Nghiệt Ma

Chương 39: Thực sức



Chương 39: Thực sức

Trịnh Sơn múa võ giữa không trung, từng quyền cước đều sắc nét đến kinh ngạc. Mỗi quyền cước đều là tinh hoa trong đó võ thế, từng cử chỉ hành động cũng chứa đựng năm tháng thăng trầm. Linh thú quyền pháp sau lưng ông nhạt dần rồi biến mất, dáng hình Trịnh Sơn trở lại ban đầu nhưng lại không hề già đi.

Ông nhắm mắt lại như để cảm nhận từng luồng khí chạy trong cơ thể, đưa nó về nội tức rồi lại điều phối đến khắp cơ thể.

Dưới ánh tranh thủy mặc mờ mờ, một bóng hình cao ngạo to lớn đứng đó.

Trong bức thủy mặc động, thân ảnh người múa võ như một nét mực sống động trên cảnh giấy trắng. Mái tóc buông tung bay như dải mực loang, hòa quyện cùng khoảng trắng tinh khiết của nền giấy.

Mỗi động tác của Tiên Ông Quyền dưới bàn tay người võ giả như một nét bút thuận tự nhiên - khi đậm khi nhạt, lúc gấp lúc trôi. Thế “Kỳ lân hạ bộ” vẽ nên một đường cong mạnh mẽ, trong khi “Long thành phục địa” tạo thành một mảng đen huyền bí trên nền trắng.

Không gian xung quanh dường như cũng hòa vào bức họa - những đốm mực nhỏ văng ra từ tay áo như những giọt mưa đen, tạo nên một vũ điệu của mực và giấy. Chân khí tỏa ra từ người múa võ như những đường mực mờ ảo, loang dần vào khoảng không.

Cả thân hình họ như một cọ lông lang thang trên trang giấy, để lại những dấu ấn đậm nhạt của võ đạo. Mỗi thế võ đều như một tác phẩm thư pháp sống động, nơi đen và trắng đan xen, tạo nên một bản hòa tấu nổi bật của võ thuật và nghệ thuật thủy mặc.

Chưởng phong cuồn cuộn, mỗi bước đi đều mang theo khí vận. Khi song chưởng mở ra, không khí như ngưng đọng, tựa hồ thời gian cũng phải dừng trôi. Thân pháp khi xoay chuyển, tựa thần nhân bay lượn giữa mây ngàn, khinh công tuyệt thế.

Long thành phục địa - thế võ tuy trầm nhưng ẩn chứa sức mạnh ngàn cân. Mỗi chiêu thức đều như mang theo hơi thở của thiên địa, khi ẩn khi hiện, khi cương khi nhu. Thân hình uyển chuyển như múa, nhưng trong cái đẹp ấy lại ẩn chứa sức mạnh có thể di sơn đảo hải.

Tới thế “Song phi bái tổ” người múa quyền như hoá thành cánh hạc giữa trời cao, thân pháp nhẹ nhàng mà tiêu sái. Chân khí từ nội tức tuôn trào, hoà cùng thiên địa, tạo nên một vòng xoáy năng lượng huyền ảo quanh thân.

Tiên Ông Quyền dưới tay kẻ luyện quyền, không còn là võ công phàm trần, mà đã hoá thành một điệu múa thiên giới, nơi mỗi động tác đều ẩn chứa đạo lý của trời đất, mang theo khí chất siêu phàm thoát tục của một vị thần nhân đang múa hát giữa chốn thiên thai…

Tôn Chí đứng đó, ánh mắt dường như đã quá quen với cảnh này. Kiếm khách hiểu sư huynh của hắn, người này trước khi tung sát chiêu sẽ múa võ điên cuồng. Hắn siết lại thanh kiếm vô hình vô định, ánh mắt khẽ nhíu lại. Kẻ tu hành trước tứ trọng cảnh thì thời gian chính là kẻ thù của đạo lộ, không có thứ gọi là chờ đợi kẻ khác. Nhưng kiếm khách vẫn đứng lạc tại đó, y chẳng biểu cảm cũng chẳng có cảm xúc gì.



Trịnh Sơn múa võ, càng múa càng điên, khí linh trong thủy mặc đồ hấp thụ mỗi lúc càng lớn. Khí linh đi tụ lại như sóng nước chạy theo luồng cuộn đi vào cơ thể, trong lòng bàn tay của ông ta hình thành hai quả cầu khí nhỏ. Trịnh Sơn nói:

“Một trong 18 bài võ cổ của người Nam ta là Tiên Ông Quyền, đây cũng là bài võ cổ nhất.

