Nghiệt Ma

Chương 38: Kiếm và Đạo



Chương 38: Kiếm và Đạo

Trịnh Sơn gào thét:

“Ngươi thì có điều gì muốn quên mà không quên được?!!!”

Tôn Chí cười đau khổ:

“Nếu hôm nay, huynh có thể đánh thắng ta. Chuyện năm đó nói huynh biết cũng đáng!”

Trịnh lão đầu mang theo tiếng thét lao đến, khoảnh khắc đó ông ta như trẻ lại. Từ một lão già ngoài 60 bỗng chốc hoá thành nam nhân ngoài ba mươi. Một vẻ phong lưu khiến Hạo Dương hắn phải há hốc mồm kinh ngạc.

Kiếm khách họ Tôn lần này không chống đỡ nữa, cây bút trên tay ông biến hoá vạn ảo diệu thuật đưa từng dải giấy t·ấn c·ông ngược lại. Trịnh Sơn cuồng nộ, giấy lao tới xé nát, đấm nát, đá nát,… từng tờ một cứ thế bị xé toạc.

Nhưng chính ông ta lại bị đẩy càng lúc càng xa, không thể tiếp cận với chính đối thủ.

Tôn kiếm khách đưa cây bút hướng lên trời, một đường hoạ ngàn khối đá, điểm thêm lửa. Tay còn lại điều khiển, ngàn nham thạch rơi xuống, một trời cầu lửa phóng đến.

Trịnh Sơn ưỡn về phía trước, miệng há rộng hấp thụ từng luồng khí linh bên ngoài vào cơ thể. Người ông ta biến đổi liên tiếp, rừng rừng biến đổi cơ thể trở nên cường tráng, từng bắp cơ gằn nổi mạnh mẽ mang theo đó là kiểu hoang dã đặc trưng của thú vật.

Bộ viên lĩnh rách toạc chỉ còn quần dưới, để lộ ra nửa trên hoá thú. Bộ ngực lớn lộ ra, từ phía gần hai cánh tay là lớp lông vàng đen dày chạy theo đến sau lưng. Tóc ông ta ngắn lại để lộ một luồng khí tức hung bạo lan đến, cái ánh nhìn sắc lẹm, tròng mắt long long ném cái nhìn về phía tất cả.

Linh thú quyền pháp sau lưng đập ngực mạnh mẽ thể hiện quyền uy với tiếng gầm rú mạnh mẽ kinh người. Trịnh Sơn như hoà vào làm một, ông ta gồng cơ bắp bật mạnh lên trời cao. Cánh tay như hoá lớn tung trăm vạn quyền về phía những q·uả c·ầu l·ửa đang lao xuống . Ngay tức khắc nhiều v·ụ n·ổ kinh người vang đến ầm ầm bên tay . Khắp thủy đồ đâu đâu cũng là khói lửa bay tứ tán, loạn xạ mịt mù.

Khí bạo như gió lao đến khiến Hạo Dương lùi về phía sau mấy bước, hắn lấy tay che mắt lại khỏi cái mịt mù, khói bụi nhưng vẫn cố gắng quan sát.



Trịnh Sơn nén lại quyền khí trong cơ thể trong phút chốc rồi bạo phát nó, khói bụi mịt mù tan biến. Sóng bạo xung kích lan tến tứ chốn, nó đi đến đâu thì thủy mặc đồ nứt vỡ nơi đó, những vết nứt không gian.

Hai lão đầu vẫn đánh nhau ác liệt không màng hậu quả. Tôn Chí cười nhìn về phía người còn lại, tay ông đưa cây bút hoạ lên vòng tròn bí ẩn. Sau đó trên đầu Trịnh Sơn liền xuất hiện vòng tròn như thế, mỗi giây mỗi phút đều là vạn chữ trôi xuống.

Tôn Chí cười lớn:

“Ta hoạ nhân gian! Hoạ sơn hải ! Ta hoạ đạo ta, hoạ chốn tường. Sơn Hải Ấn, đi!!!”

