Ngày sáu tháng chín, tân sinh viên trường đại học Thường Ninh bắt đầu nhập học.
Lâm Khinh Vũ đã cài đồng hồ báo thức vào bảy giờ mười phút. Cô nhắm mắt lại, trước tiên đi vào phòng bếp đun ấm nước nóng giống như bị mộng du, sau đó lại gõ “bình bịch” vào cửa của một căn phòng khác.
Chưa đến một giây, trong phòng lập tức phát ra tiếng gầm gừ của một thiếu niên.
Lâm Gia Yến đi ra với một cái đầu xù như ổ gà, vẻ mặt bực mình hét lên: “Lâm! Khinh! Vũ!”
“Chị dậy sớm như vậy làm gì chứ?”
Tiếng lách cách vang lên bên ngoài là Lâm Khinh Vũ đang dọn dẹp đồ đạc.
Hôm nay là cuối tuần, Lâm Gia Yến học vượt hai lớp, năm nay đã là học sinh cấp ba rồi. Hiếm khi cậu được nghỉ ngơi cả buổi, kết quả sáng sớm đã bị cô đánh thức.
Nước trong phòng bếp đã sôi, Lâm Khinh Vũ rửa mặt xong cũng đã tỉnh táo lên rất nhiều. Trong miệng ngậm một lát bánh mì nướng, cô lại muốn đi lấy ba lô, “ưm ưm” cả buổi, nói không ra một chữ.
Lâm Gia Yến cam chịu đi tắt nước, sau đó lại gỡ lát bánh mì từ trong miệng cô xuống.
“Hôm nay nhập học đấy!” Lâm Khinh Vũ ngửa cổ giành lấy đồ ăn từ trong tay cậu, nuốt xuống miếng cuối cùng trong miệng rồi mới nói: “Ba mẹ đi công tác không ở có nhà, em phải đưa chị đến trường.”
Trường đại học Thường Ninh nằm ở trong khu này, cách nhà chỉ có một tiếng đi đường. Lâm Gia Yến buồn ngủ muốn chết, chỉ muốn quay đầu về ngủ nướng tiếp.
“Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, chị tự đi một mình không được sao?” Nói là làm, cậu ngả người xuống lần nữa.
“Không được!”
Đồ đạc cần dùng để nhập học rất nhiều, mặc dù Lâm Khinh Vũ đi nhập học chỉ mang theo giấy chứng nhận và một chiếc vali, nhưng còn có khá nhiều đồ dùng hằng ngày muốn mua.
Một mình cô không thể xách hết, chỉ có thể bảo Lâm Gia Yến đi cùng.
“Em mau đứng dậy nhanh lên, em không đứng dậy chị gọi điện thoại cho ba mẹ đấy.” Đã gần tám giờ rồi, đến buổi trưa nắng gắt, đến khi đó đi mua đồ sẽ càng mệt hơn.
“Vậy thì chị gọi cho anh Giang Chấn đi!” Lâm Gia Yến che đầu, chổng mông về phía cô, tiện chỉ ra một con đường rõ ràng: “Không phải anh ấy học cùng trường với chị sao? Chị đi cùng anh ấy đi!”
...
Đối diện cổng nhà Lâm Khinh Vũ chính là nhà của Giang Chấn. Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ tốt đến mức có thể cùng nhau mặc chung một chiếc quần thủng đáy.
Nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn trong lúc còn nhỏ.
Kỳ thi tuyển sinh cấp ba khi ấy, Lâm Khinh Vũ không cẩn thận phát huy thực lực bất ngờ, trực tiếp bỏ lại Giang Chấn, nhập học trường cấp ba số một thành phố. Giang Chấn thì cũng còn ổn, tốn chút tiền cũng miễn cưỡng vào được lớp chọn của trường cấp ba đứng thứ ba thành phố.
Ba năm cấp ba hai người học khác trường, bài vở lại nhiều, không phải học bù ở trường học thì là học ở lớp luyện thi, số lần gặp mặt nhau ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lâm Khinh Vũ còn đang nghĩ xem liệu Giang Chấn có còn nhớ chuyện lúc còn học tiểu học hay không, phần tình nghĩa cô chạy đến WC nam để đưa giấy vệ sinh cho anh khi ấy. Kết quả cô đi qua thì phát hiện cửa nhà anh bị khóa rồi.
Giang Chấn không có ở nhà.
Lâm Khinh Vũ một mình đi đến trường học, Lâm Gia Yến ngoài miệng nói không chịu giúp, nhưng đến mười giờ vẫn chạy qua phụ xách đồ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa ở ký túc xá, có học trưởng (*) đưa bọn họ đến nhà ăn để ăn cơm. Lâm Khinh Vũ lắc đầu, nói không cần, sau đó đưa Lâm Gia Yến ra quán ăn nhỏ bên ngoài ăn một nồi lẩu nhỏ.
(*) học trưởng: đàn anh khóa trên