Giang Chấn không biết mặt cô có bẩn hay không, anh chỉ cảm thấy dường như trên đầu mình sắp mọc sừng rồi.
Giang Chấn không trả lời, hỏi lại cô: "Vừa nãy cậu tránh cái gì?"
"Không có gì cả."
"Không có gì?"
Không có gì mà cô có thể chột dạ thành thế này sao? Cô còn chui xuống dưới bàn luôn rồi.
Giang Chấn rất thẳng thắn: "Cậu chạm mặt bạn trai cũ à?"
Xém chút nữa, Lâm Khinh Vũ đã bị nửa túi sữa chua còn lại làm sặc: "Không có!"
Cô chưa yêu đương bao giờ, bạn trai cũ ở đâu ra cơ chứ.
Giang Chấn bán tín bán nghi, thấy biểu cảm kia của cô dường như không giống nói dối: "Vậy vừa rồi cậu nhìn cái gì thế?"
"Nhìn trai đẹp đấy, không được sao?"
Giang Chấn nói được. Lâm Khinh Vũ muốn trở về ngủ trưa, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện quân sự.
Bọn họ ăn cơm ở tầng bốn, sau khi ăn xong, trực tiếp đi thang máy xuống dưới.
Có rất nhiều người đi lên, cũng có rất nhiều người đi xuống.
Lâm Khinh Vũ vừa bước vào đã bị dồn vào trong một góc.
Vốn dĩ người đứng sau cô là Giang Chấn, nhưng những người vào sau cứ mãi chen lấn. Cô bị người ta đạp một phát, nghiêng trái nghiêng phải, thật sự không còn không gian, dứt khoát xoay người đối diện với anh.
Giang Chấn cụp mắt nhìn thoáng qua, dường như vẻ mặt anh hơi lộ vẻ đắc dĩ, khoác tay lên vai cô kéo người vào lòng mình, sau đó quay người đổi vị trí.
Lâm Khinh Vũ được che giữa anh với thang máy, lập tức không gian cũng được tăng thêm không ít.
"Giang Chấn." Cô đột nhiên nhỏ giọng gọi.
"Sao thế?" Anh dùng giọng khí trả lời lại, hai người như đang nói thầm trong thang máy.
"Cậu cao thật đấy."
Hình như trán của cô mới chỉ đến ngực anh, cô còn phải nhón chân lên một chút nữa.
Giang Chấn cười ha ha: "Cậu mới biết đấy à?"
"Tôi thấy đầu tôi mà nện một phát, có thể trực tiếp nện cho cậu nôn ra máu đấy."
"..." Giang Chấn im lặng: "Tôi cao như vậy là để cho cậu tiện nện tôi à?"
"Đương nhiên không phải rồi."
Lâm Khinh Vũ không dám nghĩ lại cục diện đẫm máu này, cô cũng không thể làm ra loại chuyện có lỗi thế này với Giang Chấn.
Có điều, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, giống như là mùi sữa tắm trộn lẫn với nhiệt độ cơ thể trên cơ thể anh.
Mùi vị ấm áp hoà trộn với hormone nam tính dâng lên trong không gian chật hẹp có chút nguy hiểm.
Cô nấp trong lồng ngực anh giữa đám người lạ lẫm, đáng lẽ nên cảm thấy an tâm, thế nhưng lúc bị mùi hương của anh quấn quanh, cô lại cảm thấy dường như thân thể của mình đang nóng lên.
Họ chưa từng kề sát nhau như vậy, gần đến mức, dường như cô đã.... hoàn toàn được anh ôm lấy.
Máu trong cơ thể va chạm, xao động, vọt thẳng lên đỉnh đầu, gương mặt chậm rãi bị hâm nóng như một siêu nước đột nhiên sôi trào.
Điều này có vẻ không bình thường cho lắm.
Lâm Khinh Vũ bất an liếm môi một cái, cô gãi gãi mặt, lại nhéo nhéo vành tai đỏ đến nhỏ máu, trong lòng tự nhủ mình phải bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đừng căng thẳng.
Không khí đột nhiên trở nên trầm mặc dị thường, thậm chí còn có phần loãng.
