Vị đạo gia đặt tay lên trán vừa ngẫm lại vừa nghĩ, mắt đánh liên hồi từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, lại hất hàm ngẩng đầu nhìn trời . Xem ra là khá rối rắm, ông đi trước thiếu niên một đoạn chỉ tay lên ngực nói dõng dạc :
“ Ây da, phải kể từ đâu bây giờ nhỉ … ?! Câu chuyện chính về thành Thăng Long thì ta cũng đã cũng đã kể rồi, ngươi ngẫm xem đến bây giờ đã là bao nhiêu năm, chắc cũng tầm mấy ngàn năm rồi nhỉ . Còn muốn tìm hiểu thêm thì ngươi phải trực tiếp đến đó, bây giờ ta chỉ có thể khẳng định một điều rằng nơi đó rất đẹp, rất hùng vĩ, rất tráng lệ … hơn rất nhiều so với mấy lời văn ngươi đọc trong sách .”
Hạo Dương hắn mỉm cười : “ Không nói thì ta cũng biết : Hà Nội khối địa - thành Thăng Long chốn Xuyên Hồng miền động thiên cùng với Thành Thái Nguyên - Thái Nguyên khối địa chốn Trung du Bắc Bộ miền động thiên ; thành Điện Biên - Điện Biên khối địa chốn Tây Bắc miền động thiên ; thành Nhà Hồ - vương triều Đại Ngu chốn Trung Bộ miền động thiên và Sài Thành - Sài Gòn khối địa ( Định Tường cũ ) chốn Nam Bộ miền động thiên . Là một trong năm đại hoàng thành nổi danh của Đại Ngu thiên hạ, cả thiên hạ này ai không biết đến . ”
Tuy hắn đã có Thông Hành Lệnh, nhưng đi du hành từ đây mà vào được Nam Bộ miền động thiên quả thực vẫn quá lâu . Nghĩ thôi cũng đã thấy nản, ( tiếng tặc lưỡi ) hắn lại cứ thấy khó hiểu vì sao lão đầu này nay lại dài dòng đến thế, có gì nói thẳng mà cứ phải mất thời gian .
Tôn lão đầu nhìn hắn như muốn nhai đầu, gằn quát :
“ Ngơ ngơ cái gì, còn không mau đi tiếp . Với tốc độ này thì ít nhất cũng phải gần tuần nữa mới đến, ngươi yên tâm đi vì kiểu gì mấy câu hỏi đó đạo trưởng ta cũng sẽ giải đáp hết . Được chứ ?!”
Hạo Dương nghe vậy mới chầm chậm bước theo .
“ Ngươi muốn đến Nam Bộ miền động thiên trong chớp mắt thì đơn giản lắm, Văn Miếu Quốc Tử Giám ngươi biết chứ hay nghe qua hay đọc qua cũng được, nghe qua chưa ?!”. Tôn lão đầu nói.
Hắn làm sao lại không biết cho được chỉ là quá lười, tốt nhất vẫn nên cho lão đầu tự nói tự giải đáp . Rồi cất giọng :
“ Ta cũng biết sơ qua nhưng không hiểu tường tận, vẫn nên để đạo trưởng giải đáp rõ lẽ .”
Tôn Chí nhìn hắn nghi hoặc hồi lâu, còn tự hỏi làm sao tên này lại không biết cho được, suy cho cùng thì ông vẫn chấp nhận vì người đang nói cũng rất ghét bị kẻ khác biết tường tận cắt ngang lời nói của bản thân . Một tay nắm đập lên tay kia, ông đang trở nên hồ hởi :
“ Ngươi cũng biết đấy, cho đến bây giờ thì Văn Miếu Quốc Tử Giám vẫn luôn là trường cao học duy nhất của thiên hạ này, dù đã trải qua mấy ngàn năm đây là nơi dạy đạo cho học sinh . Nhiều kẻ luyện kiếm, luyện quyền … mà không phải đạo tu thì cho rằng Văn Miếu Quốc Tử Giám không phải là nơi phù hợp, nhưng sự thật là những kẻ đó không xứng để đến đó . Giáo đạo ở đó chỉ cần nói một câu thì cho dù là gì đi chăng nữa, tu lộ của ngươi cũng sẽ trở nên khởi sắc . ”
Hắn lúc này cũng không thể nhịn được mà nói thẳng :
“ Nhưng ta cũng đâu phải tu đạo mà đến đó, Nho giáo trong Văn Miếu không cần tự xưng mà kẻ đời đều tôn là Văn Thánh - Thánh văn Nho Đạo . Nho Tu đến đó há chẳng phải thiên đường tu đạo, thư sinh nho nhã hay gì có lẽ đều xuất phát từ đó …”.
