Nghiệt Ma

Chương 40: Vị tiên sinh



Chương 40: Vị tiên sinh

Tứ tượng thành hình mang theo tiếng gầm thét vang vọng đến tứ phương đất trời. Cái gào rít chói tai, tiếng thét ngàn chốn vang vọng. Chỉ nhìn cũng đủ khiến kẻ khác phải kh·iếp vía.

Trịnh Sơn nơi trung tâm bị núi đè, xích trói chặt cứng hoàn toàn không thể cử động, ông ta gồng hết sức bản thân mà phá đi thiên la địa võng giam cầm bản thân này. Khí linh hấp thụ vào cơ thể càng lớn, một tiếng thét thất thanh khiến tất cả vỡ nát . Khí bạo nó thoát ra hoàn toàn khiến thủy mặc đồ sụp đổ, Tôn Chí là người tạo ra nó mà cũng bị ảnh hưởng phần nhiều khi trên khoé miệng đã rỉ máu.

Tứ tượng vây xung quanh người Trịnh Sơn như một lồng trận vây hãm giam kín hoàn toàn. Ông ta điên cuồng đấm đá hết sức mà cũng không thể khiến nó biến đổi dù chỉ một chút. Trịnh Sơn nghiến răng nhìn về phía Tôn Chí, ông rất muốn biết chuyện đó, chuyện mà sư đệ y cùng sư muội đã cố giấu. Kẻ này cười lớn, nụ cười bất lực đến cùng cực, bởi vì đã hết sức, tiêu hao cho Tiên Ông Quyền thật sự quá lớn. Quyền khí trong người hoàn toàn không cho phép ông tung chiêu kế tiếp.

Tôn Chí bên trên thở dốc, dường như việc duy trì Tứ Tượng cũng đủ khiến ông ta nội thương. Chưa kể, những tiếng gào thét vang đến đâu nơi đó bị phá hủy đến nơi đó. Trịnh phủ từ tường nhà, sân gạch dần xuất hiện vết nứt, cây cối gãy nát, đổ rập . Chính Hạo Dương, hắn chịu uy lực đó mà quỳ một chân xuống, cắn răng chịu đựng, nếu không điều chỉnh nội tức khi nãy thì hắn cũng đã thổ huyết từ lâu.

Trong đầu hắn đã nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất khi Tứ tượng kia giáng xuống, âm thầm tìm cách chạy trốn, bây giờ chính hắn đã gợn đến cái sợ hãi mà trước đó chưa từng xuất hiện. Hắn nhanh trí, hỏi han lão già trong kiếm hải:

“Lão Hủ, có cách gì để thoát khỏi uy áp của tứ tượng không?!”

Lão Hủ đáp lại, giọng nói rất bình thản:

“Kẻ tu Nho lộ thì Tứ Tượng Hoạ Trận chính là đại thần thông chỉ có thể học khi đột phá Tứ trọng cảnh. Khi đã thi triển chiêu này thì hoàn toàn không thể rút lại, chỉ có thể giảm thiểu nó ra xung quanh đồng thời tiêu hao cũng sẽ rất lớn. Nếu gọi đây là sát chiêu cũng không sai, nhưng 18 quyền thế cổ truyền phương Nam cũng chưa hẳn đã dừng lại. Vẫn còn sát chiêu nhưng dùng hay không thì lão phu không biết!”

Hắn thấy lão Hủ quá nhiều lời mà bản thân lại đang vội vàng, đầu hắn nóng bỏng không thể giữ nổi tâm trí nữa mà gằn giọng:

“Sao hôm nay lão đầu lắm lời thế?! Ta chỉ hỏi là có cách thoát ra ngoài hay không thôi!!!”

Hắn chờ đợi câu trả lời nhưng lão Hủ lại im lặng không đáp lấy một lời. Cảm xúc bất lực len lỏi, hắn chửi thầm:

“Đáng c·hết! Lúc cần không xuất hiện, lúc không cần lại thính hơn súc động vật. Làm sao để thoát khỏi uy áp này đây… ???

Hạo Dương cắn răng chịu đựng uy áp cùng tiếng gào thét đến chói tay bạo trí này. Khí nén trong hắn toàn bộ điều tức ngăn cản lại sức mạnh vô hình trong không khí t·ấn c·ông đến. Toàn thân không khỏi run rẩy, mồ hôi thẫm ướt áo, chẳng mấy chốc mà hắn đã quỳ cả hai chân nhưng để giữ lại chút tự tôn cuối cùng nên toàn thân ôm trọn đất. Cái uy áp vô hình qua âm thanh giáng lên hắn thậm chí còn nặng hơn núi đè, đá lăn, càng giống sức nước sông Đà đổ xuống từ ba ngàn thước.

