Người Yêu Thầm Kín

Chương 13: Chương 13



Tối đó, Giang Chấn mơ một giấc mơ.

Nội dung trong mơ không khác gì ngày nghỉ kia.

Vẫn là cảnh tượng ban ngày ở trong cái thang máy kia, như thứ an ủi dương vật của anh không còn là tay phải nữa mà là huyệt nhỏ của Lâm Khinh Vũ.

Cô rất nhỏ, ôm vào lòng trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ giống như rất dễ vỡ, lúc Giang Chấn tiến vào chặt đến mức khiến anh tê cả da đầu, nhưng anh vẫn không quan tâm mà đâm vào.

Cô ghé vào vai anh nhỏ giọng khóc, tiếng rên rỉ đứt quãng, Giang Chấn dỗ dành cô, nói không sao đâu, ngoan.

Dương vật cương lên vô cùng cứng rắn, huyệt nhỏ ngậm lấy nó phun ra nuốt vào, không ngừng mà xoa bóp tiến vào.

Giang Chấn thoải mái thở ra tiếng, động tác càng lúc càng hung ác, cô khóc nước mắt giàn giụa anh cũng không dừng lại.

Mãi cho đến khi phun ra một dòng tinh đặc dính đầy tay.

...

Giang Chấn tỉnh dậy, lúc xem điện thoại là chín giờ sáng.

Bình thường anh không dậy sớm như vậy, cho dù có tỉnh thì cũng sẽ ngủ bù thêm, nhưng lần này sau khi anh đổi ga giường rồi thì cũng không còn buồn ngủ nữa.

Giang Chấn lại đi đến thao trường.

Đội hình của lớp Lâm Khinh Vũ vẫn ở vị trí lúc đầu, cô vẫn đứng hàng nhất. Dáng người nho nhỏ, đứng ở ngoài ven nhất, rất dễ trông thấy.

Có điều, khoảng cách lần này của Giang Chấn khá xa, anh ngồi xuống ghế đá cách hơn trăm mét.

Địa thế cũng hơi cao, bóng cây rủ xuống che đi phần lớn tầm nhìn, chỉ khi đội hình đi đều hoặc đi nghiêm, Lâm Khinh Vũ mới có thể xuất hiện trong tầm nhìn mà anh có thể nhìn thấy.

Có khi huấn luyện viên hô ngừng, Giang Chấn bèn nhìn Lâm Khinh Vũ đứng bất động ở đó, tay dán sát vào mép quần, eo thẳng tắp, phần cằm căng cứng đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đứng vô cùng nghiêm túc.

Đứng đó như một gốc hành.

Cô quay bên trái, quay bên phải, quay đằng sau theo khẩu hiệu, lúc quay mặt về hướng Giang Chấn, anh nhịn cười không được mà bật cười.

Bả vai đều run lên.

Chắc Giang Chấn cũng không ngờ có một ngày mình lại nhàm chán đến thế, vậy mà ngồi đó xem cô huấn luyện quân sự tận hai tiếng.

Lâm Khinh Vũ khen anh hôm nay đến thật đúng giờ, Giang Chấn cũng không hề nói thật.

Nào đúng giờ gì đâu, chẳng qua là anh vẫn luôn ở đây mà thôi.

Nhưng Giang Chấn chỉ chụp cái ót của cô đẩy người về phía trước, giọng nói uể oải: " Đi thôi."

Nào cần nói nhảm nhiều như vậy.

Lâm Khinh Vũ nhảy nhót, vung vẩy hai tay áo đi về phía trước, đồng phục huấn luyện quân sự dường như lớn hơn một số, trông cô như đang hát hí khúc.

Giang Chấn sợ cô ăn cơm sẽ bị dây bẩn, lôi đuôi ngựa kéo cô trở về, cuộn tay áo lên rồi mới để cô đi tiếp.

Lâm Khinh Vũ cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói, chỉ cau mày đứng trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn mấy giây, sau đó lại kéo tay áo xuống.

Sắc mặt ra oai, vô cùng phách lối.

Giang Chấn: "..."

Thôi vậy.

-

Sau kỳ huấn luyện quân sự kết thúc chính là ngày Quốc Khánh, được nghỉ cùng với Trung Thu đến tận tám ngày.

