Đám người Tiết Gia Minh mua rất nhiều đồ ăn ngon, có đồ ăn vặt, trái cây và đồ uống mà con gái thích, có cả xiên nướng và bia.
Chương Thiến cũng mang theo mấy hộp sushi, trong khi đó Triệu Giai Giai lại giấu chiếc hộp thần thần bí bí.
Vì là lễ Quốc Khánh nên người đến đây cắm trại không ít nhưng nơi này cũng đủ rộng. Nhóm bọn họ có chín người, bốn đứa con gái dựng một lều, con trai thì dựng ba cái, mỗi người một cái.
Sau khi đám con trai dựng lều xong, bọn họ đi qua giúp mấy cô gái dựng.
Ban đầu, Tiết Gia Minh nói với Lâm Khinh Vũ, kêu hai người bạn kia của cô không cần phải mang theo lều nữa, đám con trai bọn họ nằm chen chúc nhau cũng không sao.
Từ Tư Đạt cẩu thả thì còn được, chen chỗ nào cũng thế nhưng một đại thiếu gia như Giang Chấn đây, đến đồ mà bọn họ từng dùng qua cũng không đụng, nào đồng ý chen chung với người khác.
Thế là Lâm Khinh Vũ bèn nói thôi đi.
Kêu Giang Chấn đợi chút nữa thì tự dựng thêm một cái.
-
Vào lúc năm giờ, bọn họ bắt đầu đốt lửa nướng xiên. Chu Mặc dựng liền hai cái lều rồi đi đến nghỉ mệt, phụ Lâm Khinh Vũ xiên súp lơ và ớt chuông xanh.
Lâm Khinh Vũ làm rất vội, không thoải mái nhẹ nhàng, mấy xiên cô làm đều xấu gần chết.
Chu Mặc lại có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, ung dung thản nhiên tháo ra rồi xiên lại một cách gọn gàng ngay ngắn. Sau đó đặt chúng lại vào trong chiếc đĩa dùng một lần vừa được lấy ra.
Lâm Khinh Vũ nhìn thế thì chỉ có thể bối rối cười: “Cái vừa rồi không đẹp lắm nhỉ.”
Chu Mặc: “Ừ.”
Một chữ thôi đã chặt đứt câu chuyện.
Sự xấu hổ của Lâm Khinh Vũ đã đạt đến đỉnh điểm, nhìn núi sông trước mắt, nhìn bầu trời nhiễm sắc ánh chiều, đầu ngón chân bắt đầu vẽ vời đất dưới chân.
Đặc biệt là vừa rồi trò chuyện với Tiết Gia Minh, sau khi biết Giang Chấn thế mà lại là ‘người bạn cùng phòng siêu cấp đẹp trai’ mà bọn họ đã nói.
Hơn nữa, giường của anh và Chu Mặc nằm đối diện nhau.
...Chết tiệt, lẽ ra sống chết cũng phải ở nhà, đến đây cắm trại làm gì?
Lâm Khinh Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn xem Hứa Táp và Chương Thiến đang làm gì, bây giờ cô thực sự muốn đổi sang việc khác.
Chu Mặc đang thái rau tự nhiên lại gọi cô: “Lâm Khinh Vũ.”
“Hả?” Cô lập tức ngẩng đầu, cơ thể cũng bất giác thẳng đứng, không dám lơ là công việc trong tay: “Đây.”
Anh ấy mỉm cười, Lâm Khinh Vũ đột nhiên cảm thấy có linh cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Mặc nói: “Thật ra, tôi còn nhớ cậu.”
“Cậu học lớp bốn xã hội phải không?”
“Ở lầu trên lớp chúng tôi."
Mỗi lần thốt ra một câu, trái tim nhỏ bé của Lâm Khinh Vũ lại run lên một chút.
Anh ấy và Lâm Khinh Vũ đều học ở trường Nhất Trung của thành phố. Chu Mặc học ban tự nhiên, còn lớp bốn xã học ở ngay tòa đối diện trên một lầu.
Hai lớp đều ở kế bên cầu thang.
Thật ra thì Chu Mặc vẫn còn chút ấn tượng với Lâm Khinh Vũ, bởi vì mỗi lần anh ấy đứng ở hành lang đều có thể nhìn thấy một người chân sáo vui vẻ đi xuống lầu nhưng vừa nhìn thấy anh là quay đầu chạy về.
Thậm chí còn không dám đi vệ sinh.
Lúc đầu Chu Mặc cảm thấy rất kỳ lạ nhưng sau đó nhận ra cô là người đã viết thư cho anh ấy.
Nhưng ấn tượng của Chu Mặc về cô không chỉ dừng ở đó, bởi vì khi Lâm Khinh Vũ còn là học sinh lớp mười đã khá nổi tiếng rồi.