Trịnh Sơn đứng chính giữa Tứ tượng, ông ta hít thở sâu điều chỉnh lại nhịp thở trong phế quản, nhờ đó mà điều hoà lại khí trong nội tức. Cảm giác đau đớn đã bớt phần nhiều nhưng điều này lại khiến ông ta già trở lại, thân hình cũng không còn to lớn như trước nữa.



Hơi thở cuối cùng, Trịnh Sơn khoái chí cười sảng. Ông ta tháo đi sợi vải bó tóc để chúng thoả sức tung bay, nụ cười chuyển sang điên dại. Ông ta mang từ ngực áo một mảnh khăn lụa nhỏ thêu chim phượng, góc dưới còn có dòng chữ: “Lý Thanh Nhã”. Chỉ thấy ông nâng níu nó cẩn thận, hít một hơi sâu trên khăn lụa sau cất lại ngực áo. Ông ta trở nên điên hoàn toàn, ánh mắt rung lắc trợn ngược đường gân mắt đỏ. Nụ cười không khác gì một tên tâm thần trí liệt.

Trịnh Sơn gằn giọng:

“Ta chỉ muốn biết sau khi ngất đi thì Thanh Nhã sư muội làm sao lại c·hết!!! Ta chỉ muốn biết thế thôi tại sao cũng muốn giấu ta???!!!”

Tôn Chí nhíu mày sâu, ánh mắt cũng bất lực không kém. Nếu năm đó Lý sư tỷ cho ông nói thì ông đã nói từ lâu, nhưng đáng hận thay nữ tử này lại không cho ông nói. Muốn ông giấu đi chuyện mà bản thân làm, kiếm khách cảm thấy nực cười khi chỉ vì một nữ tử mà khiến hai kẻ nam nhân phải đau thương mà sinh ra hận thù.

Trong thâm tâm thầm nghĩ:

“Trịnh sư huynh, hôm nay huynh ngất cũng được. Ta sẽ giúp huynh uống Tuyệt Tình Thủy, coi như thực hiện lời hứa với sư tỷ. Đòn này huynh quên luôn ta cũng được…”

Hạo Dương đang cố lấy ra mấy nhánh rễ đa mà hai lão tiền bối cho hắn nhằm tìm cách thoát thân. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, khi nữ tử lúc mới đến Trịnh phủ bây giờ không hề xuất hiện, lại chẳng có chút động tĩnh nào. Cứ như đã biến mất hoặc không tồn tại ở nơi này, cái kỳ lạ không phải bây giờ hắn mới nghĩ đến mà từ lúc gặp đã cảm nhận được.

Tôn Chí ánh mắt quyết đoán, ra lệnh:

“Tứ Tượng Hoạ Trận: Thần Long Thủy Mặc đi!”

Đối diện với đòn này ông ta không hề nao núng.

Trịnh Sơn cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ngỏ giữa không trung. Giọt máu rơi xuống mang theo âm thanh giống như giọt nước chảy xuống, nơi giọt nước rơi xuống từng luồng khí huyết u ám bay lên.

Tôn Chí nhận ra điều không đúng cố dừng lại mà gào lớn:

“Trịnh Sơn, điều này không đáng!!!”

“Có gì không đáng?!!!”. Trịnh Sơn lạnh lùng đáp lại .



Thần rồng lao thẳng đến, nó gầm thét rung trời rung đất. Xung quanh bao bọc trong khí linh khủng bố cực kỳ mạnh mẽ…

Hạo Dương hắn cố ngẫm lại: “Cái… cái gì chứ? Làm… làm sao bây giờ ?! Đúng rồi !!! Đức Tại Tâm…!!! … Nhưng ý nghĩa nó là cái gì cơ chứ?!!! C·hết tiệt… !”

Trong lúc hắn cứ nghĩ mọi chuyện đã ngã ngũ thì một giọng nói uy áp vang đến khiến tất cả phải ngưng đọng.

“Đủ rồi, định hủy diệt cả làng Yên Sơn hay sao. Hai tên tiểu bối các ngươi không nể mặt lão phu hay gì?!!!”

Hạo Dương không nhìn được mặt người này nhưng lão bối này dám gọi hai lão đầu kia là tiểu bối thì thực lực không thể coi thường, thậm chí đến mức kinh người.

Lão tiền bối ung dung bước vào từ cổng phủ, ông đặt bàn tay trước mặt rồi nhẹ nhàng đưa xuống. Vốn tưởng không có gì, nhưng từ bầu trời một bàn tay uy áp giáng xuống qua tầng mây, cánh tay đi đến đâu tầng mây dạt đến đó. Thứ uy áp này hắn chưa từng cảm nhận nó, nhưng thật sự mạnh mẽ, có lẽ phải ngang với hai lão đầu kia.

