Nếu như có thể, Lâm Khinh Vũ cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, cô có thể móc cả trái tim của mình ra.
Vừa rồi cô còn khen Từ Tư Đạt có tấm lòng Bồ Tát, vậy mà chỉ một giây sau, anh ta đã khai ra chuyện hồi cấp ba của cô.
Âm hiểm, xảo trá, xấu bụng, đúng là không phải con người.
Buổi tối, Giang Chấn tự dựng lều một mình, những người khác đều lo bận việc của riêng họ.
Dưới bóng đêm bao trùm, cảnh sắc của núi Khởi Thạch trông đẹp hơn lúc ban chiều.
Ánh trăng trong veo ghé xuống như những dải lụa bạc, mấy người Triệu Giai Giai mang theo đèn LED có khả năng tùy chỉnh màu sắc và độ sáng, ngồi bật nhạc, quây quần cùng nhau quanh vỉ nướng.
Bọn họ có một người bạn cùng phòng chơi đàn ghita, mấy người ngồi hát theo.
Trong lúc đó, Chu Mặc đi qua hỏi Giang Chấn xem có cần giúp một tay hay không nhưng Giang Chấn nói không cần, bảo anh ấy cứ nghỉ ngơi đi. Chu Mặc bèn quay về chỗ của bản thân rồi ngồi xuống.
Bầu không khí có vẻ cũng không hề kỳ lạ.
Thế nhưng Lâm Khinh Vũ ngồi một lát vẫn cầm một quả quýt lại chỗ anh.
“Giang Chấn! Cậu có muốn ăn gì đó trước một chút không? Quýt này siêu ngọt đấy, nếu cậu muốn ăn thì để tôi bóc giúp cho.”
Giọng điệu của cô thực sự vô cùng nịnh bợ, tiếc rằng Giang Chấn chẳng buồn nhìn cô: “Không đi tìm người cậu thầm mến để nói chuyện phiếm à?”
“Người tôi thầm mến gì chứ, làm gì có chuyện đó.”
“Ồ, thế sao tôi lại nghe nói có người hẹn anh ấy ra sân thể dục gặp mặt nhỉ?” Giang Chấn dùng một tảng đá lớn cố định dây thừng của lều lại, sau đó đầy hào hứng nhìn cô, nói: “Còn ngoại-tình-ngoài-trường nữa.”
“Kể thử xem nào, cậu ngoại tình ngoài trường với ai thế?”
Nếu cô dám nói ra thì cô sẽ chết chắc. Giang Chấn cười gằn, ba năm học cấp ba anh không ở bên cạnh giám sát, đời học sinh của cô quả là đặc sắc.
Lâm Khinh Vũ thực sự muốn đập đầu chết quách đi cho rồi: “Chuyện đó là hiểu lầm! Là lời đồn đại thôi!”
“Vậy cậu không thích anh ấy à?”
Lâm Khinh Vũ lắc đầu: “Không thích!”
“Thật chứ?”
“Thật hơn cả khuôn mặt đẹp trai này của cậu nữa!”
“Nhưng mà dáng dấp của Chu Mặc cũng rất đẹp trai.” Giang Chấn tỏ vẻ khó xử, mặc dù Lâm Khinh Vũ không hiểu nổi có gì mà anh phải khó xử lại còn thở dài cái mẹ gì nữa chứ.
“Thông minh, tài giỏi, lịch sự.” Anh đếm từng chuyện một: “Tôi mà là con gái thì tôi cũng muốn lấy anh ấy ngay lập tức.”
Lâm Khinh Vũ: “...”
Vậy cậu đi lấy anh ấy đi.
Mặc dù trong lòng vẫn luôn chửi thề nhưng Lâm Khinh Vũ vẫn túm góc áo của cậu, trái một câu anh ơi, phải một câu anh à, nói hết sạch tất cả những câu dỗ ngon dỗ ngọt mà mình học được.
“Chu Mặc có gì đẹp trai đâu, trên thế giới này không có ai đẹp trai hơn cậu.”
“Nhưng vừa rồi cậu mới nói Từ Tư Đạt là người đẹp trai nhất quả đất này mà.”
“Tôi lừa anh ta vậy thôi, hơn nữa, Giang Chấn đẹp trai vô địch vũ trụ, làm gì có kẻ phàm phu tục tử nào có thể sánh bằng.”
“Cậu thề những gì cậu đang nói đều là thật chứ?”
