Người Yêu Thầm Kín

Chương 15: Chương 15



Lâm Khinh Vũ không dám chậm trễ, chạy bước nhỏ xuống dưới, Giang Chấn đang ở dưới ký túc xá của cô.

Anh mặc chiếc áo liền mũ màu trắng không có tay, bên dưới là quần dài màu xám và giày thể thao.

Đầu đội mũ, một tay bỏ vào túi quần, thế đứng cũng nghiêng nghiêng, tay còn lại xách một túi đồ to, không biết chứa gì.

Lâm Khinh Vũ cũng không dám đoán, bởi vì trông nét mặt của anh bây giờ như thể rất muốn bóp chết cô.

"Hello, Giang Chấn, chào buổi tối." Lâm Khinh Vũ cười hì hì chào hỏi anh: "Ánh trăng đêm nay rất đẹp đúng không."

Giang Chấn hừ hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: "Xem hết phim rồi, đúng không?"

Bây giờ vật nhỏ mới xuống.

Lâm Khinh Vũ Tâm yếu ớt xoa xoa cái mũi: "Ừm, vừa xem hết."

"Hay không?"

"Tạm được...." Nhắc đến chuyện này, Lâm Khinh Vũ bèn nghiêm túc: "Tôi cảm thấy quá trình có thể lâu hơn một chút nữa, mới 30 phút, tôi thấy thể nào cũng phải một tiếng."

"...."

Giang Chấn có hơi im lặng, có điều cũng không nói gì cô, chỉ đưa KFC vừa mua lúc nãy vào trong tay cô.

"Được rồi, trở về đi ngủ."

"Cậu vừa đi mua à?"

"Ừm."

Gần trường học có một cửa hàng mở cửa 24 giờ, sang đó cũng không xa, vừa định hỏi cô muốn ăn cái gì, nhưng gửi hơn mười tin nhắn cũng vẫn không được trả lời, Giang Chấn dứt khoát mua mỗi loại một phần.

"Tối rồi, ăn ít một chút, ăn không hết cũng không sao, có thể để lại một phần làm bữa sáng ngày mai."

Thật ra, tai cô vẫn còn hơi ửng đỏ, trông mềm mại sờ vào rất thích, bình thường Lâm Khinh Vũ cũng rất thích sờ, lúc này Giang Chấn cũng hơi ngứa tay.

Nhưng anh không dám đụng vào.

Anh chỉ là lấy hết dũng khí, cố gắng khiến bản thân tự nhiên, bàn tay lớn phủ lên đầu cô: "Đi đi, Pikachu."

"Đi ngủ sớm một chút."

Lâm Khinh Vũ vẫn còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đẩy đi vài bước, Giang Chấn đứng tại chỗ nhìn cô đi vào.

Chắc hẳn anh mua rất nhiều thứ, có hơi nặng, cô phải tốn rất nhiều sức để xách, sau đó bèn nhỏ giọng nói với anh một câu: "Vậy cậu cũng trở về ngủ sớm một chút đi."

"Đợi một chút."

"Làm gì?"

Giang Chấn lại gọi cô trở lại, Lâm Khinh Vũ quay đầu, nhìn anh đi tới.

Thân thể cao lớn cúi thấp xuống, sau lưng là đèn đường, cái bóng của anh bao phủ cả người cô.

Đột nhiên, Giang Chấn cách cô thật gần, Lâm Khinh Vũ hơi căng thẳng, nhưng cũng không lui lại, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Ngoan đến mức Giang Chấn muốn cất cô vào trong túi.

Nhưng anh chỉ xoay người, dùng trán mình gõ vào trán cô một cái: "Đụng cho mấy thứ rác rưởi bậy bạ trong đầu cậu đi ra hết."

Anh nói: "Lần sau đừng có xem mấy thứ đó nữa, biết chưa?"

"Biết rồi.."

Vừa vặn, mì tôm thật sự rất dễ tiêu hoá, sau khi Lâm Khinh Vũ trở về, cùng ăn gà rán với bạn cùng phòng, mở ra điện thoại ra, cô phát hiện vẫn còn một nhật ký chuyển khoản.

Vừa rồi cô không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện Giang Chấn chuyển 500 tệ đến.

Trước tiên, Lâm Khinh Vũ cộng 5 tệ kia cùng với tiền cơm sáng lúc trước chuyển cho Triệu Giai Giai.

Triệu Giai Giai rất kinh ngạc: "Cậu có tiền nhanh như thế à?"

Rõ ràng, lúc nãy số dư chỉ còn lại hơn ba tệ.

Lâm Khinh Vũ nói: "A, Giang Chấn mới cho tôi đấy."

Có điều, khi trở về cô vẫn sẽ trả lại số tiền này.

Ở chung được một tháng, Hứa Táp đã nhìn ra sự mờ ám từ lâu, cô ấy vừa ăn vừa phồng má, vô cùng bình tĩnh nói: "Người bạn từ bé  kia của cậu thích cậu đấy."

Chương Thiến cũng hùa theo: "Tôi cũng thấy vậy, đêm hôm khuya khoắt lại còn đưa đồ cho cậu."

Lâm Khinh Vũ nói không có đâu.

Cô đã quá quen với mấy hành vi này rồi, trước kia Giang Chấn cũng thường xuyên làm như vậy.

"Giữa bọn tôi là như vậy, gọi sẽ lập tức đến."

Lâm Khinh Vũ nhớ lại hồi tiểu học lớp bốn, Giang Chấn đi nhà xí không có giấy vệ sinh, vẫn là cô đến đưa giấy.

Có đôi lúc tâm trạng của Giang Chấn không tốt, người anh tìm đến đầu tiên cũng là cô.

Mặc dù ba năm cấp ba ít gặp mặt, nhưng vẫn giữ mối quan hệ tốt, bây giờ gặp lại cũng sẽ không xa lạ.

Giống như người một nhà, trước nay chưa từng xa cách.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.