Người Yêu Thầm Kín

Chương 10: Chương 10



Mấy hôm trước, Lâm Khinh Vũ còn đi ăn với Giang Chấn không mấy vui vẻ, bây giờ thì ngược lại, ngày nào cũng hò hét trên WeChat: "Giang Chấn, Giang Chấn."

Giang Chấn xin miễn huấn luyện. Hiện tại sinh viên năm nhất cũng chưa có lịch học, thời gian biểu nghỉ ngơi còn chưa được điều chỉnh. Có khi mười một giờ mới mở mắt, cô thấy tin nhắn liền trả lời lại: “?”

Một giờ sau, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Lâm Khinh Vũ mới kiểm tra điện thoại di động, ngồi trên bậc thềm dưới bóng cây nhắn tin trả lời lại với anh.

Mumu: "Hình như tôi có thai rồi."

jz: "?"

Mumu: "... Hỏng"

Mumu: "Từa nhắn sai."

jz: "Tại sao hỏng?"

Mumu: "Nó cứ kêu ọc ọc."

jz: "?"

Mumu: "Nói là nhớ cậu."

Mumu: "Cậu có nghĩ là do nó chưa được ăn cơm không?"

jz: "?"

Mumu: "Giang Chấn, cậu mời tôi đi ăn đi!"

jz: "..."

Hôm nay, Lâm Khinh Vũ mở điện thoại di động lên liền phát hiện một tin xấu, sau khi mua một cái bánh tiêu và hai cái bánh bao xong, trong tài khoản chỉ còn lại ba tệ sáu mươi tám xu.

Trước khi thi đại học, Lâm Khinh Vũ rất ít dùng điện thoại di động, trường học cũng không cho mang theo, cơ bản đều là dùng tiền mặt để tiêu xài.

Số dư chỉ còn lại hơn một ngàn từ lần mua sắm trước, nhưng vào ngày tựu trường hôm đó, cô đã xài hết mấy trăm, cộng với đã đóng một ít tiền chi phí kiểm tra sức khỏe, cuối cùng cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Cô cũng đã để quên ở nhà mười ngàn nhân dân tệ tiền mặt ông Lâm và bà Mạnh để lại cho cô trước khi đi công tác.

Cô vốn nghĩ rằng mình đã gửi vào thẻ ngân hàng rồi, kết quả bây giờ chỉ có thể nhìn vào ba tệ sáu mươi tám xu trong tài khoản, cảm thán vì cuộc sống nghèo khổ lại đến đột ngột như vậy.

Lúc Giang Chấn tới, cô ngồi xổm bên đường mài đế giày, mũ huấn luyện quân sự rơi trên mặt đất cũng không nhặt, tóc đuôi ngựa của cô dường như đều bị ép xẹp lép.

Nhìn từ xa trông giống như một tên nhỏ ăn xin đang ngồi xổm ở đó.

Ngay cả chiếc mũ huấn luyện quân sự cũng bị lật ngược trông giống như một cái bát màu xanh đậm.

"..."

Giang Chấn đi tới ném một chiếc lá vào mũ, Lâm Khinh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức lóe sáng lên: "Giang Chấn!"

Dáng vóc của anh cao hơn Lâm Gia Yến, lưng thẳng. Lâm Khinh Vũ ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một đôi chân dài.

Theo góc nhìn của Giang Chấn, Lâm Khinh Vũ vốn thấp bé, thường xuyên phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy cô. Bây giờ cô ngồi xổm dưới đất lại càng trông nhỏ bé hơn, mặc trên người bộ quân phục huấn luyện màu xanh lá cây càng cức kỳ giống thức ăn cuộn trong cây cải bắp.

Giang Chấn đột nhiên phát hiện vật nhỏ Lâm Khinh Vũ này cũng khá đáng yêu, đáng yêu đến mức phạm quy, thực sự chỉ giẫm một cú liền chết.

"Muốn ăn cái gì? Dẫn đường đi!" Sau khi thức dậy anh lại ngủ thêm hơn nửa tiếng, lúc này giọng nói còn hơi chút khàn khàn.

Lâm Khinh Vũ lập tức nói muốn ăn cơm ốp la của nhà ăn số ba, Giang Chấn cong khóe môi nói: "Được."

Đi được vài bước, Giang Chấn phát hiện Lâm Khinh Vũ không hề đi theo.

“Đi thôi!” Giang Chấn quay đầu lại gọi cô.

Thấy hai tay nhỏ bé của Lâm Khinh Vũ đặt ở mu bàn chân, không nhúc nhích một hồi lâu, lại hỏi: "Cậu kéo tôi lên nhé?"

"Cậu mới kéo cậu lên đó!"

Bắp cải lại còn hung dữ hả?

Lâm Khinh Vũ tức giận đến phùng mang trợn mắt, nín nhịn một lúc thật lâu mới cầu xin anh: "... Chân tôi bị tê rồi."

Vừa rồi ngồi xổm quá lâu cho nên bây giờ hai chân cô tê dại như bị đổ chì, không cách nào cử động được.

Lâm Khinh Vũ nói: "Cậu tới đỡ tôi đứng dậy với."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.