“Lâm Khinh Vũ tôi xin thề, mỗi câu mỗi chữ tôi nói, bao gồm cả dấu chấm câu, đều là thật. Nếu có nửa lời nói láo…” Lâm Khinh Vũ khẽ cắn môi, lập lời thề độc: “Sau này, ông xã của tôi sẽ là người đàn ông xấu xí nhất trên thế giới.”
“...”
Giang Chấn thản nhiên bấm nút dừng, nhất thời không biết có nên lưu file này lại hay không.
“Được rồi.” Anh lười biếng đáp: “Tôi ghi âm lại rồi.”
“Vậy cậu sẽ không mách chuyện này với đồng chí Lâm chứ?” Lâm Khinh Vũ cẩn thận hỏi.
Lâm Thiệu Quân không cho cô yêu sớm, mặc dù không biết chuyện yêu thầm Chu Mặc hồi cấp ba có phải là vấn đề nghiêm trọng với ông ấy hay không nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn lần nào về nhà cũng bị lôi ra nói.
Giang Chấn biết ngay cô lấy lòng anh như thế chỉ là để anh ngậm miệng.
“Chỉ nói mấy câu bùi tai thôi đã định mua chuộc tôi rồi à?” Giang Chấn liếc nhìn cô, chỉ vào môi mình: “Không trả chút phí bịt miệng hả?”
“Phí bịt miệng gì?”
Giang Chấn nhìn xuống dưới, liếc nhìn quả quýt cô đang cầm trong tay: “Không phải cậu nói nó siêu ngọt sao? Bóc cho…”
Không biết có phải họ nói to quá không mà Chu Mặc ngồi giữa đám đông bỗng nhiên lại nhìn về phía này bằng ánh mắt bỏng cháy, cách màn đêm và gió đêm, thực sự không thể đoán ra cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt đó là gì.
Vì ánh mắt này của anh ấy mà lời Giang Chấn đang định nói mắc nghẹn lại ngang họng, anh đổi giọng, cười híp mắt nói với Lâm Khinh Vũ: “Đút, cho, tôi, nếm, thử, xem.”
Lâm Khinh Vũ: “?”
Trong lòng cô nghĩ, có phải anh bị bệnh hay không?
Thế nhưng, Giang Chấn thực sự hơi mắc chút bệnh công tử thật, hôm nay đi cắm trại, mọi người không ai mang nhang muỗi, nước hoa, suýt chút nữa thì bị muỗi cắn chết, may mà có Giang Chấn cứu tế.
Anh vẫn luôn cực kỳ mong manh.
Để giữ mạng, tất nhiên Lâm Khinh Vũ chọn phương án anh muốn gì cô cũng chiều.
Để tiện cho chiều cao của cô, Giang Chấn cúi người xuống ngang tầm mắt của cô.
Có lẽ là vì khoảng cách bỗng chốc rút ngắn, gương mặt của Giang Chấn lại quả thực không có gì để chê, quả là hoàn toàn trúng phóc gu thẩm mỹ của cô.
Lông mày đen nhánh, đôi mắt bên dưới còn quá đáng hơn, ánh lửa và ánh đèn soi vào đôi mắt anh, trông nó sâu thẳm hút hồn còn hơn cả màn đêm. Đôi môi của anh mỏng nhưng hồng hào, trông còn rất ướt mềm.
Tim cô hơi đập loạn nhịp.
Còn chưa bóc quýt xong, ngón tay đã bắt đầu ngứa.
Lâm Khinh Vũ nghĩ đến chuyện lát nữa bóc xong phải đút quýt vào miệng anh, lập tức cảm thấy căng thẳng, chừng nào bóc xong, cô sẽ nhét cả quả vào miệng anh. Thế nhưng, dường như ý nghĩ này đã bị anh nhìn thấu từ trước.
“Miệng tôi không to đến vậy đâu, đừng nghĩ đến chuyện nhét cả quả vào nhé.” Giang Chấn nói: “Đút từng múi, từng múi một ấy.”
Lâm Khinh Vũ kinh ngạc: “Cậu có cần phải mong manh đến mức đấy không hả?!”
Quả quýt cô đang cầm hình như còn chẳng to bằng nắm đấm của cô cơ mà? Trước đây, mỗi lần giành đồ ăn với cô, anh có thể ngoạn một miếng ăn hết cả cái bánh bao.
Kết quả, Giang Chấn cười bảo: “Ngại quá, ngay cả cơm tôi cũng phải gắp ăn từng hạt một đấy.”
Lâm Khinh Vũ: “???”