Nghiệt Ma

Chương 46: Bóng dáng ngôi thành



Chương 46: Bóng dáng ngôi thành

Sau năm ngày đường.

Hai người một trẻ, một trung niên, đứng trên vách núi mà nhìn xuống. Quang cảnh trước mắt họ rất đẹp khi trên là trời, hai bên là đồng lúa xanh mơn mởn, xa hơn nữa cảnh núi đồi xếp chồng núi đồi. Mà chính giữa thì là Thăng Long thành.

Từ độ cao của vách núi, hai bóng người đứng lặng nhìn xuống hồi lâu, trước mắt họ là bức tranh hùng vĩ của kinh thành Thăng Long trải dài như một con rồng uốn mình giữa đất trời. Nhìn càng kỹ lại mới thấy nơi này đẹp hùng vĩ đến mức nào.

Xa xa về phía chân trời, dãy núi trùng điệp như bức bình phong khổng lồ vờn trong mây trắng, ôm lấy kinh thành như đang che chở cho con rồng đang vươn mình giữa đất trời. Những đỉnh núi cao v·út xanh thẫm, khi ẩn khi hiện trong làn mây mỏng, tạo nên một khung cảnh phồn hoa, tráng lệ.

Ở chính giữa tầm mắt, thành Thăng Long hiện ra trong vẻ đẹp uy nghi, tráng lệ. Những dãy tường thành vững chãi chạy dài, những ngọn tháp cao v·út vươn mình lên trời xanh. Mái ngói lưu ly của cung điện lấp lánh dưới ánh mặt trời, tạo nên những vệt sáng rực rỡ như những vảy rồng óng ánh. Cổng thành đồ sộ sừng sững như canh giữ cho kinh đô ngàn năm văn vật.

Dưới chân thành, non sông uốn lượn như dải lụa xanh, ôm trọn lấy kinh thành. Thuyền bè tấp nập qua lại trên dòng sông, tiếng người, tiếng chợ văng vẳng theo gió đưa lên cao. Khói bếp từ những mái nhà trong thành bay lên nhẹ nhàng, hòa quyện với mây trời tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Càng là cảnh đẹp thì lại càng ẩn giấu điều gì đó, Hạo Dương nheo mắt lại nhìn kỹ nơi này rất lâu thì hắn mới nắm bắt được những gợn khí linh mỏng manh bay trong không khí, quả nhiên có một trận pháp bao quanh bảo vệ nơi này. Cảnh nơi này quá đẹp khiến hắn phải thầm cảm thán, so với những gì viết, vẽ trong sách thì nơi này đúng là khác một trời một vực.

Vị đạo gia thấy thiếu niên cứ đứng đờ ra đó mà ngắm nhìn rất lâu, biểu cảm tự thán kia của hắn khiến ông bật cười. Tôn Chí vỗ vào vai hắn rất nhẹ như để đánh động, ông ta hỏi:

“Hạo Dương, Thăng Long thành đẹp không?! Hùng vĩ không?! Tráng lệ không?!”

Hạo Được thơ thẩn mà đáp lại một chiều:

“Thành Thăng Long rất đẹp, quả là danh bất hư truyền. Hùng vĩ có, tráng lệ lại quá thừa, dường như hai từ đó không đủ để miêu tả nơi này.”

Tôn lão đầu đưa lên miệng bầu rượu tu ừng ực, hệt như cái cách ngông nghênh tạo nên danh tiếng của ông ta, rượu rỉ từ miệng xuống cổ áo thấm ướt một vùng, sau kết lại là tiếng “khà” đã đời. Ông đưa vạt áo lên lau khoé miệng, cười híp mắt, giọng nói trẻ trung trầm ấm cất lên:



“Nếu ngươi biết thuật Ngự Kiếm Phi Hành thì có lẽ đã chứng kiến cảnh đẹp này sớm hơn, đi mất những tận năm ngày trời. Thật mệt… mỏi… !”

Hạo Dương ngạc nhiên quay sang nhìn ông ta, khuôn trạng sắc thái biểu lộ sự ngờ nghệch đến khó diễn tả. Hắn đáp lại:

“Ta biết thuật Ngự Kiếm Phi Hành… mà!”

