Nghiệt Ma

Chương 23: Chăm sóc



Chương 23: Chăm sóc

[Lê phủ]

Trước đó một lát.

Lê gia chủ cùng phu nhân như vừa nói xong chuyện gì đó, chỉ thấy họ lần lượt rời khỏi phòng ốc. Khi ấy, Y Nhu nàng ta vẫn đứng bên ngoài cố gắng chờ đợi cha mẹ đi ra ngoài.

Cha nàng bước ra đầu tiên, vẻ mặt ông đôi phần nghiệm nghị trên ánh mắt còn ánh lên vẻ buồn bực. Ông nhìn nàng lướt qua rồi rảo bước đi nhanh.

Mẫu thân nàng ta rất hiểu tâm lý con gái, bà nhẹ nhàng nói:

“Ý Nhu, ta biết con đứng đợi từ nãy. Nếu có điều muốn nói thì có thể đi vào!”

Nàng ta đi thẳng vào bên trong, từ khi nãy trong tâm trí đã có rất nhiều câu hỏi. Nàng ta nói lớn, quên đi mất đức tính nhu mì nhẹ nhàng của người phụ nữ, giọng nói cao vợi giống như đang chất vấn:

“Mẹ! Sao lúc đó mẹ lại bắt con về chứ!”

Cuộc nói chuyện đi đến đỉnh điểm cao trào khi bà cũng quát mắng nàng:

“Sao...! Con đây là đang chất vấn ta ư?! Ta làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi!”

“Tốt cho con… ?! Hư... (giọng nói nghi hoặc) Mẹ thừa biết là con rất quý huynh ấy mà? Con luôn coi huynh ấy là ca ca, đã là ca ca thì tại sao lúc huynh ấy khó khăn lại không thể giúp đỡ chứ? Hay lại như năm ấy, đến mẹ cũng không ra tay giúp đỡ?”

“Đủ rồi!!! Chuyện này dừng ở đây!!! Con muốn đi đâu thì đi! Muốn làm gì thì làm! Ta sẽ không quản nữa!”

Nếu đúng lễ nghĩa, khi ấy nàng có lẽ đã phải hứng chịu một cái tát vì tội dám cãi cha mẹ. Nhưng, Huyền Liễu từ lâu bà là người mẹ nhẹ nhàng không bao giờ dùng đến đòn roi.

Y Nhu nắm chặt tay vẻ mặt đầy uất ức chạy ra chạy vụt ra ngoài. Nàng chạy vụt đi không ngoái lại dù chỉ một chút.

Huyền Liễu ngồi bên trong nhìn bóng lưng con gái rời đi cũng chỉ biết thở dài, trong lòng là nỗi buồn man mác khó tả . Lê Cát Hưng từ sau lưng bước ra, ông cũng rất muộn phiền nói:

“Con gái lớn rồi, khó quản, khó quản!!!”

Huyền Liễu nhắm nghiền lại đôi mắt, bà nói:

“Ta không quản chuyện tình duyên của con bé, nhưng nếu đã không có duyên phận thì sau này người khổ cũng chỉ là con bé.”

… (Không khí trầm mặc, buồn thỉu)

“Năm đó, ta đồng ý với Liên Hoa sư muội (tên mẹ Hạo Dương) liệu có phải là sai lầm không?”

“Không, chàng không sai! Nếu là ta năm đó cũng sẽ đồng ý! Vậy nên chàng không cần phải cảm thấy có lỗi.”





Nguyệt Như khi ấy nàng vẫn chầm chậm dìu hắn từng bước chân, vẻ mặt giận dữ sau pha trút giận cũng không còn nữa. Hơn nữa bây giờ nàng ta rất tập trung, trong suy nghĩ còn đang lo lắng cho hắn: “kẻo lại ngã mất, cẩn thận,… ”.

Suốt dọc đường nãy giờ, hắn nhìn nàng chằm chằm trên khoé miệng có một nụ cười nhẹ chỉ là không lộ ra bên ngoài. Nàng ta đang chú ý đến từng bước bỗng quay lên, khoảnh khắc ấy hai đôi mặt bỗng đối nhau ở khoảng cách gần, họ liếc ra nơi khác. Một cảm xúc ngại ngùng phát sinh trong lòng dù chỉ là thoáng qua chốc lát.

Nhịp thở cả hai hỗn loạn, nàng ta hỏi hắn:

“Sao cứ nhìn ta chằm chằm thế ?! Huynh động lòng rồi sao?”

Hắn điều hoà lại hơi thở :

“Đâu có... !”

Nàng ta cười nhạt.

Bỗng lúc ấy, Ý Nhu chạy vụt đến gọi với:

“Dương ca ca, huynh có làm sao không?”

