế sofa, ôm một bó hoa hồng màu hồng che nửa khuôn mặt;

Cô trong nhà hàng, tay cầm miếng sườn cừu, miệng phồng lên, đôi mày nhíu lại, nhìn cậu đầy tức giận…

Những bức ảnh này.

Có những tấm cô biết.

Có những tấm cô không biết.

Có những tấm rõ nét.

Cũng có những tấm mờ, bị bóng lồng vào nhau.

Từng tấm, từng tấm, đều là quá khứ.

Cô đặt một tay lên chuột, một tay che miệng và mũi, lật xem những ký ức đã qua.

Những ký ức thuộc về họ.

Hàng loạt những hồi ức và hình ảnh ùa về, khiến nước mắt cô rơi, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Đột nhiên, Ninh Hân sững sờ.

Trên màn hình máy tính là một bức ảnh chụp cô bên bờ biển, đang cùng một nhóm trẻ nhỏ xây một lâu đài cát chẳng giống lâu đài chút nào.

Sau khi ngây người một lúc, cô tiếp tục lật sang bức ảnh tiếp theo.

Liên tiếp nhiều bức ảnh đều là ảnh chụp chuyến đi biển của cô.

Dương Hiểu Trinh…

Đúng vậy, là cô ấy, chỉ có thể là cô ấy.

Những bức ảnh này, chỉ cô ấy mới có.

Mối liên hệ giữa bọn họ nhiều hơn cô nghĩ.

Thế nhưng, Dương Hiểu Trinh lại nói Hà Đông Phàm sống không tốt.

Thông tin sao lại mâu thuẫn?

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Ninh Hân nhất thời không thể hiểu ra.

Cô tiếp tục xem ảnh.

Cô trong võ đường…

Tại nhà Dương Hiểu Trinh chơi với bé con;

Đi du lịch Quế Thành…

Còn nữa!

Là ảnh lần đi nước ngoài này!

Nếu nói những bức ảnh trước đó là do Dương Hiểu Trinh gửi, vậy thì bức ảnh này từ đâu ra?

Bức ảnh chụp ở nước ngoài, là tại khán đài trong sân vận động.

Trong ảnh, lúc đó trận đấu vẫn chưa bắt đầu, Ninh Hân đứng trong đội, dặn dò các tuyển thủ trẻ những điều cần chú ý.

Ninh Hân dừng lại rất lâu ở bức ảnh này.

Những cảm xúc dâng trào, đang cháy âm ỉ trong cô, cô không thể phân định rõ.

Ngón tay cô cứng đờ, bấm vào “ảnh tiếp theo.”

Phía sau, tất cả đều là ảnh chụp trong sân vận động.

Khoảng cách chụp quá xa, trong ảnh, Ninh Hân chỉ nhỏ như một hạt mè.

Nếu không phải người quen, sẽ không thể nhận ra cô là ai trong số đó.

Những bức ảnh này không có thông tin gì đáng giá.

Ngón tay Ninh Hân lướt chuột nhanh hơn, từng bức ảnh giống nhau lần lượt hiện ra.

Bỗng nhiên, cô giật mình.

Gương mặt vừa thoáng qua khi nãy…

Cô vội vàng quay lại.

Có tất cả hai bức ảnh, có anh ấy.

Một bức là, anh cầm hai góc lá cờ quốc gia, mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính.

Bức còn lại, anh giương cao lá cờ, quay đầu nhìn về phía sân thi đấu, ánh mắt mơ hồ khó tả.

Ngón tay cứng đờ của Ninh Hân khẽ động, cô lấy lại khả năng điều khiển, đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt qua màn hình máy tính.

Hốc mắt khô khan, bỏng rát của cô lại bắt đầu ướt đẫm.

Cô cúi đầu, bình tĩnh thật lâu, rồi tiếp tục xem những bức ảnh phía sau.

Không có anh nữa.

Lật đến tấm cuối cùng, vẫn không có anh.

Tất cả đều không có anh.

Ngày hôm đó, anh đã ở đó.

Anh đến, là vì cô sao?

Ninh Hân tự nhủ rằng, đừng tự mình mơ tưởng đáng xấu hổ như thế.

Nhưng những bức ảnh này, thực sự giống như đang chứng minh điều gì đó.

