Nghiệt Ma

Chương 22: Chữa thương



Chương 22: Chữa thương

Hạo Dương hắn nằm sõng soài trên mặt đất. Đến khi thở đều rồi mới cảm nhận rõ nét được cái đau tích tụ trong cơ thể, nó đau đớn vô cùng cứ như có thứ gì đó đang đâm hắn từ bên trong.

Lúc này trên miệng hắn bỗng nở một nụ cười, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Nguyệt Như. Hắn cố nói:

“Sao cô lại cứu ta?”

Bấy giờ, trên mặt nàng ta mới lộ ra một vẻ khó chịu đến ngờ vực. Nàng chống tay lên eo nhìn hắn chằm chằm:

“Huynh còn định hỏi đến bao giờ nữa?… Haiozzz….Thú thực, là trong Trần tộc có luật định rằng nếu gặp con cháu họ Trần miễn bàn thân phận thì đều phải cứu giúp. Với lại không phải ta trả lời rồi sao? Cứu người sao lại cần lý do chứ!”

Hắn cố nở nụ cười nhạt, hơi thở cùng lời nói cũng yếu hơn rất nhiều:

“Vậy cô cứu ta là do luật không thôi à?”

Nguyệt Như nhíu mày làm ra bộ dạng suy nghĩ, nàng ta hơi đắn đo một lát:

“Ờm… cũng có quan tâm đôi chút!”

Trên con mắt u tối của hắn cuối cùng cũng ánh lên một tia sáng, trên môi mấp máy mấy từ:

“… cũng có quan tâm đôi chút?… ”

Đó là lời cuối mà hắn thoát ra trong miệng trước khi mất ý thức hoàn toàn, nhưng trong lòng vẫn còn lời chưa thoát ra hoàn toàn: “… thế cũng đủ rồi!”.

Nàng ta thấy hắn ngất đi cũng không quan tâm lắm, nhưng thấy hắn ngất đi cũng đôi phần lo lắng. Nàng cúi xuống lay lay người hắn thì hắn không hề có động tĩnh lúc ấy mới thực sự hốt hoảng.

Nàng ta chuyển từ lay lay người sang vả mặt hắn mấy phát:

“Này, này, này! Hạo Dương, huynh ngất thật đó à? Tỉnh lại ta xem nào?”

Nhưng hắn vẫn không hề có động tĩnh, nàng bấm mạch ở tay hắn liền kinh hãi mà nói:

“Cái gì, sao kinh mạch lại gãy nát thế này? Lại thổ huyết trong, kiếm khí trì trệ với lại sợi dây sinh mệnh đanh nhạt dần…”

Nàng ta hiểu rằng nếu không nhanh cứu chữa thì có thể hắn sẽ c·hết, nhưng lại không biết phải làm thế nào với thương thế nặng như này. Nguyệt Như đắn đo:

“Cái tên này suốt ngày cao ngạo hôm nay lại đánh nhau đến thừa sống chí c·hết thế này. Nếu không cứu ngay có lẽ hắn sẽ c·hết mất! Nhưng biết tìm ai cứu giúp bây giờ?”

Nàng ta suy nghĩ một hồi mới nảy số mà thốt lên:



“Có rồi!!!”

Nàng cõng hắn trên lưng chạy về phía gốc cây đa, vì còn đường sốc mà khiến hắn mơ hồ tỉnh lại. Khi ấy hắn thấy bản thân ở trên lưng Nguyệt Như, phía trước mà con đường đất đỏ đầy gồ ghề của ngôi làng. Hắn thầm mỉm cười nhè nhẹ, mùi hoa lan mềm mai thoát ra trên người nữ tử này làm hắn cảm thấy an tâm mà ngất th·iếp đi.

Trong tâm trí mơ hồ vẫn cố: “Cô đang cõng ta sao?… ”

Nguyệt Như cõng hắn chạy nhanh đến gốc cây đa đầu làng, từ phía xa nàng ta gọi với:

“Lý tiền bối, Lục tiền bối hai người có ở đó không?”

Không thấy ai đáp lại, nàng ta bèn chạy vòng lại sau cây đa. Những hai lão tiền bối đã ngồi đó đợi sẵn, vẻ mặt của họ thản nhiên đến lạ thường khi trước mặt đã để sẵn giường gỗ vừa hoạ. Nàng ta nhìn kỹ rồi hiểu ý mà đặt hắn xuống bên dưới cái giường gỗ, dường như hai lão tiền bối này đã biết trước là nàng sẽ đến đây.