Bàn tay giáng xuống, Tứ Tượng cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng tan biến trong thoáng chốc. Nó như phong bế nơi này, khiến tất cả phải dừng lại chỉ có tam quan là vẫn có thể hoạt động. Bàn tay khổng lồ đi dần xuống mặt đất thì tan biến, hai lão đầu kia cũng lảo đảo mà bay xuống.

Uy áp tứ tượng biến mất, hắn liền chống tay dậy đứng dậy.

Trước mặt hắn là một vị tiên sinh có dáng người dong dỏng cao, thanh tao. Khuôn mặt trắng trẻo, phúc hậu với đôi mắt sáng tinh anh. Vầng trán cao rộng tỏ rõ sự uyên bác, còn đôi mày rậm đen càng làm nổi bật vẻ trí tuệ trầm tư.

Tiên sinh thường khoác trên mình chiếc áo dài màu trắng thanh nhã, vải lụa mềm mại, từng nếp gấp phẳng phiu. Đôi tay tiên sinh thon dài với những ngón tay búp măng - bàn tay quen thuộc với việc cầm bút lông viết chữ Hán.

Dáng đi của người từ tốn, nhẹ nhàng mà vững vàng. Khi ngồi luôn giữ thế lưng thẳng, đầu hơi cúi - tư thế của bậc văn nhân khi đọc sách hay ngâm thơ. Giọng nói tiên sinh trầm ấm, từ tốn, mỗi lời đều như có nhịp điệu của thơ ca.

Hạo Dương nhìn thôi mà cũng không khỏi trầm trồ, điều gì đó khiến hắn phải cúi đầu ngay tức khắc:

“Tiểu bối kính chào tiền bối ạ!”

Ông nở một nụ cười nhẹ trên môi rồi gật đầu như đã lắng nghe lời chào đó, ông cất giọng nói trầm tư nhưng không thiếu phần nho nhã cùng sư mỉa mai:



“Tiểu bối gan hùm ngươi cũng hiếm đấy! Nho sĩ như ta cũng nể ngươi vài phần đấy.”

Hắn biết lão tiền bối này đang nói hắn mỉa mai mình một cách nho nhã nhưng vẫn rất thâm thúy. Hắn cười khờ, nụ cười không chân thực nhìn thôi cũng nhận ra, hắn hơi luống cuống đáp lại:

“Các lão tiền bối giao đấu, chứng kiến cũng là cơ duyên. Tiểu bối cũng vì câu nói đó…”

“Được rồi… được rồi… !”

Lão tiền bối xua tay một lần, lập tức khung cảnh nơi này khôi phục lại như cũ, từng vết nứt như đang lành lại hoàn toàn không còn dấu vết cũ. Hai lão đầu kia nhìn thấy tiền bối này đều cúi đầu mà tạ lỗi:

“Võ tiên sinh, để ngài phải chê cười rồi. Chúng ta thật sự không có ý mạo phạm, xin tiên sinh rộng lượng.”

Bấy giờ hắn mỡi biết vị tiên sinh kia họ Võ .

Lão tiên sinh quay người rời đi, vẻ mặt đôi phần khó chịu nói:

“Có rất nhiều nơi có thể đọ tài. Những chốn bất kiến bất định càng không nên đánh. Ta chỉ quản đến đây thôi, còn lại các ngươi tự giải quyết đi. Tôn Chí ngươi tự tại mà ung dung, ta cấm ngươi vào làng Yên Sơn trong vòng 50 năm.”

Kiếm khách vẻ mặt không phục nhưng vẫn chỉ có thể cúi đầu mà nghe theo răm rắp, không dám một lời phản kháng:

“Đa tạ Võ tiên sinh, luật cấm văn này tiểu bối xin nhỡ rõ. 50 năm tuyệt đối không phạm giới đến làng Yên Sơn.”

“Được rồi… được rồi… ! Giải tán đi, giải tán đi!”

Vị võ tiên sinh này đến như một cơn gió mà lúc đi cũng nhanh như một cơ gió, thoáng qua nhưng để lại ấn tượng trong nhiều kẻ.

Trịnh Sơn vứt hai tấm lệnh trên sân, ông quay người nói:

“Đây là Thông Hành Lệnh, các ngươi mau biến đi!”

Tôn Chí đã quá quen nên không mảy may, nhưng còn hắn thì âm thầm ghi nhớ, lòng đầy khó chịu nhưng tỏ ra vẫn rất bình thường. Hắn nhặt lên một tấm lệnh bài trên sân gạch mà phủi sạch bụi, vẻ mặt cũng rạng rỡ đôi phần.

Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi quyết định rời đi. Dù sao cũng đã chứng kiến đủ, hắn cũng đã thấu hiểu sâu sắc câu nói: Có ăn thì chạy đến, có đánh thì chạy đi.”. Hắn tự thề rằng lần sau sẽ không ngu như vậy nữa.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.