Một ấn đường xuất hiện, trên nó là sơn hải trùng phùng, hũng vĩ non xanh tươi tốt. Duy chỉ hai màu đen trắng đơn lẻ nhưng kẻ ngoài nhìn vào lại thấy nó vạn sắc vô cùng. Trong mắt Hạo Dương ấn lớn này không chỉ hoạ từ thủy mặc mà còn là non sông gấm vóc đa màu thu mình lại trong ấn đường.

Uy áp lan đến xung quanh cũng đủ khiến cho kẻ khác phải kh·iếp sợ, một ấn này thôi có lẽ cũng đủ để hủy đi một vùng thiên địa. Hắn chỉ cảm nhận thôi mà thân thể run lên lúc nào cũng không hay.

Trịnh Sơn bên dưới một thân chống đỡ, ông ta hai tay gồng cơ gánh chịu cùng thét thét ngút trời. Ông ta hấp thụ khí linh trong trời đất làm cho cơ thể mãnh liệt, bàn tay từ chống đỡ chuyển sang cào nắm. Giọng gào lớn:

“Phá cho ta!!!”

Trên ấn sơn hải vết nứt từ bên dưới lan đến bên trên, vết nứt đan chéo nhau chằng chịt. Một t·iếng n·ổ lớn kéo theo luồng ánh sáng chói mắt toả đến tất cả. Hạo Dương hắn phải nhắm díp mắt lại vì không chịu được.

Đến khi mở mắt.

Thủy mặc đồ tàn tạ, rách nát. Từng mảng lớn đổ xuống, sau những mảng ấy là không gian thực tại đầy màu sắc. Một cảnh hỗn độn đen trắng huyễn ảo hoà cùng những mảnh thực tại màu sắc.

Trịnh Sơn đứng đó toá xoã tung bùng sau vai, cái gió thổi qua khiến nó bay bồng bềnh. Người này đứng đó đầu trùng xuống thở dốc, từng sóng quyền khí mạnh mẽ vẫn bao quanh cơ thể.

Tôn Chí đứng bình thản, vẻ mặt cùng ánh mắt vô hồn . Nhưng hơi thở lại vô cùng gấp gáp, chiêu thức này thực sự khiến ông ta tiêu hao sức lực rất nhiều .



Trịnh Sơn ngẩng đầu hô lớn:

“Tôn Chí…! Dùng kiếm của ngươi, ta sẽ không nương tay nữa!!!”

Hạo Dương ngớ người, hắn kinh hãi lại càng không thể ngờ được những đòn đánh khủng bố khi nãy chỉ là màn dạo đầu của hai lão đầu này. Hắn tự lẩm bẩm: “Cao thủ tứ trọng bá đạo đến vậy sao?!”.

Tôn lão đầu bỗng chốc mỉm cười mãnh liệt, cái cười phó mặc tất cả hiện lên trên nền cái phóng túng, tự do. Cái nụ cười khoái ý, cái thuận thế tự nhiên quyết định do ý trời. Người này xoay cây bút tự viết, tự hoạ, tự biên, tự diễn. Nhiều giọt mực rơi xuống, tiếng “tóc tách” nhẹ vang trong không khí, như có điều huyền diệu, từng vệt mực gắn kết lại thủy mặc đồ. Thoáng chốc, từng mảng đổ lớn được vết mực hoạ gắn kết lại trở lại dáng vẻ ban đầu.

Ông ta nói:

“Trịnh huynh, ta có đạo ta, huynh có đạo huynh. Đạo lộ ta đi vốn khác huynh, đạo lộ huynh đi khác biệt đạo ta. Cớ gì không thể buông bỏ…?!”

Trịnh Sơn cúi đầu mắt nhắm lại, không đáp lấy một lời dường như sâu trong tâm trí đang suy nghĩ điều gì khác. Cơ hình vẫn thế nhưng bàn tay đã siết chặt hết cỡ, những đường gân xanh nổi rõ từ thái dương lan xuống tận gót chân. Hơi thở ông ta mạnh mẽ như loài hung sửu, từng hơi thở thoát ra giống như loài bò giác đấu.

Ông ta bĩu mỗi, cảm thấy nực cười:

“Lấy kiếm của ngươi ra, đòn này của ta không phải đạo của ngươi có thể cản lại cản lại…”

“Được… !!!”

Tôn Chí thống khoái.