Chỉ là họ không hề biểu lộ ra đến bên ngoài, lão Lục đôn hậu đứng dậy sờ qua người hắn rồi hỏi:

“Nguyệt Như cô nương, cô có lo hắn một chút nào không?”

Nàng ta nghe câu hỏi cũng đôi phần do dự rơi vào suy tư, đến khi đáp lại vẻ do dự ấy lại biến mất:

“ Tiểu nữ tử,... cũng có đôi chút… lo! ”

Lão Lục cười thầm trong lòng tự nhủ :

“Một chút cũng đủ rồi...”

Nàng ta lặng lẽ đứng nhìn lão Lục.

Lục lão đầu bắt mạch sơ qua cho hắn liền biết vấn đề nằm ở đâu. Ông mỉm cười nhẹ tiện tay hái ba nhành rễ đa trước, xong lại lấy thêm nước thuần khiết ở đáy sông Cầu.

Ông hoà chúng lại với nhau sau lại dẫn khí đến lòng bàn, một khắc lại nghiền chúng ép ra tinh chất quý giá ngàn năm. Lão Lục truyền tinh khí thuần ấy vào người Hạo Dương, ngay lập tức đã thấy sự biến đổi.

Vết thương trên hắn đang dần lành theo thời gian truyền tinh khí. Ông cắt một vết ở cổ tay hắn ép máu đông phụt ra ngoài, sau lại nói:

“Con người ta đều có Ngũ Hành Căn Nguyên để tu luyện các lộ thế, hắn lấy căn tố thủy hệ làm bản mệnh ngũ hành của bản thân nên dùng thủy để trị thủy. Thủy lại sinh mộc, vậy nên để hai vật này bổ trợ lẫn nhau thì v·ết t·hương trong hắn mới mau lành lại.”

Nguyệt Như nghe vậy, nàng cũng gật gù mà khoanh tay lắng nghe. Trong tấm trí nàng cũng có điều muốn hỏi:

“Lục tiền bối, tên này liều mạng mà tu theo hai giới: Kiếm - Pháp thì…”



Lục lão đáp lại ngay:

“Ta chỉ có thể chữa thương cho hắn. Còn về phản phệ phải xem cơ duyên sau này của hắn, cái đó lão nủ không quyết được!”

Nàng ta thấy sự bất lực nơi ánh mắt của lão Lục nên cũng chẳng hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ quan sát biến chuyển của hắn mà thở dài thời gian mà nhắm nghiền mắt lại.

Phải qua rất lâu sau.

Hạo Dương mới mệt mỏi mở đôi mắt ra nhìn xung quanh, hắn nhận ra nơi này nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai hết. Cũng phải thôi, hắn nằm mê đã ba canh giờ. Lâu như thế ai mà đợi được, Nguyệt Như lúc ấy nàng ta cũng đã ra ngoài luyện kiếm, còn hai lão đầu đang đánh cờ bên ngoài.

Hắn cảm nhận lại cơ thể của mình, tuy bên trong nỗi đau vẫn đánh lên từng đợt thế nhưng vẫn có thể chịu đựng. Những v·ết t·hương nặng ban đầu về cơ bản cũng đã lành, khí trong nội tức cũng đã ổn định trở lại và sợi dây sinh mệnh trong đó cũng không ảnh hưởng phần nhiều.

Hắn chầm chậm chống tay ngồi dậy, v·ết t·hương cũ lại nhói lên khiến hắn đau đớn. Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, từng ngón tay không ngừng run lên như mất kiểm soát. Hắn cắn răng chịu đựng bước ra đến bên ngoài, từng bước đi là từng ấy nỗi đau đớn.

Lục lão nhìn thấy hắn, trên mặt ông cũng không có biểu cảm gì nhiều vẫn ung dung đánh cờ. Sau mới đưa đến cho hắn một chén trà nói:

“Ồ ! Ngươi tỉnh lại rồi sao? Uống chén trà này có lẽ ngươi sẽ bớt phần đau đớn!”

Hạo Dương nhận lấy chén trà nhưng không còn sức để hành lễ, hắn uống ngay chén trà nóng. Cái nóng lan từ đầu lưỡi xuống đến cổ họng rồi đi vào trong bụng, nó sản sinh ra một loại khí tức đặc biệt đến kỳ lạ cứ lan toả trong hắn. Thoáng chốc hắn cũng đã bớt phần đau đớn, hoạt động trở lại ở mức vừa đủ nhưng bên trong vẫn rất đau.