“ Ngươi cứ nghĩ đời này Nho Tu từ đó đi ra ?! Mà lại nghĩ rằng vào đó lại dễ dàng ?! Sai rồi … !!! Những người có thể vào Văn Miếu học tập suốt mấy ngàn năm nay tuyệt đối không quá trăm người, mà người có thể vào được Văn Miếu học tập chí ít cũng phải có đại cơ duyên, lĩnh ngộ cao . Quan trọng nhất là phải vượt qua bài kiểm tra cổ xưa của Văn Thánh đời thứ hai, khỏi phải bàn thì cũng hiểu nó khó đến mức nào . ”
Hạo Dương hắn lẩm bẩm :
“ Văn Thánh đời thứ hai … ?”
“ Đúng ! Không sai ! Chính là Văn Thánh đời thứ hai . Ngươi cũng biết Văn Miếu lập ra là để thờ Không Tử, mà ngài chính là người sáng lập ra Nho đạo, nhưng tuy vậy ngài lại không phải người gốc phương Nam . Thiên hạ tôn Khổng Tử làm Văn Thánh đời đầu, mà chính thái tử Lý Càn Đức ( sau này là vua Lý Nhân Tông ) tự ngộ thành đạo, sau này kẻ đời tự tôn ngài làm Văn Thánh đời thứ hai . Mà Văn Thánh đời thứ hai để lại cho hậu nhân sau này một bài kiểm tra rất khó, thế nên muốn làm hậu nhân của Văn Thánh là điều không tưởng. ”
Ông nhìn ánh mắt hắn đã thấy điều không đúng liền nói tiếp :
“ Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó ! Ta đã nói rất rõ hai chữ “ hậu nhân ” rồi quả thực Văn Miếu xây dựng ban đầu là để con cháu hoàng tộc học tập, lĩnh ngộ kiến thức, cho đến thời nay vẫn thế, không gì thay đổi . Văn Thánh đời nay là Hoa Lập Xuân … ”
Nói đến đấy thôi lão đầu này cảm thấy không đúng, mà khi ngẫm lại lại càng cảm thấy không đúng . Tên nhóc này chỉ hỏi ông làm sao đến được Nam Bộ miền động thiên thôi, thì làm sao phải giải thích mấy cái này . Ông tỏ ra tức tối, ấn tay thẳng trán hắn nói :
“ Mà này nhá, ngươi chỉ hỏi ta đi đến Nam Bộ miền động thiên thì chứ chuyên tâm câu hỏi thôi nhá . Sao cứ phải hỏi chệch hướng vớ vẩn ?!”
Hạo Dương thật sự không thể đoán được tính cách lão già này nữa, rõ ràng là ông ta muốn giải thích cho hắn chứ đâu phải hắn xin ông ta giảng giải, tính cách biến loạn như này thật sự khiến hắn phải tự hỏi trong mơ hồ . Mà càng nghĩ lại càng thấy đau đầu, mà đã thấy đau đầu là hắn sẽ lười nghĩ . Hắn chối ngay :
“ Rõ ràng là đạo trưởng tự nói, tự giải đáp kia mà, ta đâu có yêu cầu hay gì …”
Tôn Chí nhìn cái mặt hắn thản nhiên đến vậy mà tự hận, hận không thể mắng chửi tên này vì ảnh hưởng danh dự, hận không thể đánh vì sợ mang tiếng . Mà đánh rồi cũng chưa chắc thắng được, mà cũng chẳng dám đánh kẻ mà hai tiền bối kia coi trọng . Tôn lão đầu hận lắm mà chỉ có thể nuốt vào trong, khẽ thốt nên :
“ Ngươi…!!!”
