Lâm Khinh Vũ gãi tai: “Thật ra khi đó, tôi vẫn...”
Bởi vì từ sau khi hiểu lầm từ cái trò đùa quái ác đó được giải quyết, Chu Mặc không đổ những tin nhảm đó lên người cô nên Lâm Khinh Vũ thấy Chu Mặc rất rộng lượng.
Thoải mái nói chuyện, vả lại chuyện đã qua một hai năm rồi, những cái đó không còn quan trọng nữa.
Vậy nên Lâm Khinh Vũ muốn nói rằng, thật ra thời điểm đó tôi cũng không phải muốn trêu cậu, tôi rất thích cậu nhưng tôi ngại và không muốn ảnh hưởng đến việc học tập nên thôi.
Hiện tại tôi rất vui khi thấy cậu đã đỗ đại học. Nếu bạn gái tương lai của cậu nghe được tin đồn nhảm lúc trước, mặc dù Lâm Khinh Vũ cô không thểlấy chết để tạ tội, nhưng hứa sẽ đứng ra làm chứng, trả lại sự trong sạch cho anh ấy.
...Bla bla, đại loại là những lời như thế.
Nhưng mà chưa kịp nói xong, quả cam của Hứa Táp đã ném trúng đầu cô.
Những suy nghĩ đang tuôn trào trong đầu chấm dứt tại đây.
"Lâm Khinh Vũ, chồng của cậu tới rồi, đi đón cậu ấy đi."
Điện thoại của Lâm Khinh Vũ đặt trên thảm dã ngoại, cô không nghe thấy Giang Chấn gọi đến nhưng Hứa Táp đã nghe điện thoại giúp cô, nói hiện tại đã đến dưới chân núi.
Đây không phải là lần đầu Giang Chấn đến núi Khởi Thạch, vừa nãy cô cũng đã gửi định vị cho anh rồi. Lâm Khinh Vũ hỏi anh không thể tự qua đây sao.
Hứa Táp lắc đầu, bắt chước giọng điệu của Giang Chấn : “Chồng của cậu nói không được.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy nói gặp phải núi lở không lên được và lo cậu bị núi lở cuốn trôi, không yên tâm nói là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lâm Khinh Vũ: “...”
Hứa Táp vỗ vai cô, giật lấy việc nướng thịt trong tay cô, giục: “Mau đi đi, đừng để chồng cậu đợi lâu.”
Nói chuyện hoàn toàn không để ý đến sống chết của Chu Mặc.
-
Lúc Lâm Khinh Vũ xuống đến chân núi thì nhìn thấy Giang Chấn đang dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, dáng vẻ lười biếng, ung dung cười lạnh nhưng lại giống như nghiến răng nghiến lợi
“Lâm, Khinh, Vũ.” Anh ngoắc ngón tay: “Lại đây.”
Lòng bàn chân của Lâm Khinh Vũ nhanh nhẹn quay đầy chạy đi.
“Này, này, này, cậu đừng kéo tôi!”
Lâm Khinh Vũ chưa đi được mấy bước thì đã bị Giang Chấn nắm cổ áo kéo lại.
“Tôi đến rồi, sao cậu lại chạy?” Giang Chấn khom người ôm cô vào trong ngực, nhéo mặt cô hỏi: “Dẫn tôi đến đó xem trận núi lở đó đi?”
Còn lở núi nữa chứ, sao trận lở núi không cuốn trôi sinh vật nhỏ bé như cô đi.
Bảy ngày quốc khánh tràn ngập ánh nắng, anh lái xe trên đường đến đây phải đeo kính râm, bây giờ đã là xế chiều, ngọn cỏ ấm áp ánh vàng.
Bây giờ lời nói dối không cần soạn thảo đúng không?
Lâm Khinh Vũ đá anh, nói cô phúc lớn mạng lớn không được à?