Hắn nghe giọng nói cũng biết là ai, y ngẩng đầu lên nhưng vẻ mặt chẳng có mấy hứng thú. Ý Nhu nàng ta đi đến thấy bộ dạng hắn như thế tỏ ra vô cùng lo lắng:

“Hạo Dương, huynh có sao không? Chỉ tại cha mẹ muội không cho muội ra ngoài, chỉ tại… chỉ tại…”

Nhìn thấy Ý Nhu bây giờ, Nguyệt Như nàng ta cũng chỉ biết cười trừ mà nói:

“Ý Nhu sư muội, Dương ca ca của muội bây giờ thương thế đầy mình. Nếu muội còn “nựng” hắn mạnh như thế sẽ b·ị t·hương nặng thêm đó!”

Hạo Dương hắn rất để tâm đến lời nói này, trên miệng hắn cười khổ còn lẩm bẩm từ “nựng?!”

Nguyệt Như muốn nhường hắn lại cho Ý Nhu nhưng chỉ trách tên này bám vào vai nàng chặt quá, lại nặng nữa nên không tách ra được…

Một khung cảnh hai nữ tử cùng dìu một nam nhân đi về. Đúng là sự đời!

Dìu về đến Trần phủ, hai người họ đặt hắn xuống cái giường phía gian phòng bên phải. Nguyệt Như nàng ta xoay khớp bả vai, tiếng kêu giòn tan vang đến rất đã tai. Hơn ai hết, chính nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Ý Nhu thì nhanh nhẩu, nàng ta chạy ra ngoài sân ngay, lúc đi không quên nói vọng:

“Dương ca ca, muội đi nấu cháo gà hành lá cho huynh!”



Nguyệt Như thấy vậy nàng ta cũng mặc kệ, biết là hôm nay bản thân phải tự thân tự sức làm. Nàng ta đi xuống gian bếp tự mình đun nước tắm, lại đi vào mó mấy quả trứng nấu bát canh trứng gà ăn qua lót dạ.

Nàng đi vào bếp, nhìn thấy Ý Nhu đang nấu cháo trong bếp… chỉ có điều là cảnh nấu cháo này không được vừa mắt cho lắm. Trên bếp, cháo sôi trào hết nên nắp nồi rồi lại rớt xuống đống củi đang cháy bên dưới.

Trông cái bộ dạng còn thảm hại hơn nữa, cái kiểu co rúm lại sợ hãi còn hơn cả lúc rán cá bị dầu bắn. Nàng ta cười thầm, nói mỉa mai:

“Ý Nhu sư muội thân là phụ nữ lại không thạo lắm nhỉ? Đức tính “nữ công gia chánh” xem ra sai thật rồi!”

Ý Nhu lúc này đã khó chịu lắm rồi, bản tính ganh đua của nữ nhân khi ấy mới nổi nên . Nàng nấu sói lại Nguyệt Như:

“Dạ, vâng! Tiểu muội quả thực yếu kém ngón ghề trong bếp. Vẫn nên để Nguyệt Như tỷ đây chỉ giáo!”

Nàng ta nói vậy mà tự nhủ thầm trong lòng:

- Để xem cô hơn ta điểm nào chứ?!

Nguyệt Như nàng vốn không định tốn công, mất sức lo chuyện gì cho tên đáng ghét kia cả. Nhưng đây giống như lời thách đố chạm đến lòng tự ái của con người ta khiến nàng không thể gác lại.

Nguyệt Như đi đến, vừa đi vừa sắn ống tay áo, trên khoé miệng bỗng nhếch lên như coi thường. Chính nàng cũng rất hiểu, thầm tự nhủ:

- Nghĩ là tiểu thư mà không biết nấu ăn sao ? Coi thường ai chứ? Đã thế hôm nay, để tỷ cho muội biết thế nào là nữ công gia chánh!

Nàng ta tiến đến, lấy nửa đấu gạo trong hũ gốm đổ lên giá. Sau lại mang đến chậu nước trong sân đãi cho sạch. Rồi từng công đoạn thực hiện một cách trơn tru đến mượt mà: giã qua gạo cho nát nhẹ, bỏ thịt gà vào vào sáo qua cho ngậy mùi, đổ nước đợi sôi rồi mới cho gạo, sau đó từng bước khuấy đều…

Nàng thực hiện y như lời mẹ dặn, đôi đũa khuấy cháo cứ đưa đều theo. Nguyệt Như luc này rất nhập tâm, dường như nồi cháo cũng là cảm xúc của nàng đổ vào nơi đó. Tâm trạng suy tư sâu lắng chẳng biết từ đâu mà xuất hiện.