Lão thành tiên tựa lão mà trẻ

Trẻ luyện quyền tiến thành lão nhân

Một quyền như lão như tiên

Một túc giáng trần sập khối địa .

Quyền giao đạo kiếm, khí thoát vạn cổ xa, ngươi há có thể đỡ ?!”

Tôn Chí mặt bình thản, ung dung đáp lại một câu chắc nịch như đinh đóng cột :

“Có thể… !”

Trong làn sương mờ ảo của thủy mặc đồ một bóng dáng tiên nhân hiện ra với dáng vẻ siêu thoát trần thế. Mái tóc bạc phơ như mây bồng bềnh, râu dài trắng muốt tựa tuyết sơn, gương mặt phúc hậu với nụ cười an nhiên tỏa sáng dưới vầng trán cao rộng như trăng rằm.

Tiếng cười của hình bóng tiên ông vang vọng, một tiếng cười hơn cả sáng khoái, thích ý. Tiếng cười đó tự tôn lên cái khí phách của bản thân, cái ngạo ngễ oai hùng với tất cả.



Thân khoác áo cửu sắc vân cẩm, điểm xuyết những đường thêu tinh xảo như có linh khí lưu chuyển. Tay phải nâng cây gậy gỗ đào với rồng vàng uốn lượn, tay trái ôm quả đào tiên hồng mọng đang tỏa ánh hào quang kỳ ảo. Dải lụa xanh ngọc bay lượn quanh người như có ý thức, mang theo những áng mây năm sắc.

Dưới chân ngài, những đóa sen trắng nở rộ, tỏa hương thơm kỳ lạ. Mỗi bước đi nhẹ nhàng dường như không chạm đất, để lại sau lưng những vệt sáng lung linh như sao sa. Khí vận trường thọ bao quanh thân hình cao quý ấy, mang theo lời chúc phúc vô tận cho nhân gian.

Hình bóng mờ nhạt đó cùng tiếng cười biến mất, Trịnh Sơn siết nắm đấm phi đến. Tia sáng lao vụt đến trước Tôn Chí kéo theo là t·iếng n·ổ ầm ầm khi cơ thể va vào không khí. Tôn Chí đưa thanh kiếm cản lại, điều động toàn bộ cổ tự bay về…

Tốc độ nhanh như thế này, Hạo Dương hắn thực sự không thể theo kịp nữa, ánh mắt lúc đầu nhìn qua qua được vài đường quyền mà đã nhói đau khiến hắn phải dụi mắt liên tục. Khi mở mắt, khắp thủy mặc đồ đâu đâu cũng là mảng tranh rách đổ xuống hỗn tạp. Tiếng ầm ầm, cheng cheng của kim loại cứng va đến chói tay, hắn nhìn lại chỉ còn thấy hai tia sáng cực nhanh vụt từ bên nọ đến bên kia, khi chúng va vào nhau nơi đó thủy mặc đồ đổ nát, tiếng động kinh người vang đến tất chốn.

Khí nén bao quanh hai lão đầu như lớp màng hộ thể, đúng là chỉ có kẻ trong cuộc mới có thể nhìn thấu kẻ trong cuộc. Một quyền cực nhanh và mạnh nhằm thẳng đến chéo vai Tôn Chí - một quyền đó đủ để đánh nát vai. Tôn Chí đưa thanh Vô Hoạ Kiếm biến ảo cản lại từng nắm đấm, từng túc đến.

Một nhịp chậm lại, Trịnh Sơn nắm chặt thanh kiếm đó mà lòng bàn tay tia lửa vẫn không ngừng bắn ra. Tay kia lập tức t·ấn c·ông chỉ là Tôn Chí dùng nắm đấm cản lại, tự khắc chế lần nhau không thể cử động thêm.

Hai người nghiến răng trừng mắt nhìn nhau, không chút xót thương nhưng ánh mắt khẽ xao động.

“Đáng sao… sư huynh… ?”

“Đáng!!!”

Một đòn chân đoạn khuỷu đá mạnh đến, kiếm khách biết đòn này thật không tầm thường, không thể lấy thân đánh trực tiếp . Kiếm khách quả quyết bạo đi thanh kiếm của bản thân, một vụ lớn xảy đến. Mỗi cổ tự như lưỡi dao lam sắc bén cứa đến cả hai kẻ.