Nhưng bị anh khóa chặt, Lâm Khinh Vũ không đá trúng anh, chỉ có thể ôm eo anh mà véo, áo của Giang Chấn đã bị cô phá lộn xộn.
Từ Tư Đạt đi đến cốp xe lấy đồ vừa mua, quay đầu lại thì thấy hai người vừa gặp đã ôm nhau, không đành lòng nhìn thẳng.
“Này này này, ban ngày ban mặt, chú ý hình tượng chút đi. Mau qua đây xách đồ.”
“Nghe thấy chưa! Giang Chấn, chú ý hình tượng chút! Thả tôi ra!”
Giang Chấn lại xoa đầu cô: “Cậu thì có hình tượng gì chứ!”
Khi buông tay ra, tóc của Lâm Khinh Vũ biến thành một cái ổ gà, vài sợi tóc rối tung lất phất dựng lên.
Từ Tư Đạt nói: “Cậu với cậu ấy đang chơi gì vậy? Bắt nạt kẻ yếu là không được, nhìn xem tóc của chị Mộc Mộc của chúng tôi đã biến thành cái gì rồi."
“Đúng vậy.” Lâm Khinh Vũ lập tức giả vờ đáng thương, chạy ra sau Từ Tư Đạt, còn giúp anh ta xách túi đồ ăn vặt : “Vẫn là anh Tư Đạt tốt nhất! Em đã nói anh có cốt cách tuấn tú lịch sự, lớn lên đẹp trai hơn chó Giang Chấn đó nhiều, mà quan trọng là anh có trái tim của bồ tát.”
Nghe xong, Giang Chấn lại nói móc sau lưng cô, :“Nói lại xem?”
“Từ Tư Đạt là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, ưm…ưm…”
Lúc lên núi, hai người vẫn còn cãi nhau ầm ĩ, Giang Chấn bịt miệng cô lại, Đến khi lên sườn núi, trên mu bàn tay và cổ tay anh đã có thêm vài vết răng.
Khi Tiết Gia Minh nhìn thấy thì hỏi ai cắn, Giang Chấn nói là một con chó và sau đó Lâm Khinh Vũ lại lao vào đánh anh ta.
Những người khác giới xung quanh Lâm Khinh Vũ đều khá ưa nhìn, em trai của cô, Giang Chấn nữa. Vì vậy khi biết Từ Tư Đạt sẽ đến, đám người Triệu Giai Giai đã tràn đầy kỳ vọng.
Lần đầu gặp mặt đúng là không thất vọng chút nào.
Hai cậu bạn nối khố của Lâm Khinh Vũ đều đẹp, mặc dù không đẹp trai bằng Giang Chấn nhưng mỗi người mỗi vẻ.
Hơn nữa, còn rất chủ động.
Tuy nhiên điều kinh khủng là Lâm Khinh Vũ quên mất anh ta và cô học cùng trường cấp ba. Anh ta không chỉ biết Chu Mặc, mà còn biết chuyện bản thân từng hẹn Chu Mặc ra sân thể dục.
Vì vậy khi vừa đến nơi, anh ta đã chỉ vào Chu Mặc và nói: "Này, Mộc Mộc, đây không phải là người cậu thích thầm sao?"
Dứt lời, tất cả những người có mặt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Sushi trong miệng Chương Thiến rơi xuống đất, hai người trong ký túc xá của Tiết Gia Minh có lẽ không ngờ tới, họ rất kinh ngạc vì hai người đã đến với nhanh như vậy.
Vả mặt Giang Chấn méo mó: “Lâm, Khinh, Vũ.”
Anh dùng bàn tay to che mặt cô lại, ôm lấy Lâm Khinh Vũ đang muốn chạy trốn: “Đây là trận lở đất mà cậu nói phải không?”
Lâm Thanh Vũ: “...”
-
Giang Chấn: Xem núi lở.
Chu Mặc: Surprise.
Nữ chính: Giết tôi đi, ngay bây giờ.