Vị đạo gia như bị thiếu niên tạt gáo nước lạnh không thương tiếc lên mặt, khoảnh khắc nhỏ nhoi bỗng hiện lên sự ngu ngơ, ngơ ngác, ngạc nhiên,… . Ông ta quát lớn dò hỏi hắn:

“Ngươi… biết thuật Ngự Kiếm?! Vậy sao không nói sớm!!! Thật sự là mất công mà, những năm ngày trời đi bộ…”

Thiếu niên phản bác lại, trên miệng hắn nở nụ cười nhạt, tự dưng đến khó hiểu vì chính hắn cũng từng tự đặt câu hỏi:

“Ta vốn tưởng đạo trưởng muốn ta đi bộ là vì lý do gì đó, thật sự là có thể bay?!”

Tôn Chí thấy vẻ mặt hắn bình thản như vậy không khỏi ngạc nhiên, một cảm giác tức, giận, hận, nảy sinh trong ông. Chúng ứ lại trong cổ họng, đắng chát mà vẫn phải nuốt xuống bụng. Ông như muốn nổi điên, đầu óc như muốn nổ tung, chân tay khua khoắng không khác gì loài khỉ. “Cố lấy lại lại bình tĩnh!” đó là câu ông nhẩm thầm, phải rất lâu sau mới có thể trầm ổn lại

Vị đạo gia nghi hoặc nhìn thiếu niên trước mặt mình, ông cay đắng hỏi :

“ Ngươi đột phá Tam trọng rồi ?! Bao nhiêu tuổi ?! Khai mau !”

Hắn thấy lão đầu này đa nghi như vậy không khỏi thầm bật cười, chủ yêu vì tính cách quái đản của ông ta. Lúa mới gặp, hắn vẫn luôn tưởng ông là nam nhân luôn thích đi ngao du đây đó, ung dung sống tự tại. Hoá ra chỉ đến khi đi cùng rồi thì hắn mới hiểu câu nói “ tính người già thì hay bất ổn”.

Hắn đáp lại:

“Ta đột phá Tam trọng năm 17 tuổi, có chuyện gì sao đạo trưởng?”



Tôn Chí nghe đến đây thì tức đến ói máu, năm xưa ông bước vào Tam trọng cũng mất đến 10 năm đúng vào lúc tròn 25 tuổi mới có thể đột phá. Một câu nói vang lên trong ký ức ông: “Hậu sinh khả úy” nghĩ lại mà thấy căm lại chỉ có thể cam. Ông thầm tự an ủi bản thân:

“Không sao… không sao… ! Lớp sau hơn lớp trước, chẳng có chi mà phải hận cả. Nhưng… tên này chắc chắn có đại cơ duyên nào đó, cực lớn!!! Hơ… mà hai lão tiền bối kia cũng chính là cơ duyên thiên địa không phải sao?! Tịnh tâm, tịnh tâm lại nào…”

Hắn thấy ông cứ làm một vẻ khó coi như vậy cũng chán, buồn miệng mới hỏi:

“Đạo trưởng, ngài làm sao thế?!”

Vị đạo gia hít thở thật sâu, lại quay cái dáng người tỏ vẻ hiên ngang, một phất gió thấu đạt. Ông uy nghiêm nói:

“Kẻ nào cũng có cơ duyên của mình, mau đi thôi!”

Nói rồi lão đạo sĩ bay đi trước, dưới chân ông ta là cây bút lông biến lớn, mỗi bước đi đều để lại cổ tự. Còn hắn đứng đó lặng nhìn thoáng qua, sau lại dẫn khí đến lòng bàn tay điều khiển thanh kiếm bay lượn vài vòng, sau mới đặt chân lên là đuổi theo.

Đi được một phần ba quãng đường, lão đầu này bèn dừng lại, rồi hạ mình xuống dưới mặt đất. Hạo Dương không hiểu vì sao nhưng hắn vẫn làm theo, hạ mình dần xuống. Hắn hỏi:

“Đạo trưởng, không phải chúng ta đang phi hành sao? Trên trời cũng có rất nhiều kẻ phi hành bình thường, há gì lại phải dừng ở đây?!”