Giang Chấn thu hết mấy động tác nhỏ này của cô vào mắt, đột nhiên anh gọi cô: "Lâm Khinh Vũ."
"Hả?"
Cô ngẩng đầu, chóp mũi cọ vào lớp vải trên ngực anh, Giang Chấn đột nhiên thẳng lưng, cổ họng cũng ngứa ngáy hệt như cái va chạm vừa rồi.
Lâm Khinh Vũ thấy dường như gân xanh trên cổ anh đã to hơn lúc nãy một chút.
"Sao thế?" Lâm Khinh Vũ hỏi.
Giang Chấn buông mắt, trông thấy cô ngẩng gương mặt nho nhỏ lên, đôi mắt nai ướt át nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên muốn mắng bản thân đê tiện.
"Không có việc gì."
Giọng nói của anh hơi khàn đi một chút, thấp hơn một chút, nhưng lại xuôi tai, bên trong còn thêm vài phần gợi cảm. Anh cho hai tay vốn để xuôi bên người vào túi quần rồi liếc mắt sang hướng khác, không tiếp tục nhìn cô nữa.
-
Lúc Giang Chấn về ký túc xá, nhịp tim vẫn còn chưa khôi phục lại.
Lúc nãy ở trong thang máy, Giang Chấn không cẩn đè vào phần ngực mềm mại của cô. Mặc dù chỉ là một nháy mắt ngắn ngủi, chính bản thân Lâm Khinh Vũ cũng không để ý, nhưng xúc cảm kia chân thực đến mức không tưởng nổi, phảng phất như bỏng cả lòng anh.
Lâm Khinh Vũ vốn có làn da trắng, cái cổ cũng nhỏ như bạch ngọc, vừa rồi lại ửng đỏ bất thường, còn xinh đẹp hơn cả ráng chiều nữa.
Anh không khống chế được mà suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn tưởng tượng ra dáng vẻ của vật mềm mại kia nữa.
Thứ dưới háng đột nhiên cứng lên.
Anh thản nhiên cho bàn tay vào túi áo điều chỉnh vị trí một chút.
Quần áo rộng rãi, che đi hình dáng và đường nét của nó.
Giang Chấn thở ra một làn khí nóng bên trong không gian chật hẹp, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng dã tâm của anh không bị bại lộ, cô bé của anh không bị hù doạ.
Chỉ là lúc ấy, dương vật căng lớn đến mức trước giờ chưa từng có, cứng đến nỗi anh có chút khó chịu.
Thang máy dừng lại, người qua đường ra ra vào vào. Mùa hè vốn oi bức, mười mấy giây ngắn ngủi kia, anh nhịn đến mức nơi cổ họng cũng đã ra mồ hôi.
Sau khi trở lại ký túc xá, Giang Chấn trực tiếp vào nhà vệ sinh. Chu Mặc gọi anh nhưng không được, anh chỉ mập mờ sốt ruột đáp lại một chữ “ừm”.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, dục vọng bị ngăn chặn mới hoàn toàn bại lộ.
Giang Chấn tựa đầu sau cửa, giơ tay lên, phát hiện gân xanh trên cánh tay cũng đều nhô lên giống như đặc biệt hưng phấn vậy.
Bây giờ mở mắt nhắm mắt, anh đều thấy dáng vẻ Lâm Khinh Vũ đứng trong lồng ngực mình mở to miệng hít thở lúc vừa rồi.
Cái miệng mũm mĩm hồng hồng, sau khi bị cô liếm một lúc thì trở nên ướt át, đầu lưỡi bên trong càng hồng hơn.
Giang Chấn cảm thấy suy nghĩ của mình lúc này rất bẩn thỉu, nhưng không có cách nào nữa. Đây đều là những thứ anh nghĩ đến vào lần đầu cương cứng và xuất tinh.
Làm sao bây giờ?
Qua ba năm, dường như anh vẫn nhịn không được mà động tâm với cô.
Lần đầu tiên anh chật vật và buồn cười như thế này đây, ngay cả phản ứng sinh lý chân thật nhất của cơ thể cũng đều đang nói cho anh biết: Giang Chấn, mày hoàn toàn không buông bỏ được. Mày thích cô ấy.