Cô cảm thấy, mình như tìm lại được một chiếc hộp đã mất từ lâu, nhưng không biết bên trong còn gì không.

Cô thậm chí không dám mở ra, để xác nhận sự thật.

Không đúng.

Đó không phải là thứ bị mất đi rồi tìm lại được.

Mà là thứ cô đã nhẫn tâm vứt bỏ.

Là cô…

Tự mình đánh mất.

Rồi lại hy vọng lấy lại.

Hy vọng.

Đáng xấu hổ.

Rốt cuộc là thế nào đây?

Ninh Hân day dứt trong lòng.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào, thoát khỏi album ảnh và mở thư mục cuối cùng không có tên.

Bên trong là những khung văn bản màu xám, được đánh số theo thứ tự.

Hôm nay ở phía đông vành đai hai, anh nhìn thấy bóng lưng một người, rất giống em!

Chắc anh bị ngốc rồi, nhìn bóng lưng em mà không dám gọi tên.

Đuổi theo đến quán trà sữa, mới phát hiện nhận nhầm người.

Thuê xe đạp còn làm hỏng cả tay lái, phải bồi thường, thật xui xẻo!

Không phải em không còn ở Ngọc Hòa đấy chứ!!!

***

Tối qua Lão Từ nhận được điện thoại, ba cậu ấy nhập viện khẩn cấp, nửa đêm nhờ quản lý ký túc mở cửa, rồi chạy đến bệnh viện.

Hôm sau Lão Từ không đến lớp, chiều anh và Lão Lý đến bệnh viện thăm cậu ấy, thấy ba cậu ấy mũi gắn ống, trên tay còn có một mảng da bị hoại tử, nhưng vẫn cười bảo Lão Từ đưa tụi anh ra ngoài ăn cơm.

Thề với trời, anh suýt khóc luôn!

Tụi anh không đi ăn, lấy cớ có việc rồi về.

Trên đường về, anh nhớ lại tình cảnh lúc trước của của dì, em cũng đã như thế.

Hôm nay anh nhớ em nhiều lắm.

***

Kỳ nghỉ Quốc khánh, anh và Lão Đinh đăng ký tham gia đoàn du lịch, kẹt xe cả ngày trời, nhưng phong cảnh rất đẹp.

Người thật sự rất đông.

Không một ai giống em.

***

Hôm nay đi đạp xe với lão Lý, chỗ đó không có nhiều người, anh và lão Lý đạp hơn một giờ mà không gặp ai, cả hai đều thấy hơi sợ.

Sau đó ra đến đường lớn, xe tải qua lại liên tục, bụi mù mịt làm mắt không mở nổi, về ký túc tắm rửa, nước đen như mực.

Haha.

Anh nghĩ, đời này anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.

Nhưng người ta vẫn phải có hy vọng!!!

***

Quà sinh nhật của anh! Chính là em!!!

Sao em lại còn ôm người khác hả? Em chịu trách nhiệm đi? Em cứ ôm, ôm, ôm!!!

Tỏ tình là việc đàn ông nên làm.

Huy hiệu danh dự, anh định dùng để tỏ tình với em.

Không tỏ tình nữa, nói là để bù cho quà sinh nhật của em, lý do này có gượng ép không?

Anh sẽ luôn ở bên em.

Miệng phụ nữ, toàn lời nói dối!

Bạn gái của anh!!!

Anh chết mất rồi!!!!!!!!!!!!!!!

Rốt cuộc khi nào em sẽ cho anh? Muốn phát điên lên được!

Ôi trời đất ơi!

Sao em lại không biết “hoa vải hồng” là gì chứ!!

Em làm anh chẳng biết nói gì tiếp theo luôn!!!

***

Ở đây thực sự mưa quá nhiều.

Là thành phố em sẽ không thích.

Anh cũng không thích.

Suýt nữa thì đánh nhau, bọn họ tụ tập lại rồi coi anh là kẻ ngốc!

Anh bị bắt nạt, còn mất việc nữa, em có biết không?

***

Ca đêm, gặp hai người đồng hương bị cướp, anh dũng cảm chống trả và bị thương.

Bị thương thì thôi đi.

Nhưng để lại tiền cho anh chứ.

Ninh Hân, anh hơi đau.