Những người khác phát biểu trên sân khấu, khi hồi hộp thường sẽ nói vấp nhưng cô lại nói năng lưu loát không ngừng. Lúc kết thúc cô còn đứng trước mặt hiệu trưởng, nói đồ ăn lớp mười không ngon lắm, có thể bảo nhà bếp bỏ ít muối thôi được không?
Mặc dù Chu Mặc đã giành được giải nhất trong cuộc thi diễn thuyết đó, nhưng anh ấy đã có ấn tượng sâu sắc với Lâm Khinh Vũ - người đứng thứ ba từ dưới lên.
Bởi vì ngoài những gì cô nói trước đó, anh ấy cảm thấy câu cuối cùng của Lâm Khinh Vũ thực sự rất đúng.
Thức ăn trong căng tin thực sự nên làm ít dầu ít mặn hơn.
Vì vừa rồi có nhiều người nên Chu Mặc không tỏ vẻ anh ấy biết cô.
Nhưng bây giờ nói ra, hình như cô đã hiểu lầm rồi.
Lâm Khinh Vũ căng da đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi, lúc đó tôi không nên trêu cậu…”
Năm lớp mười một, Lâm Khinh Vũ thua trò chơi, đám bạn học xảo quyệt yêu cầu chơi đại mạo hiểm, kêu Lâm Khinh Vũ xuống lầu tìm đại một nam sinh, nói với người ta: Tôi có một câu rất quan trọng muốn nói với cậu, hẹn gặp cậu ở sân chơi sau khi tan học.
Thông thường, người lạ sẽ không quan tâm chuyện đó, họ có thể đoán ra người này chắc chắn đã thua trò chơi.
Lâm Khinh Vũ đi xuống cầu thang và gặp Chu Mặc.
Bản thân cô ích kỷ một chút, nó chỉ là trò chơi không cần xem là thật.
Trước tiên không nói Chu Mặc có đi hay không, nếu như cô ấy thật sự nói ra, nếu Chu Mặc bị chập mạch đồng ý, vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học của người ta sao?
Loại việc làm trì hoãn sự thăng tiến của người khác, cô không dám làm.
Khi nói câu kia, cô đã phải mất rất nhiều can đảm, sau đó Lâm Khinh Vũ lại xấu hổ đi tìm Chu Mặc, nhờ các bạn cùng lớp chuyển lời, nói rằng đó chỉ là một câu nói đùa.
Ai ngờ Chu Mặc đã đến sân thể dục trước khi lời này chuyển đến tai Chu Mặc.
Trời bắt đầu đổ mưa nhưng trong cả sân thể dục chỉ có một mình anh ấy.
Sau đó có tin đồn lan truyền, nói rằng Chu Mặc - nam thần ban tự nhiên của trường Nhất Trung bị tình đầu bỏ rơi, bạn gái của anh ấy ngoại tình với người ngoài trường, đến bệnh viện phá thai thì bị người thân của Chu Mặc nhìn thấy. Thế là Chu Mặc nghĩ không quẩn chạy ra sân thể dục dầm mưa, giáo viên chủ nhiệm còn bắt anh ấy đến văn phòng viết bản kiểm điểm dài ba ngàn từ.
Mặc dù sau đó đã có người thanh minh, cái gọi là bản kiểm điểm ba ngàn từ thực chất là một đề thi thật của kỳ thi toán quốc gia những năm trước, thầy hiệu trưởng đã yêu cầu anh ấy làm để kiểm tra trình độ.
Lâm Khinh Vũ đã viết một lá thư xin lỗi, kẹp trong cuốn sách giáo khoa trên bàn của anh ấy, không biết anh ấy có nhìn thấy nó không.
Nhưng mà dù thế nào, Lâm Khinh Vũ vẫn thấy nên trực tiếp xin lỗi mới đủ chân thành, Chu Mặc khẽ nói không sao.
“Vậy chuyện của chúng ta... bỏ qua nhé?”
Chu Mặc nói: “Đương nhiên.”
Đây chỉ là chuyện nhỏ, anh ấy không để trong lòng, cũng không hận cô.
Chỉ là anh ấy tò mò.
“Nhưng mà chuyện lần đó cậu muốn nói với tôi là gì?”
“Hả?”
Lâm Khinh Vũ ngẩng đầu thì thấy anh ấy rũ mắt, nụ cười dịu dàng, mặt mày nhẵn nhụi, biểu cảm vừa thản nhiên vừa bướng bỉnh.
“Không phải cậu nói có câu rất quan trọng sao?” Anh ấy hỏi: “Tôi muốn biết câu đó là gì.”
Dù cho đó chỉ là một trò đùa nhưng anh ấy thật sự rất muốn biết. Nếu lần đó anh ấy thật sự gặp được cô, câu nói rất quan trọng đó sẽ là gì?