Người Yêu Thầm Kín

Chương 16: Chương 16



Nhưng Triệu Giai Giai lại nói: "Các cậu cũng đâu cùng họ, cũng không giống với em trai cậu, không phải sinh ra cùng ba mẹ."

Điều này sao có thể giống nhau?

Đột nhiên, Lâm Khinh Vũ trầm mặc: "... Vậy sao?"

"Không phải sao?" Triệu Giai Giai hỏi: "Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ các cậu còn chưa từng mập mờ?"

"Mập mờ thế nào?"

"Chính là vài tiếp xúc cơ thể đấy." Hứa Táp nói.

"Có." Lâm Khinh Vũ nhanh chóng trả lời lại: "Khi còn bé, bọn tôi thường xuyên đánh nhau."

Triệu Giai Giai cắn đùi gà, có phần im lặng: "... Không hỏi chuyện khi cậu còn bé, đang hỏi bây giờ."

Trước giờ, Lâm Khinh Vũ chưa từng mập mờ với ai, chỉ từng lén thích một người, không tiếp xúc thân thể như thế nào mới xem là mập mờ.

Nếu như nhất định phải nói đến chạm vai và cánh tay, trước kia cô cũng đã từng làm mấy hành động này khi muốn chép bài tập với người ngồi sau.

Lúc trường học tổ chức tập luyện tiết mục, thậm chí cô còn từng nắm tay bạn học nam nữa.

Nhưng những điều này đều rất bình thường, không quá đáng cũng không mập mờ.

Trong nhận thức của cô, tiếp xúc vượt qua những phạm vi này mới tính thân mật, chỉ có thân mật mới tính mập mờ.

Giang Chấn cũng chưa từng làm ra hành động gì đi quá giới hạn cả.

Ngoại trừ kỳ nghỉ đông lớp mười hai năm đó.

Lúc ấy, bọn họ có bảy ngày nghỉ ăn tết, Lâm Khinh Vũ còn đến nhà ông bà nội chúc tết, lúc trở về còn cho rằng sẽ không gặp được Giang Chấn.

Tay của Lâm Khinh Vũ rất dễ nứt da vào mùa đông. Phòng học nóng, dễ chóng mặt, khi đi học giáo viên đều sẽ yêu cầu bạn học ngồi cạnh cửa sổ mở một lỗ, lại mở cửa trước để thông gió.

Lâm Khinh Vũ có vóc dáng thấp bé, thường xuyên ngồi hàng đầu tiên, lúc gió lạnh thổi vào thì lạnh cứng tay, đeo bao tay không tiện viết chữ, ngón út trên bàn tay phải đã ngứa ngáy và nổi mụn nhỏ.

Cho nên vào xế chiều khi từ nhà trở về trường học, lúc bước ra cửa, Lâm Khinh Vũ đều xoa ngón út, chỉ không ngờ vừa đến đầu hành lang kia thì gặp Giang Chấn.

Bọn họ đã không gặp nhau hơn nửa học kỳ rồi.

Chàng trai mặc một chiếc áo lông màu đen dài, bao bọc bản thân vô cùng kín kẻ, không biết có phải bị cảm hay không, anh còn đeo thêm một chiếc khẩu trang màu đen, ngay cả khi gọi tên cô giọng cũng khàn khàn.

Anh nói: "Lâm Khinh Vũ, đến đây."

Nếu không phải một tiếng này, Lâm Khinh Vũ cũng sẽ không nhận ra anh.

"Làm gì?" Cô đi qua: "Sao cậu lại giả trang giống hệt như một tên tội phạm cướp bóc vậy?"

Gương mặt được khẩu trang bao kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng, nếp mắt hai mí uốn sâu, lúc đuôi mắt mở ra thậm chí còn có chút xinh đẹp.

Cô đi đến trước mặt anh, dường như Giang Chấn còn cảm thấy chưa đủ gần, kéo hai đai áo len trong áo khoác của cô, kéo người về phía trước.

Khi đó, cô thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm, có phần sa sút.

Đợi đến lúc cô đang hoàn toàn đứng vững trước mặt anh, Giang Chấn trông thấy vết nứt da trên tay cô, dường như đã sớm đoán được.

Giang Chấn móc ra một đồ bảo hộ ấm tay từ trong túi xách của mình, ủ tay cô lại.

Còn có một hủ thuốc cao trị nứt da.

Lúc bôi thuốc lên vết nứt da rất dễ chịu, sự ngứa ngáy đã giảm đi phân nửa, cường độ động tác của anh cũng vừa phải, không mập mờ chút nào cả, thế nhưng trong lòng Lâm Khinh Vũ lại cảm thấy trong phút chốc ấy còn ngứa ngáy hơn cả nứt da.

Nhưng kẻ đầu têu lại không hề phát giác.

"Được rồi." Anh chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đi thôi, ngoan ngoãn đi học đi."

Lại quay trở về trước kia nữa, dường như cô nhớ trong kỳ nghỉ đông năm lớp mười, cô với Từ Tư Đạt đều ở nhà Giang Chấn xem phim để đón giao thừa.

Phim chiếu vào dịp tết năm đó đều không hay, bọn họ đều không thích xem, dứt khoát tìm phim cũ ở nhà cùng nhau xem lại.

Từ Tư Đạt là một người không thể thức khuya, chưa đến mười hai giờ đã ngủ mất. Chỉ có cô với Giang Chấn còn đang xem, đợi đến lúc 0 giờ.

Nhưng đến 11:30, có đã hơi buồn ngủ.

Lúc tỉnh lại, cô vẫn nằm trên ghế sofa lười, đang gối đầu lên đùi Giang Chấn.

Tay của anh luôn vắt sau ót cô, đưa mắt xem phim, ngón tay giật giật, nhưng chỉ là cái vuốt tóc xoa đầu một cách vô thức.

Sau khi xem phim xong, anh tắt đèn cùng nằm xuống trên ghế sofa với cô, cũng cùng đắp chung một chiếc chăn với cô.

"Chúc mừng năm mới, Lâm Khinh Vũ." Anh nhìn cô thật lâu, nhưng chỉ khẽ nói câu này, anh thậm chí không biết rốt cuộc cô có thức hay không, có thể nghe thấy hay không.

...

Kỳ thật, bắt đầu từ lúc đó, cô đã phát hiện dáng dấp của Giang Chấn rất cao, chỉ là đến hôm đi thang máy kia cô mới chú ý.

Hơn nữa lúc nãy cũng vậy. Trong đầu dường như có thứ gì nổ tung, lốp bốp lóe hoa, nhịp tim cô đang đập mạnh.

Triệu Giai Giai một mặt chờ mong, hỏi: "Nghĩ gì thế?"

Lâm Khinh Vũ gật đầu: "Hả."

"Lần kia... Dường như tôi, rất căng thẳng."

Mặt đỏ rần.

Cô không dám nói câu nói này.

Tựa trong lồng ngực Giang Chấn, hô hấp quấn quanh, căng thẳng đến mức nhịp tim cũng đập nhanh.

Triệu Giai Giai hỏi tiếp: "Vậy lúc đó hai cậu không nói thêm gì à?"

"Có." Lâm Khinh Vũ lại gật đầu: "Tôi nói đầu tôi có thể nện chết cậu ấy."

"..."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.