Đối với tình cảnh như thế, hắn vẫn không hề mảy may, vẫn rất bình thản, điềm nhiên .
Vị đạo gia quay lưng lại về phía trước mặt hắn, âm thầm điều chỉnh lại nhịp điệu hơi thở, lấy lại bình thản . Ông nói với hắn :
“ Ở Văn Miếu Quốc Tử Giám có một tế đàn dịch chuyển đến khắp phương, nếu may mắn vượt qua bài kiểm khách thì biết đâu ngươi lại … ”
Tôn Chí nói đến đó như ám chỉ chuyện gì, rằng là điều này rất khó, rằng đây là ẩn tình gì đó hoặc đây là điều sự liên quan đến hắn. Hạo Dương cố nhớ lại mới thấy lời của Lục lão đầu và Lý lão đầu hiện lên, hắn thầm hiểu ra ý đó mà tự cho rằng đấy là ý niệm của bản thân.
Hắn đang nghĩ ngợi sâu xa mà tỉnh lại, tỉnh rồi lại thấy lão đầu này đang đi đâu đó đã khá xa mà không đợi mình . Hắn lớn tiếng hỏi cùng lúc đuổi theo :
“ Đạo trưởng, ngài đi đâu đó ?! Đợi ta với !!?”
Tôn lão đầu đáp vọng lại :
“ Sắp chiều tối chưa mà còn đứng đó ?! Bộ muốn ngủ trên cây hay gì, còn không mau tìm ngôi làng nào đó ! Lão phu còn mua rượu nữa … buồn miệng quá …”
Câu chữ cuối cùng rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy, hắn cũng chẳng lạ với cái cách nghiện rượu này .
Một lão đầu đi trước một tên thiếu niên còn trẻ trong chiều tối dần buông, họ đi đến một ngôi làng gần đó đã bắt nhìn từ ban chiều chiều khi đi qua con đường đất đỏ . Nói đây là một ngôi làng hẳn cũng không đúng, vì nơi này khá ít nhà khi chỉ vẻn vẹn vài căn xếp cạnh nhau như chông về một thứ gì đó . Tuy ít ỏi là thế nhưng ánh đèn dầu nơi này vẫn rất sáng khi về ban đêm, vừa hay hai kẻ lạ mặt vừa bước đến .
Tôn lão đầu đi trước chào hỏi mấy chị nhà đang bế con, dù đã tối nhưng họ vẫn bận rộn điều gì đó . Mãi đến khi bắt gặp được một người nữa tầm tuổi ông thì mới bắt đầu câu chuyện :
“ Huynh đài này, đây là làng nào thế ?! ”
“ Hahaha! Đây không phải làng, đây chỉ là một lán trại tạm thời mà dân chăn nuôi chúng ta lập lên thôi.”
“ Vậy à, chỗ này có cho thuê nhà trọ không?! ”
“ Có đấy !!! Huynh đi ra chỗ kia nhé ! ”
“ Cảm ơn huynh đệ!”
Nơi mà ông ta chỉ tay ra là một ngôi nhà hai tầng lầu đã cũ nát, biển hiệu mục rỗ còn hơn cả cái cổng Trần phủ đổ rục xuống, cuối cùng nán lại bằng một cái đinh cuối cùng . Hắn nghiêng đến đau cổ mới nhìn ra được dòng chữ ghi trên đó “ Quán trọ bình dân ” .
Lại quay sang nhìn Tôn lão đầu, hắn đã thấy ông tiến bước trước cả hắn, vẻ mặt vui tươi hơn hẳn nên nhất thời không hiểu vì sao.
Không ai biết suy nghĩ của một người, mãi mãi là như vậy nên không ai biết rằng lão đầu này chỉ đang muốn đi mua rượu . Dù sao đã hơn nửa ngày không động đến giọt rượu nào, một người làm bạn với rượu như lão ta làm sao chịu nổi .
Mọi chuyện chỉ dừng lại cho đến khi ông ta uống ngụm rượu đầu tiên mà thốt lên :