Trước kỳ nghỉ một đêm mọi người đều hưng phấn đến lạ thường, cuối cùng cũng có thể tạm biệt kỳ huấn luyện để chào đón cuộc sống đại học chân chính rồi.

Sau khi tắm xong, bốn người trong ký túc xá vây lại thảo luận với nhau xem nên đi đâu chơi vào ngày nghỉ, Lâm Khinh Vũ yếu ớt nhấc tay: "Tôi muốn về nhà trước một chuyến, không có tiền."

Hai vị phụ huynh vừa đi công tác đã đi trọn một tháng, tín hiệu phía họ còn không được tốt, Lâm Gia Yến đã lên lớp mười hai và ở lại trường, cũng không được mang điện thoại, cơ bản gần như mỗi tháng chỉ về nhà một lần.

Lâm Khinh Vũ đã nghèo một tháng rồi.

Thật sự quá đau đớn! Không có tiền thật sự quá đau đớn!

Hai ngày trước cô còn giận dỗi Giang Chấn, khiến hai người đều xụ mặt ăn cơm.

Cũng may, Lâm Khinh Vũ cũng không phải loại người hễ giận dỗi thì đến cơm cũng chẳng chịu ăn kia, Giang Chấn càng tức giận thì cô càng muốn ăn.

Ăn món ngon nhất cho anh nghèo luôn.

Triệu Giai Giao nói OK, bốn người trong ký túc xá ăn nhịp với nhau, đã hẹn ngày hai sẽ ra ngoài cùng nhau đi chơi.

Nhưng cứ nghĩ đến được nghỉ rồi, mọi người đều hưng phấn không chịu nổi. Bình thường trong kỳ huấn luyện quân sự, mười giờ đã phải bắt đầu đi ngủ, kết quả bây giờ sắp mười hai giờ rồi họ vẫn còn chưa ngủ được.

Họ nằm trên giường trở mình gần cả tiếng đồng hồ, lưng cũng đã bỏng rát. Phía sau, không biết ai mở miệng nói chuyện trước, bốn người trong ký túc xá đều dứt khoát ngồi dậy.

"Tôi ngủ không được."

"Ta cũng vậy."

"Dường như hơi đói bụng, hay là xuống dưới ăn chút gì đi? Mì tôm?"

"Tôi thấy được đó."

"Nấu mấy phần? Bốn bát?"

"Tôi đang giảm béo nên ăn ít một chút, ba bát đi, trên bàn còn có lạp xưởng, cùng nhau ăn."

"OK, vậy tôi xuống giường trước."

Thật ra, Lâm Khinh Vũ đã chuẩn bị gần xong rồi, bắt đầu có chút buồn ngủ, nhưng nghe vậy cũng mơ màng đi theo.

Vừa đeo dép lê vào, vừa xoa mắt nói: "Vậy tôi đi nấu nước."

Lúc nấu mì tôm, mùi thơm tràn ngập cả phòng ngủ.

Triệu Giai Giai bày xong bát đũa, gọi bọn họ đến ăn, Chương Thiến chậm chạp nhất, chuyện gì cô ấy cũng làm cuối cùng.

Lâm Khinh Vũ dời một chiếc ghế đẩu, ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ Chương Thiến chọn một bộ kịch mọi người đều thích xem trong bữa ăn.

Có điều, đợi đến khi cô ấy tìm được một bộ phù hợp thì mì tôm đều mềm nhũn cả rồi.

"Cậu nhanh lên một chút." Triệu Giai Giai thúc giục cô ấy, chỉ vào Lâm Khinh Vũ ngồi bên cạnh đang dùng hai mắt nhìn đăm đăm vào mì tôm, nói: "Cậu xem, bé con đã đói như thế nào rồi này."

Chương Thiến: "Sắp rồi sắp rồi, quá thời hạn hội viên rồi, đợi tôi nạp tiền một tí."

Hứa Táp cũng đói gần chết, nghe vậy dứt khoát móc máy tính bảng của mình ra, nói: "Bỏ đi, dù sao đêm dài đằng đẵng, bằng không mọi người cùng nhau đến xem phim đi."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.