Hôm nay cậu nhỏ đến, mợ kêu cậu ấy đến tìm anh.

Cậu ấy đưa anh đến buổi ra mắt bộ sưu tập trang sức hợp tác với váy cưới, chán muốn chết.

Nhưng có một chiếc váy cưới rất đẹp, tên là “Ngàn nụ hôn rơi xuống”

Lúc về, cậu nhỏ đưa anh một tấm séc, anh không nhận.

Trong từ điển của anh không có hai chữ “đầu hàng”

***

Nhìn thấy ảnh của em rồi, em trông vui vẻ lắm.

Em có nhớ anh không?

Anh đoán là không.

Ba của lão Từ đã qua đời.

Ninh Hân, hồi đó em một mình chắc rất buồn, đúng không?

Quế Thành, anh chưa từng đi.

Trông có vẻ thú vị đấy.

Sau này đi.

Anh gọi to như thế, cả sân đều nhìn anh, chỉ có em là không quay lại.

Uổng công anh còn giơ cờ che mặt, thật vô dụng.

Em không lẽ đã quên cả giọng anh rồi sao!

Hôm nay em dễ thương thật đấy, lúc thắng trận muốn nhảy cẫng lên, nhưng lại cố kìm nén, nhưng anh vẫn nhìn thấy rồi, dễ thương lắm!

***

Những dòng chữ đó, không thể gọi là nhật ký, mà giống những ghi chép ngẫu hứng hơn.

Ngắn gọn, nhưng sống động đến đáng sợ.

Ninh Hân dường như nhìn thấy tất cả cảm xúc của Hà Đông Phàm qua đó.

Những thất vọng.

Những mong đợi.

Những niềm vui.

Những phấn khích.

Những đau buồn.

Những khó xử.

Những nhung nhớ.

Những bi thương.

Những tự trách, tự thương hại…

Đã từng có một người, suốt những năm đó, luôn tìm kiếm cô.

Tình cảm của cậu dành cho cô, không phải bắt đầu từ sau này.

Và sau khi chia tay, cũng chưa bao giờ lụi tàn.

Màn hình laptop dừng lại ở đoạn chữ cuối cùng.

Ninh Hân mơ hồ nhớ lại, trong trận đấu, tiếng hét vang vọng “A!!!” ấy.

Khi đó cô tập trung toàn bộ tâm trí vào trận đấu nên không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại, giọng nói đó rất quen thuộc.

Cảnh tượng gặp nhau ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu.

Cậu rốt cuộc đã làm thế nào để giả vờ bình thản, cười nói với cô, ăn cơm cùng cô, đưa cô đi tìm khách sạn…

Giờ nghĩ lại, những cảnh sắc cậu nhắc đến một cách vô tình, rồi cả chuyện lạ lùng khi cậu đề nghị gặp Từ Quả, thực ra là cậu đang rất vụng về muốn cô ở lại lâu hơn một chút.

Vậy tại khách sạn, câu nói “Chúng ta cũng coi như bạn bè, phải không?” của cậu ấy, tâm trạng lúc đó là như thế nào?

Và cách cô đáp lại, đã làm tổn thương cậu ấy như thế nào?

Cô lúc đó cảm thấy, hình như chính mình mới là người không thể buông bỏ.

Vì khi cô luôn hỏi cậu về tình hình của cậu, cậu chưa bao giờ hỏi về tình hình của cô.

Hóa ra, cậu ấy không hỏi vì cậu ấy đã biết.

Cậu ấy biết tất cả.

Ninh Hân nhớ lại lúc Hà Đông Phàm rời khỏi khách sạn, bóng dáng cậu ấy thật hào sảng.

Liệu cậu ấy có âm thầm đỏ mắt không?

Cô đã sai.

Hoàn toàn sai.

Cô tự cho rằng những thứ mình cố gắng nhưng khó có được mới là những thứ quý giá nhất.

Cô tự cho là mình đã trải qua nhiều, có thể đánh giá, có thể lựa chọn, chỉ vì tốt cho cậu ấy.

Cô hoàn toàn không hiểu tình yêu của cậu ấy dành cho mình, lại dễ dàng phân tích những gì quan trọng nhất đối với cậu.

Cô đã biến tình yêu của cậu ấy thành một con dao, cắm vào cơ thể cậu.

