Cách Giang Chấn nói chuyện có cảm giác rất khác so với khi nhắn tin trên Wechat.
Sau mười bốn tuổi, giọng của Giang Chấn bắt đầu trầm hơn nhưng vẫn rất trong trẻo, còn khi anh không có cảm xúc thì lại nghe chanh chua như uống nước ô mai.
Cổ họng có cảm giác lạnh lẽo lướt qua, cô bèn nuốt nước bọt.
Không biết là ai đã đẩy Lâm Khinh Vũ khiến cô loạng choạng vồ về phía trước vài bước, suýt nữa thì sà vào lòng Giang Chấn.
Khi cô nhìn lại thì trông Hứa Sa khá vô tội, Trương Khiên cũng bỏ mặc rồi.
Triệu Gia Giai đang đi phía trước, nhanh chóng buông tay, nháy mắt nói ba người xuống căng-tin ngồi trước đi.
Lâm Khinh Vũ: “...”
Không phải chứ, các cậu có thể rõ ràng hơn chút được không?
Lâm Khinh Vũ cảm thấy có một sự hiểu lầm rất lớn ở đây, cô không biết rằng Giang Chấn có nghe thấy những gì cô nói với quản giáo không, nhưng tin đồn luôn dừng lại khi tới tai người thông minh.
Lâm Khinh Vũ cầm cái mũ quân đội đứng trước mặt anh, định mở miệng giải thích: “Giang Chấn, tôi...”
Nhưng Giang Chấn không cho cô cơ hội nói hết câu, anh lập tức ngắt lời rồi đánh trống lảng: “Đi ăn thôi!”
“...”
-
Căng-tin đông người nên Giang Chấn đưa cô đến một quán ăn nhỏ ngoài trường.
Bọn họ gọi một phần cá kho tộ cùng với hai bát cơm.
Sau khi huấn luyện quân sự, Lâm Khinh Vũ đã ăn rất nhiều đồ ăn, bấy nhiêu thì ăn không đủ no, vì vậy nên gọi thêm một món nữa và hai bát cơm.
Buổi đêm không cần huấn luyện, những vẫn phải tập trung để hát quân ca. Lâm Khinh Vũ vội vàng ăn hết, Giang Chấn bảo cô ăn chậm lại rồi đưa khăn giấy cho cô lau.
Lâm Khinh Vũ nhận lấy một cách tự nhiên, sau đó hỏi: “Phải rồi, cậu cũng là tân sinh viên mà, sao còn chưa học quân sự vậy?”
Giang Chấn nhặt mẩu xương cá ra, rồi lúng túng nói: “Ai đẹp trai thì không cần huấn luyện quân sự.”
Lâm Khinh Vũ vung vung chiếc đũa đang gắp cá: “Cậu đừng có mặt dày như vậy được không hả?”
“Ơ, vậy để tôi nói lại.” Giang Chấn rất dễ nói chuyện, mỉm cười với cô: “Ông xã không cần huấn luyện quân sự.”
“...”
“Lẽ nào tôi lại nói sai nữa à?” Giang Chấn rướn người về phía trước, áp gần khuôn mặt cô: “Nhìn xem, trên mặt tôi còn khắc cả chữ “ông xã” lên này.”
Tự biết mình đẹp, bốn chữ này đã khắc sâu trong xương cốt Giang Chấn rồi. Trước kia Lâm Khinh Vũ và Từ Tự Đạt đều không thích anh, làm sao lại có người ít nói như vậy?
Nhưng nhìn lại những năm cấp hai và cấp ba đã qua, Lâm Khinh Vũ chợt nhận ra xung quanh cô không có ai giống Giang Chấn cả.
Hơn nữa Giang Chấn cũng chưa từng giờ thẹn với lòng, mặc dù nét đẹp của anh có phần hung dữ, nhưng khi nở nụ cười là bao nhiêu con tim nữ sinh phải lòng anh.
Tính cách của anh thoải mái, cởi mở, không tạo cảm giác lạnh lùng tự cao, và là một người có thể chơi hòa đồng với bất kỳ ai.
Lâm Khinh Vũ cảm thấy việc cô kết bạn được với Giang Chấn cũng không hẳn do vẻ bề ngoài của anh, mà chính là tính cách của anh.
Anh luôn cởi mở, phóng khoáng và tự tin.
Đẹp thì chính là đẹp, có nhiều lý do để bào chữa cho sự khiêm tốn.
Nhưng câu sau vẫn khiến Lâm Khinh Vũ muốn lật bàn.
Cô quyết định chịu đựng, không thể đánh người vô cớ, chưa kể Giang Chấn cũng gọi cô là ba và là con trai cô.
Lâm Khinh Vũ nhìn chằm chằm Giang Chấn một lúc, sau đó đột nhiên sát lại gần anh, hỏi nhỏ: “Giang Chấn, nói thật cho tôi biết, có phải cậu không trúng tuyển trường đại học Thường Ninh, và cậu thật sự đã nói dối tôi về thư thông báo nhập học lần trước không?”
Nếu không, tại sao anh lại không biết khi nào khai giảng, và anh vẫn có thể đi lang thang như một kẻ vô công rỗi nghề trong khi khóa huấn luyện quân sự đang diễn ra.
Cá kho nồi đá có chút cay, chóp mũi ửng đỏ, trong mắt phủ một màng sương ẩm, Giang Chấn có thể nhìn thấy lông tơ nhàn nhạt trên da cô và thấy chính mình trong ánh mắt cô.
Anh duỗi hai ngón tay ra chọc chọc vào trán cô, khiến Lâm Khinh Vũ trở về chỗ ngồi.
“Không phải.” Anh rất nghiêm túc, ho khan, liếc mắt sang chỗ khác tránh né cô. Anh chỉ đẩy bát cá đã nhặt xương sang cho cô, nhàn nhạt nói: “Bắp chân tôi bị gãy nhẹ, vừa mới hồi phục.”
“Cậu gãy xương sao?”
“Ừ.”
Cuối tháng bảy, Giang Chấn gặp một vụ tai nạn xe ô tô không quá nghiêm trọng, nhưng khiến bắp chân anh bị thương, hiện tại anh đang dưỡng thương ở nhà.
Mặc dù bây giờ anh đã thấy khá hơn, nhưng ba của Giang Chấn vẫn lo lắng rằng kỳ huấn luyện quân sự sẽ gây ra thêm chấn thương cho anh, nên anh đã xin miễn huấn luyện.
Chẳng trách tháng trước Lâm Khinh Vũ không thấy anh ra ngoài.
Còn về lý do quên đến trường báo cáo, quả thực là do anh mải mê chơi game, ngủ quên xem giờ.
Giang Chấn học chuyên ngành máy tính, Lâm Khinh Vũ lo lắng rằng anh sẽ bị đảo lộn giờ giấc, vài năm tới thôi anh sẽ trở nên hói mất.
“Cậu cảm thấy mặt mình hợp với kiểu tóc Địa Trung Hải sao?” Lâm Khinh Vũ ăn uống xong xuôi, chống cằm nói: “Giang Chấn, cậu có muốn cân nhắc chuyển ngành không?”
Ngay cả mí mắt Giang Chấn cũng không thèm nhấc lên: “Ồ, vậy để xem? Đường chân tóc của ai giật lên trước.”
“...”
Lâm Khinh Vũ quên rằng chuyên ngành của cô cũng ép cô nhớ hết những cuốn sách đến hói cả đầu mà.