Cây bút trên tay ông uyển chuyển ảo diệu biến hoá vạn nét mực, tranh trong tranh cảnh dần xuất hiện toả ánh mắt tinh diệu như có một sức mạnh vô hình sau luồng ánh sáng đó. Xung quanh bức tranh mờ ảo là làn sương mù bay lượn dần lan toả tứ phía. Từng cổ chữ tụ lại tạo nên những cổ tự theo hàng dọc lơ lửng xung quanh, dường như ẩn chứa khí tức cổ xưa nào đó.

Tôn Chí cười sảng khoái:

“Kẻ nói kiếm đạo chính là đạo kiếm, nhưng thực chất kẻ đó chỉ có đạo cầm kiếm. Nhỏ bé, thật sự nhỏ bé!!! Kiếm của ta có cả kiếm và đạo, đạo ta hoạ kiếm, kiếm soi đạo ta!!!”

“Vô sương, vô hoạ, vô hình kiếm

Hữu kiếm, hữu ý, kiếm đạo tôn.

Vô Hoạ Kiếm… ! Ra đây cho ta… !!!”

Tôn Chí đưa tay vào bức tranh sương mờ ảo vén nửa màn, một cỗ khí tức cổ xưa thoát ra cùng với ánh sáng hai màu đen trắng đi đến khắp chốn. Chuôi kiếm dần lộ ra từ làn sương mờ ảo, tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh. Đó là một thanh kiếm cổ xưa với những đường vân tinh xảo chạy dọc thân kiếm, như thể được chạm khắc bởi bàn tay của bậc thầy kiếm đạo thượng thừa. Phần chuôi kiếm được bọc bằng dải lụa đen, điểm xuyết những chữ cổ màu vàng kim óng ánh.

Tôn Chí nhẹ nhàng rút thanh Vô Hoạ Kiếm ra khỏi bức tranh. Ngay khi thanh kiếm rời khỏi làn sương, không gian xung quanh như ngưng đọng. Những nét mực trên bức tranh bỗng sống động, hoá thành những dải lụa đen bay lượn quanh thân kiếm.

Thanh kiếm nửa vô hình nửa vô thực đến kỳ lạ, cả thanh kiếm lúc trắng lúc đen vô thực dạng. Viền thanh kiếm lúc có lúc không, trong nó có ngàn chữ tụ thành thành bóng hình. Lúc thanh kiểm chuyển trắng thì cổ tự màu đe và ngược lại. Bao quanh thanh kiếm còn là từng dòng cổ tự bay xung quanh lưỡi kiếm.

Hạo Dương bây giờ hắn mới hiểu như nào là vẽ kiếm, hoạ đạo vô hình vô thực. Đạo sinh ra kiếm, kiếm ý xuất phát từ tâ·m đ·ạo . Hắn bất giác ngờ nghệch nói: “Đây chính là đạo lộ của người này. Thật sự quá bá đạo…”.

Ông từ từ vung kiếm, mỗi đường kiếm đều vẽ nên những nét mực trong không trung, tạo thành một bức tranh sống động của giang hồ. Những nét mực ấy không tan biến mà đọng lại thành những hình ảnh lung linh, như thể thời gian và không gian đã hoà quyện vào nhau trong từng đường kiếm.

Mỗi nhát kiếm vung là từng đợt cuồng phong đi đến khắp cảnh. Tà áo thừa tung bay sau lưng ông ta, trên vải áo là bao nhiêu cổ tự chạy ra ngoài như suối chảy. Tóc ông bay bay theo gió, quần áo sát người để lộ những đường nét cơ thể cứng rắn. Trên ấn đường là ấn ký đặc biệt, nó mang hai màu âm dương hình nửa cây kiếm nửa vô đạo.

Trong lòng mắt cũng có chữ chạy dọc xuống, cái nhìn trở nên nghiêm nghi không còn một chút vẻ khoái lạc, phóng khoáng .

Tôn Chí cất đi cây thánh bút trên tay vào ngực áo. Ông hô lớn:

“Sư huynh, kiếm ta đây còn đạo quyền huynh đâu?!”

“Rồi ngươi sẽ thấy!!!” .Trịnh Sơn nói.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.