Nguyệt Như nàng ta gác lại thanh kiếm tiến đến, từ xa đã nói vọng:

“Trần huynh tỉnh lại rồi sao? Hôm nay nếu không nhờ hai vị tiền bối thì huynh có lẽ đ·ã c·hết rồi!”

Hắn nghe vậy rất hiểu bèn cúi đầu chắp tay cảm tạ rất thân tình:

“Lục tiền bối, Lý tiền bối. Cảm tạ hai người đã cứu ta một mạng, ân này tiểu bối không quên!”

Lão Lý cười khẩy, nói giọng xỏ lá:

“Ngươi cũng không được quên ơn vị cô nương kia đâu, nếu không phải cô ấy cõng ngươi chạy đến đây cầu xin thì ta cũng chẳng động lòng.”

Nguyệt Như nghe vậy vẻ mặt bất mãn vài phần, rõ ràng là không thể chấp nhận:

“Lý tiền bối, ta đâu có cầu xin chứ?”

Lão Lý xua tay cười khà:

“Hầy… . Lão Lục hỏi ngươi có lo cho hắn không thì ngươi chẳng trả lời là có hay sao ? Sao bây giờ lại phủ nhận thế?”

“Ta…”



Nguyệt Như biết bản thân không thể đối lý với vị tiền bối này, chỉ còn biết cười khổ trong lòng, sự bất mãn trên khuôn mặt cùng với sự bất lực hoà lại.

Lão Lục cũng lên tiếng:

“Thôi, được rồi! Hôm nay, câu chuyện dừng lại ở đây đi! Hạo Dương, thương thế của ngươi vẫn còn rất nặng mau đi về chữa thương đi. Dù sao ngươi cũng ở đây ba canh giờ rồi, chúng ta không tiếp lâu đến vậy đâu!”

Hắn biết là bản thân đã làm phiền hai người họ chỉ đành cúi đầu cảm tạ lần nữa:

“Hai vị tiền bối đã nói vậy, thì tiểu bối xin phép cáo lui. Một lần lần nữa, xin được cảm tạ hai vị tiền bối ân cứu mạng. Sau này xin khắc ghi!”

Rồi hắn chậm chậm bước về, mỗi bước đi đều rất chậm mà Nguyệt Như lại cứ thong thả đi đằng sau. Lão Lục tỏ vẻ khó chịu:

“Nữ tử nhà ngươi sao ác thế? Thấy người khác như vậy mà chẳng động lòng gì cả?”

Nguyệt Như ngơ ngác vài phần, tâm trí còn chưa thể chấp nhận. Nàng chỉ tay vào chính mình nói:

“Tiền bối nói ta "ác" sao?”

Lão Lục không nói câu nào. Nguyệt Như siết chặt tay lại, sự bất mãn đã lộ rõ khắp cơ thể. Nàng điều hoà nhịp cố lấy lại bình tĩnh, vẻ khó chịu đôi phần bước đến dìu hắn trở về.

Hạo Dương lúc ấy thấy nữ tử này như vậy chỉ thầm cười trong lòng, bước đều bước chân nàng ta mà chậm chạp đi về. Nguyệt Như thấy hắn nhìn mình một cách kỳ lạ như vậy vừa hay để trút giận, nàng hích một cú không quá mạnh vào ngực khiến hắn kêu gào một tiếng đầy đau đớn. Lúc ấy trong lòng thầm thoả mãn.



Lão Lý lại nói chuyện với lão Lục:

“Lão Lục, nếu lúc ấy tên đại hoàng tử đó muốn động thủ với hắn thật thì ông có ra tay không?”

Lão Lục đáp lại, giọng nói chắc nịch trên khuôn mặt chẳng có vẻ gì là đang nói đùa:

“Chắc chắn ta sẽ ra tay. Ông cũng biết mà lão Lý, nếu để hắn dùng đến nó thì cả cái làng cổ này sẽ biến mất hoàn toàn mất!”

Lão Lý thở dài:

“Mấy năm trước cũng nhờ lão Cung nhỉ? Thật khiến ta đau tim mà, nhưng giờ thì không cần lo nữa vì nó đã được kiểm soát. Mà sợi dây duyên kia ta thấy rõ nét rồi, chỉ tiếc là sau này giữa chúng lại không hề có tín vật!”

“Ông đừng quên, vị tiền bối kia tặng hắn ba chữ “Đức Tại Tâm” cũng là muốn giúp chúng gắn kết lại rồi! Còn bây giờ, chúng ta sắp phải đón chờ một chuyện nữa xảy đến... ”

“Một chuyện kinh thiên động địa… ”

Lão Lý rơi vào trầm ngâm, ánh mắt vô định.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.