Tôn Chí nhìn hắn cười nhẹ, đáp lại:

“Trong thành Thăng Long cấm phi hành, cho ngươi đi bộ từ nơi này vào cũng được rồi. Với lại, đạo trưởng ta chỉ tiễn ngươi đến đây thôi! Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì trong thành.”



Hắn nhìn ông đầy ẩn ý:

“Chúng ta tạm biệt tở đây sao, đạo trưởng?!”

Tôn Chí gật đầu, rồi nói tiếp:

“Thành Thăng Long cũng có thể gọi là thành cổ, lúc nào cũng có thể có thiên kỳ dị bảo xuất hiện, kẻ tu hành tranh đoạt rất nhiều. Các thế lực nơi này cũng rất phức tạp, hơn nữa kẻ tu hành quy tụ nơi này cũng vì nhiều lý do, cũng bởi một phần muốn vào Văn Miếu. Ngươi gặp hay chưa, ta không cần biết. Nhưng nơi này có thể nói là loại người nào cũng có, thể loại nào cũng đủ, nhân cách nào cũng có. Gần như không thiếu.”

Hạo Dương nghe dăm ba mấy lời cảm giác quen quen đến kỳ lạ, dường như hắn đã đọc đâu đó trong sách. Để giữ đúng lễ nghĩa, hắn vẫn cúi đầu tiếp thu lời lão đầu này nói. Cũng câu nói:

“Ta hiểu rồi.”

Tôn lão đầu đặt tay lên vai hắn, nhè nhẹ vỗ.

“Đạo lý, chắc cũng không thiếu kẻ dạy ngươi. Thế nên ta chỉ nói đến đó thôi. Từng mang bận nhiều điều, ta vẫn khuyên ngươi nên tránh xa nữ sắc, đặc biệt là ở thành Thăng Long này. Nữ nhân trong thiên hạ ta không biết, nhưng nơi này nữ nhân giống như những con rắn độc. Mà ngươi lại giống như chú gà, ai cũng nghĩ rắn sẽ g·iết mà ăn gà, nhưng không phải vậy. Một con rắn độc khôn ngoan sẽ biết khích lệ con gà đẻ trứng cho mình ăn, đến khi trở nên vô giá trị cũng chính là lúc con gà đó bị xơi tái.”

Lão đầu này làm ra bộ mặt vô cũng nghiêm túc, lại cộng thêm hành động cứa tay qua cổ như cảnh báo. Chỉ nghe lời nói mà nhìn vậy thôi cũng đủ khiến hắn phải lạnh sống lưng, thầm khắc ghi câu nói mang đậm đạo lý này. Không quá xa mà chính hắn cũng từng trải qua.

Hắn muốn nói điều gì đó nhưng lão đầu này đã chặn miệng hắn lại thêm chữ “suỵt” khiến hắn không thể nói. Ông ta tiếp lời:

“Ta là kẻ tu hành tại tâm, một thân ngông cuồng, tự do, tự tại, không cần bàn đến phẩm hạnh. Năm xưa ta tu hành gặp được cơ duyên nên có được một chữ mệnh lộ “Chí” “Chí” trong chí lớn, lớn trong tâm tưởng. Nay tặng cho ngươi một phần, nếu có duyên thì hãy tham ngộ.”

Nói rồi ông đưa tay lên ấn đường mang ra thứ gì đó hội tụ trong luồng sáng truyền vào mi tâm hắn, một tia sáng chói mắt tất cả, như làm mờ cả khung cảnh, muôn hình vạn trạng. Hạo Dương nhắm tịt mắt mà nhíu hết cả lông mày, đến khi mở mắt thì lão đầu này đã biến mất.

Vang vọng bên tai hắn là câu nói thoang thoảng:

“Đạo gia ta tự thân tại Đạo Hạnh Thế Đường, tự danh gọi là Tôn Đạo Chí, “chí” trong “chí lớn” lớn trong tâm tưởng. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”

Hạo Dương cúi đầu tiễn đường lão bối này, lòng nảy sinh một chút vui vẻ.

Trong kiếm hải của hắn có một chữ mờ nhạt “Chí” lơ lửng cùng với ba chữ “Đức Tại Tâm”.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.