Họ lùi lại ra xa, kẻ nào cũng đã tàn tạ, quần áo rách nát đến khó coi, lả tả. Trên mỗi mảnh vải là máu rỉ đến, vết cắt từ chữ không hề tầm thường khi có thể khiến cao thủ tứ trọng đã tụ lại khí của bản thân để cản lại mà cũng phải chịu thương tổn đến phần nhiều.

Bá đạo là như vậy nhưng chính hai lão đầu cũng quên mất thực tại, cảnh vật thủy mặc đồ như sụp đổ hoàn toàn. Những mảnh giấy đổ xuống như tường sập, số còn lại nát vụn bay tứ tung. Nửa thực tại nửa không.

Trịnh Sơn hắn thở hổn hển, một tay che đi v·ết t·hương nặng nhất, vẻ mặt đầy đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười đắc chí:



“Tôn Chí, kiếm ngươi đã bạo lấy gì đấu với ta ?!”

Tôn Chí nở nụ cười khoái ý trên môi, lại nhanh chóng khôi phục một phần thương thế. Y đáp lại:

“Có gì không thể?! Đó là danh dự, tôn nghiêm thì lại càng không thể…”

Trịnh Sơn lao đến tung đường quyền bá đạo về phía người này, răng nghiến chặt mà dồn hết sức lại. Tôn Chí lấy cây thánh bút trong ngực áo lập tức hoạ hình thế, một núi đá, ngàn sợi xích, vạn chông đổ xuống… . Chúng kiềm chế lại Trịnh Sơn lao đến. Cả hai lão đầu này bấy giờ đều đã thở hôn hển dường như tiêu hao rất nhiều.

Tôn Chí ôm ngực vẻ mặt cố kiềm chế lại cơn đau len lỏi, ông lẩm bẩm:

“Ta sẽ cho huynh thấy thần thông của ta!”

Tôn Chí đặt cây bút nơi không trung, một vòng pháp bao quanh Trịnh Sơn. Mái tóc đen buông dài, trở lại dáng vẻ yên tịnh, tay cầm bút lông như nắm giữ quyền năng tạo hóa. Những sợi khói mực thoang thoảng quấn quanh người ông như dải lụa vô hình.

Đầu tiên, từ ngọn bút thấm đẫm mực đen, Rồng Việt hiện ra - uốn lượn mạnh mẽ như dòng sông Cửu Long. Râu rồng tung bay như những tia chớp, vảy rồng lấp lánh trong màn sương mực, thân hình dũng mãnh xoắn trong mây đen. Mỗi nét vẽ như một đường kiếm chém vào hư không, để lại dấu ấn oai nghiêm của bậc đế vương.

Kế đến, Giao Long xuất hiện từ những mảng mực loang - nửa rồng nửa rắn, thân hình vặn xoắn như một dòng nước đen huyền bí. Vây lưng sắc như dao, vảy thân óng ánh trong ánh trắng của giấy, tạo nên một sinh vật vừa uy nghi vừa huyền bí của thủy cung.

Phượng Hoàng được họa bằng những nét bút bay bổng - đuôi dài như dải lụa múa trong gió, cánh xòe rộng như ôm trọn bầu trời. Mỗi chiếc lông chim là một bài thơ viết bằng mực đen, hòa quyện vào nhau tạo nên vũ điệu của loài chim thần thánh.

Cuối cùng, Quyền Quy (Rùa thần) hiện ra từ những nét mực đậm nhạt - mai rùa như một bản đồ cổ khắc họa núi sông, chân rùa vững chãi như trụ đỡ trời đất. Từng vân mai được vẽ tỉ mỉ như những đường văn cổ xưa, mang trong mình sự khôn ngoan của muôn đời.

Hạo Dương chứng kiến tất cả, tứ tượng hoạ lại như sống dậy khiến hắn kinh hãi . Uy áp sinh ra khiến hắn phải run sợ, chẳng biết từ bao giờ mà đã nuốt bọt nước mấy lần. Chân tay run run, sợ hãi. Hắn không ngờ thần thông này lại lớn đến vậy…

Không chỉ hắn mà nhiều kẻ khác khi nhìn thấy thôi cũng phải run sợ vài phần, thậm chí là kh·iếp vía. Điều lo lắng duy nhất bây giờ là thủy mặc đồ sắp đổ nát hoàn toàn không thể trụ thêm. Nếu tứ tượng giáng đến thì e là cả cái Trịnh phủ này phải biến mất hoàn toàn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.