Nguyệt Như cứ đăm đăm nhìn vào nồi cháo đang khuấy đều, trên khoé mi chẳng biết từ bao giờ vương đến một giọt lệ rất kỳ lạ.

Ý Nhu nàng ta dù không muốn cũng phải phục, rõ ràng là tại bếp núc của nàng không bằng một phần so với nữ tử trước mặt. Khi thấy giọt lệ trên khoé mắt của Nguyệt Như, nàng đã cảm thấy rất kỳ lạ bèn hỏi thăm:

“Nguyệt Như tỷ, đang khóc đấy à?”

Nguyệt Như nghe vậy bỗng giật mình, nàng nhanh chóng lấy tay lau đi khóe mắt nói qua qua:

“À, không! Khói cay bay vào mắt ấy mà…”

Nhưng thực ra lúc ấy trên sống mũi đã thấy vị cay cay, nồi cháo cũng khiến nàng nhớ lại ký ức trong bản thân.

Nhiều người luôn cho rằng đã là đại tiểu thư quyền quý của gia tộc lớn thì phải ăn sung mặc sướng… . Nó rất đúng nhưng với nàng ta thì khác hoàn toàn…



Nguyệt Như lúc nhỏ sống trong khu nhà nghèo ở thành Nam Trực, nàng lúc ấy không biết cha mình là ai - điều này cũng giống hắn. Mẹ nàng lúc ấy bà làm thợ giặt chăn màn thuê - cái nghề khổ cực mùa nào cũng thế. Đầu tiên là cái nặng của chăn mền lúc ngấm nước, cái nắng lôi của mùa hè, cái ẩm mốc của mùa nồm,… . Thật sự là vất vả vô cùng mà cái nghề ấy cũng đâu kiếm ra tiền, đồng bạc lúc nào cũng ít ỏi lại còn phải nộp lệ phí bảo kê.



Nên nhiều khi trong nhà còn chẳng có thứ gì mà ăn, quay ra ngó vào chõ gạo cũng chỉ còn duy nhất nắm gạo vỡ vụn. Nàng rất nhớ người mẹ hiền từ của mình, nàng rất nhớ nồi cháo trắng khi ấy - chính điều đó mới khiến nàng đổ lệ.

“Con gái, trên tay ta là thứ gì đây?”

“Dạ, là nắm gạo nhỏ xíu ạ!”

“Vậy con có muốn biết cách mẹ biến nắm gạo nhỏ này thành một nồi lớn ăn không xuể không?”

“Dạ có ạ!”

“Vậy phải quan sát mẹ thật kỹ đấy nhé!”

“Dạ, vâng ạ!”

Nồi cháo nghi ngút khói được nàng ta bắc ra khỏi bếp, nó thoát ra mùi hương dịu nhẹ lan tỏa khắp bếp. Nguyệt Như tỏ vẻ mệt mỏi:

“Chắc nước cũng sôi rồi nên ta đi tắm, muội mang cháo lên cho hắn ăn đi!”

Nàng ta nói vậy rồi bước ra đến bên ngoài luôn.

Ý Nhu nàng ta nhìn lại nồi chào toả hương trên sàn nhà cũng do dự một phần, quả thực trù nghệ của nàng ta quá kém nên cũng chỉ đành múc một bát cháo lớn mang lên cho hắn.

Khi thấy nàng bước đến, hắn đôi phần khó chịu:

“Ta không đói, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi! Phiền muội không làm phiền!”

Ý Nhu bất bình:

“Đây là cháo mà Nguyệt Như tỷ tự tay nấu cho huynh đó ! Lại rất vất vả nữa!”

Hắn nghe vậy không hiểu vì sau từ tận đáy lòng lại man mác buồn, cũng mủi lòng vài phần. Hắn nhẹ giọng lại:

“Muội cứ để trên đó đi, lát nữa ta sẽ ăn sau. Thế nhé!”

Ý Nhu thấy hắn như vậy cũng chẳng làm làm phiền thêm nữa, nàng ta nhẹ nhàng đặt chén cháo bên cạnh giường hắn. Rồi lui ra, trước khi đi không quên nói:

“Dương ca ca, muội đi về luôn. Mai lại đến chơi với huynh!”

Hắn vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, không đáp lại dù chỉ một lời. Ý Nhu vẻ mặt buồn bã rời đi, dường như trong nàng cũng dần cảm nhận được điều gì đó.

Thấy không còn ai nữa hắn mới nén lại cơn đau, từng chút một ngồi dậy, tay với lấy bát cháo múc từng thìa.

Phải lâu lắm rồi hắn mới thấy cháo ngon đến vậy!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.