Cô luôn đang làm tổn thương cậu ấy.

Ngốc quá.

Ngốc quá…

Làm sao có thể có người ngốc đến thế.

Bị tổn thương thì trốn đi.

Không hiểu sao?

Không đau sao?

Nếu đau như vậy thì phải trốn đi thôi.

Ngốc quá… ngốc quá…

Mấy ngày đó, mỗi khi Ninh Hân có thời gian rảnh, cô lại nghĩ về những chuyện ngày xưa.

Từ rất lâu rất lâu trước, khi ở Bắc Đô.

Cô không nhớ được lúc nào ánh mắt của chàng trai ấy dừng lại trên cô nhưng cô vẫn cố gắng nhớ.

Cô vẫn muốn nghĩ về chuyện đó.

Trong giấc mơ, cô cũng muốn tìm lại những gì đã qua.

Nhưng cô vẫn không tìm ra đáp án.

Chỉ là càng thêm những suy nghĩ như mũi tên.

Ngày trước lễ Quốc tế Lao động, Ninh Hân xin nghỉ.

Cô mang theo hành lý đã chuẩn bị từ lâu, vội vã ra sân bay.

Chuyến bay bị trễ.

Khi máy bay hạ cánh, trời đã tối.

Giờ ở đây là hơn mười giờ tối.

Ninh Hân không muốn ở lại khách sạn một đêm, mà đợi sáng mai đến quán cà phê tìm Hà Đông Phàm.

Cô không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Nhưng cô không biết địa chỉ của cậu.

Cô nhớ ra một người.

Cô thử gọi vào số điện thoại đó.

Điện thoại thông.

“Cô giáo Ninh?”

Ninh Hân vui mừng vô cùng. “Là chị đây, Từ Quả, em có thể cho chị địa chỉ của Hà Đông Phàm được không?”

“…Tất nhiên rồi.”

Ninh Hân bắt taxi.

Chưa ngồi lâu trong xe, mưa rơi lộp độp trên thân xe, trong đêm khuya ở đất nước lạ lẫm này, làm lòng người xao xuyến.

Nhưng cô không hề sợ hãi cơn mưa lớn này.

Xe dừng lại, tài xế nói với Ninh Hân rằng xe không thể vào được, cô phải đi bộ một đoạn nữa là đến nơi cần đến.

Ninh Hân xuống xe, kéo hành lý đi về phía trước.

Cô không mang dù, nước mưa lạnh lẽo thấm ướt người cô.

Đường khá nhỏ, có vài bậc thang, xung quanh là những bức tường đá cứng.

Cô đi khoảng năm sáu phút, cuối cùng cũng đến trước một tòa nhà nhỏ.

Cô xác nhận lại địa chỉ rồi bước vào.

Là tầng ba.

Cửa sắt màu đồng đỏ, có dấu vết thời gian.

Chính là đây.

Ninh Hân hít một hơi sâu, gõ cửa.

Cầu thang hẹp, tiếng gõ cửa vang vọng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, bị mưa vây kín.

Sau đó lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa.

Ninh Hân siết chặt tay cầm vali, mạnh tay gõ cửa lần nữa.

Lần này, tiếng gõ cửa dường như át đi tiếng mưa.

Nhưng sau đó lại chỉ còn im lặng.

Không có ai sao?

Ninh Hân cảm thấy lạnh.

Cô rùng mình, đứng dựa vào tường, định chờ đợi.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần từ trong nhà.

Cô không thể không nín thở.

Từ trong cửa sắt vọng ra một giọng quen thuộc, hỏi bằng tiếng anh: “Ai đấy?”

Ninh Hân bước thêm hai bước, không cẩn thận vấp phải chân, ngã vào cửa sắt, phát ra tiếng “cộp”.

Ngay lập tức, từ trong cửa sắt vang lên giọng nói không mấy khách sáo: “Biến đi!”

Kèm theo là tiếng bước chân xa dần.

Ninh Hân kích động gõ cửa, gọi vào trong: “Là em.”

Giọng cô khàn khàn và run rẩy.

Cô tự cảm thấy, giọng nói này không giống như của mình.

Cô vội vàng nói tiếp: “Là em, Ninh——”

Cô chưa nói xong, tiếng khóa cửa bật ra, cửa sắt mở ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.